Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 132: Kỳ thực ta rất đồng tình với ngươi




Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
“Ách… Bản mạng thú của ta.” Ai sẽ tin tưởng, nàng là khế ước giả ngay cả bản mạng thú của mình là cái gì cũng không biết.
Huyết Yểm chết tiệt, cũng không nói cho nàng biết là ma thú gì, là đẳng cấp gì, tốt xấu gì cũng nói chứ, làm mình trở nên thần bí như vậy, lực lượng, ký ức đều bị phủ đầy bụi, còn nhốt ở bên trong hồng ngọc này, thực sự là quá kỳ quái.
“Gì! Ngươi còn có bản mạng thú!” Bá Hiêu cùng Hắc Dực trăm miệng một lời hỏi, hiển nhiên là không dám tin, bản mạng thú? Đó không phải là triệu hoán sư?
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Thiểm Điện, bĩu môi, “Thế nào, không tin?”
“Ta tin!” Thiểm Điện lập tức gật đầu, vừa rồi hắn đều thấy được, sao có thể không tin, bản mạng khế ước thú, triệu hoán sư! Là triệu hoán sư sao? Giống sao? Không giống, ngay cả cái vòng tay triệu hoán sư cũng không có.
“Chủ nhân, ngươi đã khế ước, sao có thể không có vòng tay khế ước?” Hắc Dực tò mò hỏi, ngoại trừ cái vòng tay cổ xưa kia ra, cũng không nhìn thấy cái nào khác.
“Không biết, ngày đó khi bắt đầu khế ước, trên tay ta cũng không có vòng tay khế ước, nhưng mà nghe Huyết Yểm nói, nó bị phong ấn ở trong không gian, ngay cả ký ức cũng bị phong ấn, chỉ có chờ ta từ từ trở nên mạnh mẽ, lực lượng cùng ký ức của nó mới có thể trở về, có phải là vì nguyên nhân này hay không?” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ giải thích, mắt nhìn trên giường, tên tiểu tử này, là Chi Chi?
Một con ma thú, biến thành một đứa nhỏ, việc này giải thích thế nào?
Bốn đạo ánh mắt bắn thẳng đến Bá Hiêu, Thiểm Điện cùng Hắc Dực đều nhìn về phía Bá Hiêu, dường như trong im lặng hỏi nó, có phải như vậy hay không.
“Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta cũng không có nghe nói qua, sau khi ma thú bị phong ấn sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, chủ nhân, một khi khế ước, sẽ có vòng tay khế ước, trên tay ngươi không có, chẳng lẽ là các ngươi khế ước không thành công?” Bá Hiêu cũng nghi ngờ, loại chuyện này, đặc biệt phát sinh ở trên người chủ nhân chúng nó, thật là quá kỳ quái.
“Không biết.” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, nàng là thật không biết có thể như vậy hay không.
“Chi Chi…” Âm thanh lười biếng lại lần nữa truyền đến, cắt ngang đối thoại của mấy người.
Một người ba thú lập tức nhìn thấy trên giường, nghi ngờ nhìn Chi Chi trên giường, nó vẫn như trước nhắm mắt lại, trong miệng lầm bầm kêu, cho dù màu sắc tự vệ đã lớn, nhưng vẫn không nói được tiếng người, vẫn kêu Chi Chi Chi Chi.
“Nó nói cái gì?” Thiểm Điện nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn và Chi Chi ở chung thời gian không phải rất dài, nó đã bảo Chi Chi, ai biết nó đang nói cái gì.
“Chủ nhân, có phải là nó đói bụng hay không?” Hắc Dực dè dặt hỏi, cho ra một cái kết luận.
Quân Mộ Khuynh lấy ra chiến lợi phẩm hôm nay, cũng chính là ma hạch của con linh thú kia, nàng đem ma hạch đưa tới bên miệng Chi Chi, Chi Chi lập tức liền há mồm ra, nhai hai cái, nuốt xuống, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Hắc!
Nhìn Chi Chi ăn xong, Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nó ăn được là sẽ ăn, vậy rốt cuộc có tỉnh lại không?
