Nhìn thân ảnh đỏ rực ở đằng trước, trong lòng mọi người thật không biết phải làm sao, ngay từ đầu bọn họ đã hiểu lầm Quân Mộ Khuynh, hiện tại xem ra, nàng hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng của bọn họ, ít nhất còn tốt hơn bất cứ những người mà họ đã từng gặp.
Tiểu Thiến bị Thiểm Điện kéo, nhìn Quân Mộ Khuynh ở đằng trước, trong lòng càng lúc càng cảm thấy tiểu thư, không đúng, Linh Nhi chọn đúng, ở bên người Quân cô nương, nàng có cảm giác mình không giống như xưa, cảm giác này trước giờ vẫn chưa thấy qua, nhưng lại rất tốt.
Quân Mộ Khuynh, Hàn Ngạo Thần và Quân Mặc ba người đi ở phía trước, không phát hiện được mấy người ở sau có biến hóa về tâm lý, bọn họ chỉ muốn đi nhanh sớm tới đảo tử vong, không phải gặp lại đám người Mộ Dung thành là được, gặp mấy người bọn họ thực là phiền muốn chết.
Bọn họ bước nhanh hơn, trực tiếp hành tẩu trên không trung, trên đường đi cũng không hề gặp phải người nào, ma thú đương nhiên là sẽ không tới, nơi này có ba con Thánh Thú cùng một thaàn thú, còn có một con Thánh Linh thú ham ngủ, dù cho mấy con ma thú kia có lá gan bự kiểu gì cũng không có dám làm càn ở trước mặt họ.
Hắc Dực đứng trên vai Thiểm Điện, nhìn bọn họ đều hóa được nhân hình, không thể không nói là không hâm mộ, năm người bọn họ, ngay cả Chi Chi đều có thể hóa nhân hình, chỉ một mình nó là không thể.
Không được! Nó cũng phải nhất định mau mau tấn chức mới được.
Mấy thân ảnh vội vàng thoáng qua trên không trung, tạo ra mấy đạo tia sáng bay trên bầu trời, nhìn thấy đảo tử vong càng lúc càng gần, tinh thần Quân Mộ Khuynh cũng tỉnh táo lại, đảo tử vong thần bí, nàng rất muốn tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội.
Nhìn mảnh đất trống phía dưới, đằng trước là một mảnh sương mù trắng xóa, mấy người mới bất đắc dĩ, chậm rãi hạ xuống mặt đất, khi bọn họ hạ xuống thì thấy trước mặt là một hòn đảo nhỏ, lập tức mọi người đều hiểu vì sao đang yên lành đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù dày đặc.
Bởi vì bọn họ đã đến đảo tử vong rồi. Tương truyền, bất kể là đảo tử vong hay những hòn đảo ở lân cận, đều được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc khắp bầu trời, hiện tại nhìn thấy, quả nhiên là sự thật, ở xung đảo, quả thật là có sương mù dày đặc.
Đảo tử vong lớn bao nhiêu không ai biết, chỉ biết nó nằm lênh đênh trên biển, đã có lúc còn chả có người biết tới, đảo cách bờ không xa lắm, bởi vì sương mù dày đặc nên việc tiến vào đảo là một vấn đề khó khăn.
Bốn phía xung quanh đảo đều có sương mù, căn bản không thể nhìn rõ được xung quanh có gì, cả tòa đảo được bao bọc ở trong sương mù, lâu lâu cũng chỉ có thể nhìn thấy được vài thứ mơ hồ.
Chỗ bọn họ đang đứng có cảnh sắc rất đẹp, không có một chút sương mù nào, giống như là tiên cảnh, làm người ta say mê trong đó.
Nhìn đảo nhỏ trước mặt, Quân Mộ Khuynh không khỏi thở dài, xung quanh hòn đảo ngập tràn sương mù đặc, mà bên này một chút sương cũng chẳng có, chẳng lẽ đám sương mù kia là dùng để bảo vệ đảo tử vong sao?
