Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 115: Đốt ngươi quang minh thánh điện




Edit: Hoa Thiên
Cành trúc xanh biếc đung đưa trong gió, gió nhẹ nhàng mơn trớn, lá trúc nương theo cành trúc khẽ lay động bay lên, trên mặt đất rơi xuống lá khô, xoay tròn bay lên, phảng phất như hòa cùng cành trúc, cùng chúng nó cùng nhau bay lượn ở trong gió.
Thân ảnh màu trắng ở trong rừng trúc thoáng qua, chỉ thấy một mạt tàn ảnh, chờ người đứng lại sau đó, lạnh lùng kêu một tiếng.
“Đi ra!”
Thánh Quang bước nhanh đi ra, phía sau còn có hai cha con Quân Ưu Quân Việt, nhìn thấy người tới, ba người mới chậm rãi đi lên.
“Thánh chủ.” Thánh Quang nhẹ giọng kêu lên, Thánh chủ tới là tốt rồi, nếu như Thánh chủ không tới, hắn còn có chút lo lắng, nếu như Mặc Ngạo Tà đi theo Quân Mộ Khuynh tới thì làm sao bây giờ, dù sao Thánh chủ đã từng có mệnh lệnh, ai cũng không thể ra tay với Mặc Ngạo Tà.
“Ngươi nói có một kế hoạch, có thể khiến cho Quân Mộ Khuynh đi theo ta về Quang Minh thánh điện?” Thánh Linh chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn Thánh Quang, hi vọng hắn có biện pháp tốt, có thể khiến cho Quân Mộ Khuynh đi Quang Minh thánh điện với hắn.
Quân Mộ Khuynh, chuyện Quang điện ở Anh địa, có đúng là nàng làm hay không, quỷ cũng không tin, để Thánh Quang đi mời nàng, nàng vậy mà lại không biết tốt xấu, nếu không phải là quang minh chi thần nói muốn gặp nàng, Quân Mộ Khuynh đã sớm biến mất trên thế giới này, sao có thể xuất hiện ở luyện khí phần mộ.
Thánh Quang đi tới bên người Thánh Linh, hai tay chắp ở sau lưng, “Thánh chủ, Quân Mộ Khuynh rất nhanh sẽ tới nơi này, đến lúc đó, ngài có thể mang nàng đi Quang Minh thánh điện, nàng nhất định đánh không lại ngài.” Cưỡng ép mang Quân Mộ Khuynh đi không phải là được rồi sao, trước đây vì sao hắn không nghĩ đến biện pháp này.
“Đây thật sự là một biện pháp tốt, nhưng mà, ngươi xác định Quân Mộ Khuynh sẽ tới sao?” Thánh linh gật gật đầu, dù cho biện pháp này khả thi, Quân Mộ Khuynh không đến, thế thì có ích lợi gì.
“Không cần suy đoán, ta đã đến.” Thân ảnh đỏ rực ở trong rừng trúc xanh biếc bay qua, lắc mình một cái, Quân Mộ Khuynh đã xuất hiện ở trước mặt mấy người bọn họ, bên cạnh còn có một thiếu niên hắc y mang mặt nạ màu bạc, đang băng lãnh nhìn bọn họ.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi quả nhiên dám đến.” Thánh Quang cười nói, hắn đã nói chuyện liên quan tới Quân Ly, Quân Mộ Khuynh nhất định đến, mặc kệ là thật hay giả.
“Không có gì không dám.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nhìn bốn người trước mặt, chuyện này, đúng thật là có liên quan tới Quang Minh thánh điện, còn có cha con Quân Ưu, bọn họ liên thủ với Quang Minh thánh điện, chuyện này nếu như truyền tới trong tai gia chủ Quân gia, chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng a.
“Mặc Ngạo Tà!” Thánh Linh lạnh lùng nhìn Mặc Ngạo Tà, hắn không phải đang bế quan sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, còn ở cùng một chỗ với Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ hai năm qua, hắn đều ở cùng một chỗ với Quân Mộ Khuynh, việc này sao có thể.
“Đa tạ thánh chủ nhớ tới.” Mặc Ngạo Tà không mặn không nhạt nói, hắn ở bên cạnh tiểu Khuynh Khuynh, là một chuyện bình thường, sao bọn họ lại cảm thấy kỳ quái như thế.
Thánh Linh hừ lạnh một tiếng, yêu nữ Quân Mộ Khuynh này, ba lần bốn lượt câu dẫn người thừa kế của hắn, nàng cho rằng như vậy, là có thể khiến Quang Minh thánh điện không truy sát nàng sao? Không có khả năng, nàng chỉ có chết thảm hại hơn mà thôi, chờ sau khi nàng đi gặp quang minh chi thần, đó chính là lúc nàng chết!