Ba con ma thú khác lập tức hóa đá tại chỗ, loại hưởng thụ này, thật đúng là thoải mái, có người đút ăn, ngay cả mắt cũng không mở, đãi ngộ này, có phần cũng thật tốt quá, tấn chức không có tia chớp còn chưa tính, sau đó màu sắc tự vệ còn là bộ dáng này, đây là có ý gì?
“Ách… Chủ nhân, đi Ma Vực rừng rậm, phải dẫn nó theo sao?” Thiểm Điện dè dặt hỏi, mang đi ra ngoài, sẽ không có ai cho rằng, đây là chủ nhân đứa nhỏ đi, kỳ thực hắn vừa rồi cũng cảm thấy như thế, khỏi phải nói người khác.
“Tiêu, mấy ngày nay, ngươi chiếu cố nó một chút, những thứ này đều là ma hạch cấp bậc linh thú, chỉ cần nó tỉnh lại, ngươi liền cho nó ăn là được.” Nó chính là một tên tham ăn, nếu ai có thể cho nó ăn, đặc biệt là ma hạch, nó đều có thể đu theo.
Bá Hiêu nhận lấy ma hạch, gật đầu, mấy ngày nay, vẫn phải là nàng tới chiếu cố, dị linh thú trưởng thành cái dạng này, nàng còn chưa từng nghe nói qua, thế nhưng nếu chủ nhân đã để cho nàng chiếu cố, vậy thì trước chiếu cố một một phen.
Sau khi đem hết thảy mọi thứ giao phó xong, Quân Mộ Khuynh cùng Thiểm Điện, còn có Hắc Dực màu sắc tự vệ, liền ra cửa, chuyện này, bọn họ không nói cho Chiến Sí, cũng không nói cho mấy tên hoàng thành tứ gia kia, Quân Mộ Khuynh mới không muốn để cho bọn họ đi theo, có bốn người bọn họ ở đó, cũng đừng nghĩ đến có ngày an bình.
Quân Mộ Khuynh vừa rời đi, Quân gia lại phái người qua đây, còn là người mới rồi kia, nhìn bộ dáng vẻ mặt bi kịch của hắn, hẳn là bị Quân Chấn mắng rất thảm, khi hắn nghe nói Quân Mộ Khuynh đi Ma Vực rừng rậm, nhanh chân liền chạy về hướng Quân gia.
Sau khi nam tử chạy về Quân gia, vội vàng tìm Quân Chấn, vừa mới tới đã thấy Gia Cát Dung Dung ở chỗ đó, hắn thở hồng hộc hít ngụm khí lớn, đầu đầy mồ hôi, hồi lâu cũng chưa nói ra một chữ.
Quân Chấn đen mặt, lần này là gặp được quỷ, hay là nhìn thấy ma quỷ? Người không có mời trở về cho hắn, còn chạy trở về như vậy.
Hỗn tiểu tử, trong nhà thật tốt lại không ở, sống khách điếm cái gì! Đây không phải là cố ý để cho người ta cười nhạo hắn, ngay cả cháu gái trở về, cũng sắp xếp một chỗ ở tốt, sống khách điếm thì thôi, hắn nhịn! Nhưng vì cái gì, hắn cho người đi mời một hai lần còn không chịu trở về, chẳng lẽ còn muốn hắn tự mình đi mời sao?
Quân Chấn nhìn nam tử thở mạnh hồi lâu, cũng không có chậm lại, một chưởng hung hăng vỗ lên bàn, phẫn nộ quát, “Quân Đan, tiểu vương bát đản kia lại nói cái chó má gì!”
Quân Đan lập tức đứng yên, hiện tại đừng nói thở mạnh, ngay cả thở dốc, hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chọc giận người trước mắt.
Gia Cát Dung Dung trừng mắt với Quân Chấn một cái, mỉm cười đứng lên, đi tới trước mặt Quân Đan, “Đan nhi, nói cho chủ mẫu, Khuynh nhi còn đang bế quan sao?” Nàng mấy ngày nay đều đang bế quan, chẳng lẽ là trong nhà không tốt, muốn ra bên ngoài bế quan sao?