“Oa! Ở đây quả thực là tiên cảnh nhân gian.” Tiểu Thiến cảm thán nói, nàng cho tới giờ còn chưa từng thấy ở đâu đẹp như vậy, thật sự là rất đẹp.
“Rất đẹp!” Hỏa Linh Nhi gật đầu, khuôn mặt cũng có chút say mê, nơi này làm cho người ta có một cảm giác không muốn rời đi chút nào.
“Cũng vô cùng cổ quái.” Vô Nặc lạnh nhạt nói, đằng trước nhiều sương mù như thế, bọn họ ở bên này lại chẳng có một chút, không kỳ quái thì là gì?
“Đúng vậy.” Vô Vũ cũng hùa theo, mê man nhìn xung quanh, không thể không thừa nhận, ở đây rất đẹp, đẹp đến mức nhìn không chân thực tí nào.
“Đảo tử vong có sương mù bảo hộ cùng với mê cung bên trong, sương mù cũng được xem là một phần của mê cung.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt giải thích, một nơi như vậy, đích thực là rất đẹp.
“Xem ra chúng ta muốn đi vào thì sương mù này cũng là một vấn đề lớn.” trên mặt Quân Mặc lộ ra một nụ cười, không có chút nào lo lắng, vẻ mặt vô cùng trấn định.
“Chủ nhân, phía trước là đảo tử vong sao?” Bá Hiêu ngơ ngẩn nhìn đảo nhỏ trước mặt, không biết là vì sao nàng lại có cảm giác ở trên đảo kia có thứ gì đó kêu gọi mình, hấp dẫn mình đi qua.
Mấy ma thú khác cũng thế, bọn họ dại ra nhìn hòn đảo trước mặt, ánh mắt có chút mê man, bọn họ cũng có cảm giác như vậy, cảm giác ở trên đảo kia có cái gì đó đang kêu gọi mình, khiến cho bọn họ rất muốn đi qua đó xem là cái gì.
“Tại sao có thể như vậy?” Huyết Yểm thì thào nói, giọng điệu có chút trầm trọng, không giống như vẻ kiêu ngạo ban đầu của nó.
“Huyết Yểm, làm sao thế?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nàng vừa mới tới đây, đã cảm giác ở đây có chỗ bất thường, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận là chuyện gì thì thấy bọn họ bắt đầu mê man, ngay cả Huyết Yểm cũng vậy.
“Không biết, chỉ là cảm giác được phía trước có thứ gì đó đang kêu gọi.” Huyết Yểm vội vàng thu hồi tâm thần lại, không để cho mình suy nghĩ nhiều nữa.
Có cái gì kêu gọi? Nàng chỉ cảm thấy bất thường thôi.
“Không phải mấy người các ngươi cũng cảm giác được có gì đang kêu gọi đi?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn mấy ma thú, nhìn bộ dáng của bọn họ, hình như đúng là như vậy.
Bá Hiêu thu hồi mạch suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, nàng đích thực là có cảm giác có lực lượng nào đó đang kêu gọi nàng, có điều chỉ là trong nháy mắt, bây giờ lại không có gì cả.
“Ta cũng vậy, có điều bây giờ lại không có gì hết.” Thiểm Điện gật đầu, hắn thiếu chút nữa là đã chạy qua rồi, cũng không biết là vì sao?
“Đều có sao?” kỳ quái, đảo tử vong này có gì, vì sao có thể hấp dẫn ma thú? Nàng nhất định phải vào đó xem thật kỹ mới được, sinh mệnh hoa, chẳng qua là tiện đường, đối với nàng, lần này tới đảo tử vong, mục đích chính là rèn luyện.
“Chúng ta không có.” Hỏa Linh Nhi lạnh nhạt nói, trong mắt cũng mang theo nghi hoặc, vì sao bọn họ lại không có cảm giác được, chẳng lẽ là do bọn họ quá yếu?
“Ta cũng không có.” Bởi vì bọn họ không phải là ma thú.
