Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 12: Giấu diếm điểm




Edit: Zi Long Thiên vẻ mặt âm trầm, vội vàng lấy ra một viên đan dược màu tím nhét vào miệng Quân Mộ Khuynh, chân mày cũng không nhăn một chút, hành động này khiến Kiếm Phi đứng phía sau kinh hãi.
Kiếm Phi đứng ngây ngốc một chỗ, hắn có cảm giác lạnh gáy từ lúc Long Thiên đại nhân xuất hiện, chẳng lẽ nữ oa này là người quen của Long Thiên đại nhân sao? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, nhất định là như vậy, thảm thảm, cái này chết chắc rồi, Long Thiên đại nhân nổi tiếng là người bao che khuyết điểm.
Kiếm Phi sốt ruột nhìn thấy đan dược được đưa vào trong miệng Quân Mộ Khuynh, hắn kinh ngạc rớt cả cằm, trung phẩm màu tím đan dược, khó khăn mới có thể gặp được một viên, Long Thiên mắt cũng không thèm nhíu một cái liền uy cho Quân Mộ Khuynh.
Người dưới đài ngóng cổ nhìn vào bên trong, không biết vì sao, từ khi thân ảnh kia tiến vào, bọn họ chẳng thể nhìn thấy được gì, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, bất quá xem ra hồng y nữ tử kia bị thương rất nặng đi.
Sở dĩ bọn họ không thấy được chuyện gì xảy ra là bởi vì lúc Long Thiên xông vào đã thuận tiện đem tất cả liên kết cắt đứt, người ngoài chẳng thể nghe và thấy được những gì diễn ra ở bên trong, tính cách tiểu nha đầu này, trải qua nhiều lần tiếp xúc hắn cũng biết được đại khái, nàng nhất định không muốn để người khác biết hắn quen biết nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi có sao không? Có muốn lão phu thay ngươi giáo huấn hắn không?” Long Thiên nhìn Quân Mộ Khuynh chằm chằm, nhìn sắc mặt nàng từ từ hồng hào trở lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi, Kiếm Phi sao có thể hạ thủ ác như vậy, chẳng lẽ hắn không biết tiểu nha đầu này là… hình như là không biết thật.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi dậy, mặt không chút biểu tình nhìn Kiếm Phi, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Long… Long Thiên đại nhân.” Kiếm Phi cẩn thận nhìn Long Thiên từng chút một, không dám thở manh một tiếng, bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn không dám, cũng không dám nữa, nếu như biết tiểu nha đầu này có quan hệ với Long Thiên đại nhân, nói gì hắn cũng không xuất thủ, ngu ngốc hại chết người a.
“Ngươi là võ sĩ cấp võ quân sao?” Ngay lúc Kiếm Phi nghĩ mình chết chắc rồi thì thanh âm lạnh như băng truyền đến, hắn ngây ngốc gật đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng tuôn ra một trận bất an, nàng muốn làm cái gì?
Long Thiên nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, không biết nàng muốn làm gì: “Ta nói…”
“Ngươi đi đi, sự tình ngày hôm nay, ta hi vọng không có người thứ tư biết được.” Kỹ linh sư ở trước mặt võ quân một kích cũng không chịu nổi, thực lực chênh lệch quá nhiều.
Kiếm Phi ngây ngốc gật đầu, cứ như vậy sao? Không bắt hắn đền bù gì cả? Khi ánh mắt hắn đụng đến Long Thiên, Kiếm Phi nhanh như chớp chạy a khỏi khu thi đấu.
Kiếm Phi đi ra được một lúc lâu, bên trong yên tĩnh, ai cũng không nói gì: “Lão đầu, dựa theo quy tắc mà trừ điểm, ta bị thương.” Là nàng xem thường cuộc tranh tài này, mấy ngày qua, nàng không phải không thừa nhận mình có chút kiêu ngạo, ngũ đại gia tộc không dám đụng vào nàng là do có Mạc Tương Phủ, còn có Long Thiên, không phải do chính nàng, Lôi Tố chết cũng là do hồng đỉnh quạ giúp, không phải chính tay nàng giết, Quân Mộ Khuynh, ngươi như vậy liền đã kiêu ngạo rồi sao?
“Được.” Long Thiên sửng sốt một chút, sau lại lộ ra một mạt tươi cười, tiểu nha đầu này quả không giống người khác, sau khi thất bại, lại có thể nghĩ tới được nguyên nhân mình thất bại, hắn thật an tâm.
Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên đứng lên, phủi phủi bụi trên người: “Ta có chút việc muốn nhờ ngươi giúp.”
“Ngươi nói đi.” Long Thiên có chút kinh ngạc, hắn còn không biết tiểu nha đầu này còn lễ phép đến vậy, trong trí nhớ nàng không có như thế a.
“Lần này tuyển ra ba trăm người, chỉ công bố danh sách, đừng công bố điểm.” Quân Mộ Khuynh trong mắt mọi người đã là người quái dị, tiểu thư ngu ngốc, vậy cũng chẳng còn gì để giải thích, có khi thắng không nhất định phải dựa vào thực lực, giả heo ăn hổ cũng là một lựa chọn không tồi.
Long Thiên không rõ: “Tiểu nha đầu, đây chính là cơ hội giúp ngươi thoát khỏi tai tiếng trước kia, sao lại từ bỏ?” Chẳng lẽ nàng còn có ý nghĩ gì?
“Là chết kiểu gì, tự mình biết là tốt rồi, làm cho tất cả mọi người biết thì có ích lợi gì, lão đầu, cứ nói đi, chuyện này ngươi có giúp ta hay không?” thanh danh thì có gì tốt mà rửa, lại nói, dù chuyện này truyền ra ngoài, người khác cũng không nghĩ đây là thực lực chân chính của nàng, chỉ càng cười nhạo nàng thêm, sẽ nói Quân gia vì để cho Quân Mộ Khuynh không còn là nỗi sỉ nhục nên dùng tiền tài mua chuộc Nam Ngưng học viện, làm cho nàng lấy thành tích cao tiến vào học viện, nàng mới hi vọng mình không phải biến thành trò cười một lần nữa.
Long Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên linh quang thoáng qua, hắn ngửa đầu cười to: “Được, ta đáp ứng.” hắn nói tiểu nha đầu sao có thể can tâm để người ta cười nhạo, chỉ sợ là nàng muốn cho tất cả mọi người tận mắt thấy thực lực của mình đi, lúc thực lực của nàng lộ ở Thiên Không đại lục này, khi đó, chỉ sợ toàn bộ đại lục này đều phải chấn động.
Quân Mộ Khuynh vung lên một mạt tươi cười: “Lão sư, ơ Nam Ngưng học viện, ta hi vọng ngươi không nhúng tay vào chuyện gì có liên quan đến ta, bất luận là chuyện to nhỏ như thế nào, trước giờ nên làm cái thì cứ làm như cũ.” Quân Mộ Khuynh nói xong xoay người ly khai, nàng không muốn vì Long Thiên mà có đãi ngộ đặc thù, cùng các đệ tử khác như nhau là được rồi, nàng không phải là bông hoa trong nhà kính, không cần người khác bảo hộ, mà phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Long Thiên đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng ngắc, con ngươi thâm trầm không biết đang nghĩ gì, một lúc sau hắn thì thào: “Tiểu nha đầu a, ngươi như vậy, bảo ta làm sao không thích ngươi được.”
Thanh âm trầm thấp vờn quanh khu thi đấu, thật lâu cũng chưa tan đi, không ai biết ở trong khu thi đấu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngày đó, sau khi hồng y thiếu nữ rời đi, màn chắn đấu khu cũng tan đi, bên trong chẳng có ai cả, mọi người nghi hoặc.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi lại trong học viện, nàng che ngực, nàng không lầm thì hẳn là Long Thiên đã uy cho mình đan dược màu tím đi, không ngờ lão nhân kia lại có đan dược màu tím, Quân Mộ Khuynh có chút ảo não, sớm biết thì đã đòi hắn đan dược tím rồi.
Nếu lời này bị Long Thiên nghe thấy, hắn nhất định sẽ tức sùi bọt mép, lớn tiếng rống giận, hắn chỉ có hai viên, liền cấp ngay cho nàng một viên không chút do dự, thế mà nàng còn muốn đòi hỏi.
Lúc này Quân Mộ Khuynh không biết rõ về đan dược, nàng chỉ biết đan dược ở thế giới này, phân thành màu đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím bảy đẳng cấp, màu tím là đan dược cao cấp nhất, mà không biết rằng đan dược rất khó để luyện được, mà đan dược màu tím, cũng chỉ có một vài cao thủ cao quý, mới có thể có được một hai viên.
Không gian nguyên tố dao động, làm Quân Mộ Khuynh tươi cười, một viên đan dược màu tím làm cho nàng tăng lên nhị cấp kỹ linh sư, quả nhiên là đồ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.