Quân Đan lắc lắc đầu, ngậm chặt miệng, không dám nói.
“Vậy thì vì cái gì?” Gia Cát Dung Dung nghi ngờ hỏi, không phải bế quan, vậy nàng tại sao không trở lại?
“Ách… Chủ mẫu, việc này, cái kia…”
“Nói!”
“Người canh giữ ở cửa phòng cô nương nói, cô nương bọn họ nói, bế quan bị chúng ta ầm ĩ không yên, liền trực tiếp đi Ma Vực rừng rậm rèn luyện, không biết khi nào thì trở về!” Quân Đan hít sâu một hơi, ở trong lòng chuẩn bị làm tốt lỗ tai bị rống điếc.
“Cái gì!” Quân Chấn thoáng cái đứng lên, trừng lớn hai mắt, đi tới trước mặt Quân Đan, hai tay bắt lấy bả vai Quân Đan, dùng sức nắm chặt.
Tên tiểu tử hỗn đản kia, đi Ma Vực rừng rậm rèn luyện!
“Nàng cho rằng nàng hiện tại có chút thiên phú liền kiêu ngạo sao? Cũng không nghĩ xem Ma Vực rừng rậm kia là địa phương nào, chỗ đó là tùy tiện có thể đi sao? Nàng không biết, ngươi cũng nên biết, ngươi tại sao không ngăn cản, tại sao không ngăn cản!” Quân Chấn níu chặt cổ áo Quân Đan, trên gương mặt già nua bị chọc tức đến đỏ bừng, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Quân Đan, hận không thể phun một ngụm nước bọt chết hắn.
Quân Đan vô tội nhìn Quân Chấn, khóc không ra nước mắt nói, “Gia chủ, ta cũng muốn ngăn cản, thế nhưng lúc ta tới, tôn tiểu thư đã rời đi, ta cũng không biết bọn họ là đi hướng nào, hơn nữa lúc đó ta chỉ nghĩ phải nói cho ngươi biết, cũng không có đi hỏi thăm.” Âm thanh Quân Đan càng ngày càng nhỏ, hắn nhìn sắc mặt Quân Chấn từ từ biến thành đen.
Rống! Quân Chấn vươn tay, hắn đang muốn một phát đập chết người ngu ngốc trước mắt, âm thanh ôn nhu chậm rãi vang lên.
“Chấn, mau chóng phái người đi Ma Vực rừng rậm tìm Khuynh nhi, mặc kệ thế nào, cũng phải đưa cho nàng túi long phấn mang theo ở trên người, như vậy cho dù là có ma thú, cũng không dám tùy tiện ra tay với nàng.” Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, coi như là tìm được Khuynh nhi, bọn họ cũng sẽ không trở về.
Quân Đan nhìn bàn tay to không có rơi xuống kia, thở phào nhẹ nhõm, hắn vô tội a, hắn chỉ là người truyền tin mà thôi, vì sao bị liên lụy luôn luôn là hắn? Nhìn thấy ánh mắt Quân Chấn, mặc dù trong lòng hắn có vô tội nhiều hơn nữa cũng không dám nói ra, hắn dám nói, vậy thực sự là hắn không muốn sống.
Bàn tay to của Quân Chấn dừng ở trên không trung, hơi kéo lại chút lý trí, hắn hung ác nhìn Quân Đan.
“Tiểu tử thối, ngươi còn không đi.” Quân Chấn tiện tay ném Quân Đan ra, xoay người không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng hắn bây giờ.
Ách…
Quân Đan nhìn Quân Chấn, hắn còn tưởng rằng sẽ là mệnh lệnh gì, kết quả là thế này.
“Vậy phải chuẩn bị bao nhiêu?” Quân Đan đứng ở chỗ đó, cảm giác tính mạng của mình, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, hắn vẫn cảm thấy càng nhanh rời khỏi chỗ này càng tốt, bằng không nếu như gia chủ nổi giận, hắn chính là mười cái mạng cũng không đủ cho gia chủ chụp.