“Chủ nhân, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút được không?” Thiểm Điện đề nghị, cảm giác vừa rồi rất kỳ quái, bọn hắn tới bây giờ còn cảm thấy thật lạ lùng, hơn nữa cũng không cần gấp gáp tiến vào đảo mà.
“Được.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, dù sao đảo tử vong cũng ở ngay trước mặt bọn họ rồi, bọn họ cũng không cần vội vã đi vào, dù sao nghỉ ngơi mấy ngày xem tình huống trước rồi tính.
Mọi người bắt đầu bận việc của mình, ngay cả mấy người không thích giao tiếp nhiều như bốn người ‘Vô gia cũng bay vào giúp đỡ, điều này làm mấy người còn lại ngạc nhiên vô cùng, có điều nhớ lại chuyện đụng mấy người của Mộ Dung thành, bọn họ cũng hiểu, mấy người này hẳn là đang dùng biện pháp để xin lỗi đi.
Nhìn đảo tử vong ở trước mặt, đôi mắt đỏ đậm đột nhiên mê man, nàng cứ nhìn như vậy, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được bản thân như muốn dung nhập vào giữa một mảnh thiên địa, nàng có thể cảm giác được sự biến hóa từng chút một ở đây, có thể cảm giác được hô hấp của mọi người.
Nàng chậm rãi mở hai cánh tay ra, muốn biết nhiều hơn một chút, lại không biết hành động của nàng dọa sợ không ít người.
“Chủ…”
“Đừng quấy rầy nàng, nếu không nàng sẽ ngã xuống.” nhìn hải vực trước mặt, Hàn Ngạo Thần ngăn cản Thiểm Điện đang định gọi, mọi người ngưng thở, ngừng tất cả mọi chuyện đang làm, nhìn bước chân Quân Mộ Khuynh chậm rãi hướng về phía mặt nước đi tới.
Bọn họ cứ lăng lăng nhìn như vậy, nhìn thân ảnh kia đi đi lại lại, cảm giác trái tim mình muốn rớt ra ngoài, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đỡ nàng bất cứ khi nào, ngay khi bọn họ đang chuẩn bị, đột nhiên phát hiện, thân ảnh kia đã dừng lại, yên lặng đứng tại chỗ, không biết đang làm gì.
Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả những gì mà nàng cảm nhận được, dần dần, nàng phát hiện, tất cả mọi sinh vật xung quanh đều giống như nàng, đi theo sự hô hấp của chúng, nàng có cảm giác bản thân đang trải qua một lễ rửa tội, cảm giác như nàng đã đi tới một thế giới hoàn toàn khác.
“Chủ nhân đang làm gì thế? Đứng đó rất nguy hiểm.” Hỏa Liêm nghi ngờ hỏi, cứ nhìn như vậy, nó có cảm giác chủ nhân sẽ bay theo làn gió, vĩnh viễn không trở về mất thôi.
“Có lẽ là nàng có được một cơ hội.” Quân Mặc nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, cười cười, cơ hội là thứ nói khó có được cũng không đúng, mà nói dễ có được cũng không đúng, hắn cũng từng có được một cơ hội, sau lần đó hắn liền có được quang minh lực.
“Chúng ta không cần quấy rầy nàng, cứ làm việc của mình đi.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười, lúc này có thể nhận được cơ hội, thật sự rất không dễ dàng, cứ tùy nàng thôi.
Đấu kỹ sư tới một đẳng cấp nhất định, sẽ có cơ hội khác nhau, này chính là cơ hội thứ nhất của tiểu Khuynh, cũng không biết là nàng sẽ ngộ ra được điều gì.
Nếu lúc này Quân Chấn ở đây, thấy Quân Mộ Khuynh mới chỉ là thượng tôn đấu kỹ sư lại có thể đạt được cơ hội, nhất định sẽ tức đến mức hộc máu, sau đó đấm ngực, ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao cái tiểu nha đầu này chỉ mới là thượng tôn đấu kỹ sư, lại có thể đạt được cơ hội, có lầm hay không vậy?