“Quang Minh thánh điện dùng loại phương pháp này để bản cô nương xuất hiện, không biết là có chuyện quan trọng gì, chỉ có điều lúc nói tới chuyện này, ta vẫn là nói một chút cho các ngươi biết, sau này trước khi làm việc, mặc kệ các ngươi dùng lý do gì, chính là không thể mượn tên của cha ta, bằng không, bọn họ chính là một ví dụ tốt nhất!” Kim sắc hỏa diễm trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Thánh Linh Thánh Quang.
Hai người bọn họ vội vàng xoay người tránh thoát, nhưng mà Quân Ưu Quân Việt ở phía sau bọn họ cũng không có may mắn như vậy, trong nháy mắt liền bị kim ô hỏa cắn nuốt, ngay cả vẻ mặt sợ hãi cũng không kịp hiện ra, người liền kim ô hỏa nuốt mất, tìm cũng không thấy nữa.
Thánh Linh bị hành động này của Quân Mộ Khuynh làm tức giận không nhẹ, hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt âm trầm nhìn Quân Mộ Khuynh, cho nàng ba phần mặt mũi, Quân Mộ Khuynh liền không biết mình là người nào phải không, vậy thì bây giờ hắn sẽ cho nàng biết, cái giá phải trả khi đắc tội Quang Minh thánh điện.
Thân ảnh màu trắng bay qua, Thánh Linh xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, hắn vừa mới vươn tay, nhưng có một cánh tay khác tốc độ còn nhanh hơn hắn.
Hàn Ngạo Thần ngăn cản công kích của Thánh Linh, bạch sắc quang mang xuất hiện ở trên tay, ánh mắt Thánh Linh âm trầm, ngược lại đi công kích Hàn Ngạo Thần, Hàn Ngạo Thần lập tức lui về phía sau một bước, Thánh Linh lập tức theo sát, trong mắt lóe ra sát khí rất nặng.
Quân Mộ Khuynh thấy Thánh Linh công kích Hàn Ngạo Thần, cũng không có lập tức xông lên giúp đỡ, Thánh Linh đánh nhau với Hàn Ngạo Thần, nhưng bây giờ còn có một Thánh Quang.
Kể từ lúc ở Phù Thủy trấn tới giờ, Quân Mộ Khuynh cũng không có cùng giao thủ với Thánh Quang, cũng không biết thực lực của hắn thế nào, nhưng mà, nhìn hắn trấn định tự nhiên, còn có thân phận Thánh tử quang minh, thực lực của hắn cũng không thể xem thường, nói không chừng lúc nào bị hắn tập kích sau lưng cũng không biết.
“Quân Mộ Khuynh, bây giờ là lúc giải quyết nợ nần giữa chúng ta.” Gương mặt Thánh Quang vốn bình thản, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, bạch sắc quang mang từ thân thể hắn lóe ra quang mang.
Quân Mộ Khuynh không bị che mắt, thế nhưng trong lòng lại phát ra một tia bất an, trong nháy mắt lúc nàng đang hoảng thần, bóng trắng thoáng qua, vốn là Thánh Quang, lại biến thành Thánh Linh, hắn giơ tay, lập tức xuất hiện quang minh lực, chúng nó vờn quanh ở trên người của Quân Mộ Khuynh.
Đây là cái gì!
Hai người bọn họ thay đổi thân phận!
Quân Mộ Khuynh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo Thần đối kháng với Thánh Quang, thực lực của Thánh Quang, sao có thể ngang sức với Hàn Ngạo Thần, việc này…
“Quân Mộ Khuynh, đừng suy nghĩ, quang minh lực có thể giúp thực lực của hắn trở nên mạnh mẽ hơn trong thời gian ngắn, Mặc Ngạo Tà hiện tại cùng Thánh Quang, là ngang tài ngang sức, mà ngươi, Quân Mộ Khuynh, bị quang minh lực trói lại, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ra được!” Nói xong, Thánh Linh nâng quang minh lực, rất nhanh đem Quân Mộ Khuynh mang đi khỏi rừng trúc.
Hàn Ngạo Thần điên cuồng đối kháng với Thánh Quang, không nhịn được ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ một tiếng, thực sự là hèn hạ, Thánh Linh vậy mà lại lợi dụng quang minh lực, thay đổi bộ dáng của hắn với Thánh Quang còn chưa tính, lại còn khiến cho thực lực của Thánh Quang được nâng lên trong một khoảng thời gian, ngang sức với hắn.