“Có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu, lúc giao cho tên tiểu tử hỗn đản, nói với nàng, sau này không cần… Để cho nàng nhanh nhanh trở về cho ta!” Quân Chấn vốn muốn nói, sau này cũng không cần trở về, thế nhưng suy nghĩ một chút, tính tình nha đầu kia rất xấu, nếu như hắn nói, không cần trở về, chỉ sợ từ nay về sau, hắn cũng đừng nghĩ để cho nàng về Quân gia, cho nên sau đó mới đổi giọng.
Quân Đan lập tức thoáng ngổn ngang, gia chủ, ngài sủng cháu gái, cũng không nên sủng như thế chứ, long phấn trân quý như vậy, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, túi gấm long phấn Quân gia nói nhiều không nhiều, nói ít, một mình tôn tiểu thư cũng không dùng được nhiều như vậy a, một cái cũng có thể dùng rất lâu rồi.
“Còn không mau đi!” Quân Chấn đã nghiến răng nghiến lợi, tiểu vương bát đản muốn đi Ma Vực rừng rậm, vậy thì tại sao, cũng không nói với hắn một tiếng, chỗ đó nguy hiểm như vậy, nếu như nàng có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Xú nha đầu, tốt nhất đừng có trở về.
Gia Cát Dung Dung che khuất nụ cười bên miệng, rõ ràng là rất lo lắng cho Khuynh nhi, mà lại còn muốn nói không thoải mái như vậy, nếu là vẻ mặt hắn ôn hòa một chút với Khuynh nhi, hai ông cháu sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ, Khuynh nhi cũng không phải là người không hiểu đạo lý, nàng đã chịu gọi mình một tiếng nãi nãi, thì nhất định sẽ nguyện ý gọi hắn một tiếng gia gia.
Hắn đợi một tiếng gia gia này, cũng đợi đã lâu, nhưng mà chính vì cái tình tình xấu này, khiến cho Khuynh nhi không chịu gọi hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn muốn Khuynh nhi kêu một tiếng gia gia, chỉ sợ rất khó.
“Ta đây liền đi!” Quân Đan nhanh chân liền chạy, giống như ở phía sau có người đuổi theo hắn vậy.
Lúc Quân Chấn nói chuyện với Quân Đan, Quân Mộ Khuynh cũng sớm đã tới Ma Vực rừng rậm, nàng vốn muốn đi cùng Bạch Tử Kỳ, sau khi ra cửa, mới nhớ tới, Bạch Tử Kỳ đã bế quan, gần tới tỉ thí mới xuất quan, nàng cũng liền bỏ qua cho ý định này.
Hắc Dực ở bên người Quân Mộ Khuynh, hắn hiện tại, cùng với thân thể ấu thú không có gì khác nhau, nhìn Ma Vực rừng rậm thay đổi, nó vô cùng hoài niệm, nếu nó không bị nhân loại bắt đi, chắc hẳn bây giờ còn ở nơi này sống cuộc sống tự do tự tại, nó thần phục Quân Mộ Khuynh, nhưng bản chất ma thú chính là tự do.
“Oa! Chủ nhân, Ma Vực rừng rậm, chính là Ma Vực rừng rậm, cùng địa phương khác cũng không giống nhau, sớm biết nên sớm tới nơi này vui đùa một chút.” Thiểm Điện kinh ngạc nói, Ma Vực rừng rậm này thật đúng là không giống, cũng không biết ở khu vực bên cạnh này, sẽ có bao nhiêu ma thú xuất hiện.
Ma Vực rừng rậm, được xưng là rừng rậm lớn nhất trên đại lục, xuyên qua Thương Khung đại lục, một mặt khác của rừng rậm, ai cũng không biết có thứ gì, càng không có người thấy được, càng không có những nhân loại khác đi từ bên kia qua.
“Chúng ta không phải đến chơi, các ngươi vẫn là thu lại uy áp của các ngươi đi nếu không ma thú cũng không dám tiếp cận.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn bốn phía rừng rậm không có thú, bất đắc dĩ nói.
“Nha.” Thiểm Điện nghe lời đem uy áp trên người thu hồi, hôm nay hắn liền hoạt động một chút, không biến về bản thể, cứ như vậy cùng ma thú bình thường tỷ thí một chút.