Phải biết, cái thứ gọi là cơ hội này, tới cấp bậc tôn giả muốn có cũng không dễ dàng, chớ đừng nói chi nàng chỉ mới là cấp thượng tôn, sao có thể dễ dàng có được cơ chứ.
Chờ mọi người sắp xếp xong xuôi, ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, thì phát hiện Quân Mộ Khuynh vẫn còn đứng ở chỗ kia, yên lặng cảm thụ tất cả mọi thứ, cũng không biết là nàng thấy hay là cảm nhận được cái gì.
Cứ nhìn như vậy, mọi người cũng mệt mỏi, thẳng thắn đi ngủ nghỉ, nhưng nàng cứ đứng như vậy ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng có người mất bình tĩnh.
“Chủ nhân là nhận được cơ hội gì a, đã qua mấy ngày rồi.” Hỏa Liêm lười biếng ngồi trên cỏ, ôm Chi Chi, ngáp một cái, bọn họ đều đã nhìn mấy ngày, chủ nhân vẫn cứ như vậy, rốt cuộc là cái cơ hội chó má gì vậy.
“Không biết, đợi nàng tỉnh dậy chẳng phải sẽ biết sao?” Thiểm Điện ngồi mệt rồi, trực tiếp nằm xuống, chủ nhân cứ như thế, cũng không biết còn phải duy trì mấy ngày nữa, bọn họ có chút lo lắng cho nàng.
Xung quanh lại lần nữa rơi vào im lặng, mọi người thẳng thắn đứng dậy kiếm chuyện lầm, dù sao cũng đang rãnh, ngồi ở đây chờ không bằng tự kiếm gì đó chơi.
Bọn họ không biết, người trước mắt đã tỉnh rồi, con ngươi đỏ đậm chậm rãi mở ra, Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn thân thể mình, nàng phát hiện bản thân có chút khác, nhưng lại không biết là khác ở đâu, sau khi tỉnh lại, nàng cảm giác mắt có thể nhìn thấy được phạm vị xa hơn, tai cũng có thể nghe thấy thanh âm ở xa hơn.
Đó là một thu hoạch không tệ, Quân Mộ Khuynh hài lòng gật đầu, nhìn hai tay của mình, lúc này mới chợt nhìn thấy vòng tay vẫn đeo trên tay mình.
“Cũng không biết lão sư có còn điên khùng nữa không nữa?” nàng cười nhạt, Phong lão sư không giống các vị lão sư sư phụ khác của nàng, mấy người kia có thể tùy tiện chạy ra ngoài gặp mình, ở trong mắt người khác, hắn chính là một người điên, nếu người điên kia chạy ra khỏi học viện, chỉ sợ lão đầu Long Thiên kia nhất định sẽ không bình tĩnh nổi.
“Ngươi không sợ bị ngã xuống sao?” thanh âm trêu tức vang lên ở đằng sau, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại, đã thấy Hàn Ngạo Thần ở phía sau mình, lộ ra nụ cười bí hiểm.
“Đều đã đứng ba ngày rồi, đứng thêm chút nữa có là gì, có điều sao ngươi biết là ta đã tỉnh?” chẳng lẽ người này còn có khả năng nhìn xuyên thấu sao?
“Tay ngươi đã thả xuống dưới, ta sao có thể không biết chứ.” Hàn Ngạo Thần thở dài, ba ngày nay nàng không cử động một chút, đột nhiên nàng hạ tay xuống, hắn đương nhiên biết.
“Được rồi.” đúng là đột nhiên thật.
“Phượng Ngâm, đây là đảo tử vong sao.” Thanh âm thán phục vang lên sau lưng, hai người lập tức nhìn sang, liền nhìn thấy hai thân ảnh ở phía trước đi tới.
“Người của Mộ Dung thành cũng tới đảo tử vong?” Quân Mộ Khuynh xoay người, đi về phía trước, nhìn Mộ Dung Phượng Ngâm và Tiêu Càn Khôn đi tới, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, nói như vậy, mọi người đều là vì sinh mệnh hoa mà tới sao.