Hắc Dực cũng yên lặng đem uy áp trên người thu hồi, Ma Vực rừng rậm mặc dù không thiếu thần thú, nhưng ở bên ngoài, có thể có thần thú cũng không nhiều, mà bọn họ cũng chỉ là đi dạo một vòng ở vòng ngoài, không có người nào dám đi vào bên trong, đi vào, những phù quang kia cũng sẽ ăn thịt bọn họ.
Sau khi Thiểm Điện cùng Hắc Dực đem uy áp trên người thu hồi lại, ba đạo thân ảnh lúc này mới tiếp tục đi tiếp, mà vừa rồi ma thú còn trốn đi, đều xuất hiện, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi giương lên, nàng đã cảm giác được xung quanh có khí tức ma thú, về phần là con nào không nhịn được trước, vậy còn phải chờ xem.
“Chủ nhân, xem ra thật là có con không sợ chết.” Thiểm Điện mỉm cười nói, ánh mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, không sợ chết quả thực vẫn có.
Quân Mộ Khuynh cười không đáp, không sợ chết, nàng đã sớm biết, việc này còn đợi hắn nói.
“Rống!” Tiếng vang thật lớn vang lên ở sau lưng bọn họ, lập tức trong mắt một người hai thú dều lộ ra ý cười giảo hoạt.
Bọn họ còn chưa nói xong, thì có một con không sợ chết đưa tới cửa, dù nàng không cần, Chi Chi kia lại cần, thích ăn ma hạch như vậy, lấy về cho nó làm đồ ăn vặt, cũng không lãng phí.
Bọn họ chậm rãi xoay người, cười ha hả nhìn ma thú chạy tới, con ma thú kia lao ra, trong nháy mắt lui lại vài bước, kinh hãi nhìn hai người một thú trước mắt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Nó không nhịn được ở trong lòng hỏi, rõ ràng chỉ là hai nhân loại, còn có một con ấu thú, vì sao nó lại sợ hãi như thế, còn có mồ hôi lạnh nhè nhẹ kia, giống như có nghĩa là chuyện phải phát sinh như thế.
“Chậc chậc… Thật đúng là không sợ chết, Hắc Dực, con này thật tiện nghi cho ngươi.” Thiểm Điện lười biếng nói, chỉ là huyễn thú, căn bản là không cần hắn ra tay, vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắc Dực liếc Thiểm Điện một cái, rõ ràng chính nó không muốn ra tay, cái gì gọi là tiện nghi cho mình, nó còn lười động thủ, ma thú cấp bậc huyễn thú, dám ra đây ngăn cản đường đi của bọn họ, quả thực chính là muốn chết!
“Tùy các ngươi ai làm, nhưng mà phải nhớ kỹ, ta muốn là tốc độ.” Quân Mộ Khuynh buồn chán ngáp một cái, một chút khẩn trương cũng không có.
Ma thú ngăn cản bọn họ, khiếp sợ đến tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất, nó chưa từng gặp qua nhân loại cuồng vọng như thế, cho dù nó chỉ là cấp bậc huyễn thú, nhưng ít ra, ma thú trước mặt hắn, mới chỉ là ấu thú, để nó đánh nhau, bọn họ còn bình tĩnh như thế.
“Muốn đánh liền đánh, nhìn nhiều như vậy làm gì!” Thiểm Điện không kiên nhẫn nói, kéo dài thời gian như thế, đợi lát nữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm.
“Rống!” Huyễn thú triệt để nổi giận, những nhân loại này, dám xem thường nó!
Nhìn tốc độ huyễn thú, Thiểm Điện lắc đầu một cái, quả nhiên, tốc độ này cũng đã là chênh lệch, chớ nói chi là những thứ khác, muốn chết nhịp nhàng a!
“Kỳ thực ta rất đồng tình với ngươi.” Thiểm Điện lộ ra ánh mắt đồng tình, hắn là thật đồng tình với con thú trước mắt.
Huyễn thú xông lên, nghe thấy âm thanh này, thân thể cứng đờ, một trận uy áp thật lớn từ hướng đối diện nhào tới, nó còn chưa kịp phản ứng uy áp từ đâu tới, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, đã không còn tri giác.