Mà cũng phải, sinh mệnh hoa quý như vậy, người của Mộ Dung thành sao có thể bỏ qua được, đụng phải mấy người Mộ Dung Phượng Minh lần trước, là vì bọn họ cũng đi về một đích với các nàng, nếu như nàng đoán không sai, lát nữa thể nào cũng sẽ gặp mấy người Mộ Dung Phượng Minh cho xem.
“Chuyện sinh mệnh hoa có ở đảo tử vong, không phải là chuyện bí mật.” cũng chỉ có nàng không biết mà thôi.
“Cũng đúng, là ta đánh giá thấp thực lực của bọn họ, vậy ngươi nói xem, ngũ đại gia tộc có tới không?” nàng khoanh tay trước ngực, khóe miệng câu ra một độ cung, một vài sợi tóc hạ xuống vuông góc, lay động theo làn gió.
“Quân gia nhất định sẽ không, nếu như nói nhất định tới, chỉ sợ cũng chỉ có người của Lôi gia thôi.” Hàn Ngạo Thần cười thần bí, biểu tình kia rõ ràng nói, hắn không phải là suy đoán, mà là sự thật.
“Quân cô nương.” Mộ Dung Phượng Ngâm đi tới, thấy hai thân ảnh phía trước, khi hắn nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tiêu Càn Khôn thấy Quân Mộ Khuynh, cũng sững sờ, có điều lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, nhìn Hàn Ngạo Thần, thấy bộ dáng của bọn họ, hẳn là đã tới đây được mấy ngày rồi, vì sao vẫn chưa tiến lên đảo?
Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt gật đầu: “Mộ Dung nhị công tử đến đảo tử vong cũng là vì sinh mệnh sao?” nếu mọi người đều có cùng mục tiêu, Quân Mộ Khuynh cũng không có ý định vòng vo.
“Phải.” Mộ Dung Phượng Ngâm không phủ nhận, nếu muốn lừa Quân Mộ Khuynh, hắn chỉ sợ là không làm được, đôi mắt đỏ đậm kia dường như có thể xem thấu được tất cả, hắn cũng không có gì phải giấu diếm.
“Vậy…”
“Oa! Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi.” thanh âm hưng phấn vang lên, Hỏa Liêm hưng phấn chạy tới, còn không quên dang tay ra.
Nhìn thân ảnh kia vọt tới, Quân Mộ Khuynh vội vàng lắc mình sang một bên, hơn nữa, Hàn Ngạo Thần cũng ở bên cạnh kéo nàng một cái, Hỏa Liêm lúc này hưng phấn đến nỗi quên mất mình đang là nhân hình, trực tiếp bay vọt về phía Quân Mộ Khuynh, vừa vặn Quân Mộ Khuynh lại đang đứng bên bờ, Hỏa Liêm đang bị kích động đâu còn nhớ tới nên dừng bước lại.
Ngay khi hắn cảm giác chân không chạm đất, thân thể cứ thể mà rụng xuống dưới nước.
Mộ Dung Phượng Ngâm và Tiêu Càn Khôn vừa mới xoay người, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu vàng chạy bay tới, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, liền nghe ‘Tùm’ một tiếng.
“A! Chủ nhân! Vì sao ngươi nỡ làm như vậy.” thanh âm kinh thiên động địa chấn động toàn bộ đảo tử vong, mọi người lập tức chạy tới, muốn nhìn xem thử là chuyện gì, thì thấy Hỏa Liêm một thân ướt nhẹp bò lên từ dưới nước, trên đầu còn thêm mấy cọng tảo biển.
Mọi người lập tức sững sờ, khóe miệng không ngừng co quắp, từng khuôn mặt dần dần sưng đỏ lên, rốt cuộc, mọi người cũng không nhịn được.
“Phốc…”
“Ha ha!”
“Thật sự là buồn cười chết mất! Hỏa Liêm, ngươi chính là kinh điển trong kinh điển nha!” Thiểm Điện nằm bò trên đất, cười tới chảy nước mắt, tiếng cười càng lúc càng to, không có dấu hiệu dừng lại.
“Đệch! Chưa từng thấy qua… khụ khụ… người nào ngốc như vậy!” Hắc Dực cũng không nhịn được cười to lên, quá buồn cười, nó cười tới mức đau cả bụng, nhưng vẫn không thể ngừng lại được, chỉ cần nghĩ tới, chủ nhân nó đứng bên bờ ba ngày chẳng có chuyện gì, Hỏa Liêm vừa mới tới liền rớt ngay xuống nước, nó không thể nhịn được cười.
“A ha ha…” Ngay cả Vô Sơ ít nói cũng cười to lên, không giữ lại một chút hình tượng gì.
Bộ dáng buồn cười của Quân Mặc lại vẫn nho nhã, cứ việc trên mặt hắn chỉ là nụ cười mỉm, nhưng đôi mắt cong thành trăng khuyết kia đã thể hiện rõ tâm tình của hắn, này là nhất định đang vô cùng vô cùng vui sướng.
Thế nào lại có con thú ngốc như thế! Vẻ mặt Bá Hiêu cũng cuồng hãn, khóe miệng không ngừng co rúm, chỉ sợ khuôn mặt lạnh lùng tốn bao nhiêu công sức xây dựng bao lâu bị phá vỡ.
Hỏa Liêm vất vả lắm mới bò lên được từ dưới nước, thấy mọi người không phải nằm bò dưới đất cười lăn lộn thì chính là đứng nghẹn cười, ngay cả Bá Hiêu không thích cười, biểu tình kia, ánh mắt kia, chính là đang cười vô cùng sảng khoái.
Mà Chi Chi lúc này đã sớm cười sấp, hai móng vuốt của nó chụp chụp lên mặt đất, cười kinh thiên động địa.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp nhìn Hỏa Liêm, huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, mặt nước to như thế, hắn không nhìn thấy sao?
Không biết đã qua bao lâu, Hỏa Liêm lê thân ướt nhẹp, nhìn mọi người vẫn còn đang cười, hắn đột nhiên đen mặt lại, hai tay nắm chặt đấm, nhìn người trước mặt.
Mọi người sửng sốt, hắn không phải là tức giận đấy chứ?
Khi mọi người chăm chú xem thử hắn sẽ làm gì, vẻ hắn đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, hai tay nắm chặt tới nổi gân, bước đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, sau đó lộ ra khuôn mặt ủy khuất.
“Chủ nhân! Bọn họ bắt nạt ta.” Hỏa Liêm vươn tay, chỉ vào một đống người đang cười ở phía trước.
Phanh! Ầm ầm!
Xung quanh lập tức vang lên thanh âm té ngã, mọi người chỉ cảm thấy thiên lôi đánh sấm sét trên đầu rồi.
Đệch! Có lầm hay không đó, hắn còn có thể không có tiết tháo được nữa không? Dù gì cũng là một Thánh Thú, vậy mà có thể lộ ra khuôn mặt đó, chạy tới trước mặt chủ nhân mách, hắn có phải là đã quên, chủ nhân của hắn cũng đang cười, chỉ là tương đối bình tĩnh mà thôi.
Con bà nó! Này gọi là bắt nạt sao? Là tự hắn rơi xuống nước, đâu có ai đẩy hắn xuống đâu.
Nghĩ tới đây, mọi người lại cảm thấy buồn cười, lập tức lại thêm một tràng tiếng cười vang lên.
Nhìn hành động của mọi người, khóe miệng Hỏa Liêm cũng co quắp, cũng là thú, vì sao lại khác biệt đến như thế, sớm biết như vậy, hắn đã bắt chước Chi Chi, biến màu sắc tự vệ là ma thú, một con mèo bị rớt xuống nước, các con thú khác sẽ cười, nhưng người chắc sẽ không cười đâu, bây giờ, bất kể là người hay thú, đều hùa nhau cười hắn.
Lần này mất mặt thật lớn.