Đầu ma thú lăn mấy vòng trên mặt đất mới ngừng lại, máu tươi chảy ra, nó ngay cả mắt cũng không nhắm lại.
Đến chết huyễn thú mới biết, trước mắt bất kể là thú hay là người, đều là biến thái, nó cũng mới biết, mình là bị hại, nếu như biết người trước mắt, lợi hại như vậy, nó cho dù chết, cũng sẽ không bước ra trước.
Cho dù huyễn thú đã hối hận, cũng không còn cơ hội, lúc nó bước đi ra đầu tiên, muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh đi tới ma thú trước mặt, lấy ma hạch, hờ hững xoay người rời đi.
Thiểm Điện cùng Hắc Dực vội vàng đuổi theo, không có liếc mắt nhìn ma thú trên mặt đất một cái.
Ngược lại ma thú xung quanh, sau khi chúng nó nhìn thấy thi thể trên đất, đều lui bước, nghĩ đến một màn bưu hãn vừa rồi, ai cũng không có can đảm lại ra tay, đùa sao, một ma thú vô hại như thế, có lực lượng lớn như vậy, rất rõ ràng đó chính là bộ dáng sau khi màu sắc tự vệ, có thể màu sắc tự vệ khẳng định chính là cấp bậc linh thú trở lên a!
Từ sau một màn vừa rồi kia, ma thú vây ở chung quanh, nhìn thấy ba bóng đen, đều rối rít lui bước, không dám tiến tới gần phía trước nửa phần, một màn máy chảy đầm đìa vừa rồi kia là một ví dụ bày ở đó, trừ khi chúng nó không muốn sống, mới đi tìm tới cửa.
“Ngày hôm nay Ma Vực rừng rậm này thật đúng là kỳ quái, một con ma thú cũng nhìn không thấy.” Thân ảnh màu tím lả lướt thích thú chậm rãi đi qua, nghi ngờ nhìn xung quanh.
“Huyên Nhi, ta đã sớm nói, kỳ thực Ma Vực rừng rậm không có gì, ngươi còn không tin, hiện tại ngươi thấy được, cũng hẳn là tin rồi?” Người đứng ở bên cạnh tử ảnh, thở phào nhẹ nhõm, không có ma thú mới tốt.
“Huyên Nhi tỷ tỷ, chúng ta chớ tin nàng, rõ ràng mấy ngày hôm trước lúc ta cùng với Bạch Tử Kỳ đi ngang qua đây, thì có rất nhiều ma thú.” Lưu Bối Bối đi tới bên người nữ tử được gọi là Huyên Nhi kia, phản bác.
“Chớ nói với ta về Bạch Tử Kỳ!” Huyên Nhi phẫn hận trừng mắt liếc Lưu Bối Bối một cái, Bạch Tử Kỳ cũng có thể tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc lần này, vì sao nàng lại không thể, nàng dù gì cũng là chi nhất trực hệ nhất mạch Lôi gia, vậy cũng không có phần của nàng.
Lưu Bối Bối vội vàng che miệng lại, trong lòng thở dài kêu lên, nàng thoáng cái quên mất Lôi Huyên Nhi hận nhất chính là Bạch Tử Kỳ, Bạch Tử Kỳ lần này tỉ thí ngũ đại gia tộc, một con cháu địa vị thấp nhất, thế nhưng nàng lại có thể đi tham gia tỉ thí, Lôi Huyên Nhi lại không thể.
Lưu Bối Bối nhìn sắc mặt Lôi Huyên Nhi, vội vàng nói, “Huyên Nhi tỷ tỷ, là lỗi của ta là lỗi của ta, không biết ngươi có muốn làm cho Bạch Tử Kỳ không thể tham gia tỉ thí hay không?” Lưu Bối Bối cười ha hả nói, người Quân gia nàng trèo lên không được, đắc tội cũng không sao, huống chi người kia, ở Quân gia căn bản là không được coi trọng.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lôi Huyên Nhi cao ngạo tựa khổng tước, nàng ngửa đầu, rất không vui liếc mắt nhìn Lưu Bối Bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.