“Hừ! Mặc Ngạo Tà, Quân Mộ Khuynh bây giờ đã đi rất xa, ngươi không đuổi kịp, nàng rất nhanh sẽ biến thành tế phẩm của quang minh chi thần!” Thánh Quang âm trầm cười, rất nhanh Quân Mộ Khuynh liền chết, khiến Mặc Ngạo Tà hắn thương tâm muốn chết, đây khẳng định là chuyện vui nhất đời hắn, đối với người khác mà nói có thể không phải, thế nhưng với hắn mà nói, đúng là như vậy.
Ánh mắt Hàn Ngạo Thần phát lạnh, tế phẩm của quang minh chi thần!
Trên người Hàn Ngạo Thần tản ra hắc sắc quang mang, con ngươi màu mực, hiện ra càng đen, “Vậy ta, sẽ đưa ngươi đi gặp quang minh chi thần, thuận tiện nói cho hắn biết, nếu như hắn dám động đến một sợi tóc của Quân Mộ Khuynh, vậy hắn cũng đừng nghĩ làm quang minh chi thần!”
Thánh Quang khẽ hừ một tiếng, khinh thường nhìn Mặc Ngạo Tà, muốn giết quang minh chi thần, chỉ bằng Mặc Ngạo Tà hắn!
Nhưng trên người Mặc Ngạo Tà tản mát ra lực lượng, thậm chí ngay cả hắn bây giờ cũng cảm giác được mấy phần sợ hãi, ý nghĩ sợ hãi từ đáy lòng phát ra, thân thể càng phát run.
Mặc Ngạo Tà! Trên người Mặc Ngạo Tà sao lại có lực lượng cường đại như thế!
Cuồng phong đột nhiên thổi lên ở trong rừng trúc, khẽ đánh lên cành trúc, bị cuồng phong mạnh mẽ phất qua, không ít trúc bị thổi gãy, thế nhưng việc này còn chưa có kết thúc, một cỗ lực lượng màu đen trong đêm đen chậm rãi dâng lên, mặc dù bây giờ là buổi tối, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy, hơn nữa còn rất rõ ràng, màu đen này, so với màu đen buổi tối, càng thêm nồng nặc, khiến cho người ta hoang mang sợ hãi.
Trong đêm đen tràn ngập sát khí sôi trào, nồng nặc hắc ám khí trên không trung dũng động, đánh thẳng vào hết thảy chung quanh.
Phần lớn cây trúc lập tức bị nhổ tận gốc, biến mất ở trong nồng nặc màu đen kia.
Lực lượng màu đen mạnh mẽ, ngưng tụ ở trên tay Hàn Ngạo Thần, hắn hung hăng đem lực lượng đánh ra, lực lượng màu đen biến thành một đạo quang mang, bay vào thân thể Thánh Quang.
Đây là… Thánh Quang kinh hoảng lui về phía sau một bước, đây là… Đây là hắc ám lực! Trên người Mặc Ngạo Tà có hắc ám lực! Vậy hắn chính là người hắc ám chi thần!
Mặt nạ trên mặt Hàn Ngạo Thần không biết từ khi nào đã rơi xuống, hắn ưu nhã đi tới trước mặt Thánh Quang, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, so với Thánh Quang càng giống Thánh tử quang minh thánh điện hơn, nhưng đôi mắt như mực này, lại giống như hầm băng vạn năm, băng lãnh sương lạnh, làm cho lòng người rất sợ hãi, giống như là tu la địa ngục đòi mạng.
Thánh Quang nhìn hắc ám lực xuyên qua thân thể mình, chỉ vào Hàn Ngạo Thần, trên mặt lộ ra kinh hoảng, “Ngươi… Ngươi là… Hắc ám…” Lời Thánh Quang còn chưa nói hết, cả người liền bị hắc ám cắn nuốt, cuối cùng biến mất.
Đi đến chỗ quang minh chi thần cáo trạng, không, Hàn Ngạo Thần sao có thể ngu ngốc đem thân phận của mình nói cho quang minh chi thần, Thánh Quang bị hắc ám lực cắn nuốt, đã biến thành chất dinh dưỡng trong bóng tối, đừng nói hắn không thể đi quang minh chi thần cáo trạng, ngay cả sau này, cũng không thể nhìn thấy quang minh lực, chỉ có thể vĩnh viễn đợi ở trong bóng tối, biến thành chất dinh dưỡng của bóng tối.
Hàn Ngạo Thần nhìn cũng không thèm nhìn Thánh Quang một cái, lắc mình rời khỏi rừng trúc, đuổi theo phương hướng rời đi của Thánh Linh.
Nếu như Thánh Linh dám làm tổn hại dù chỉ một sợi tóc của Quân Mộ Khuynh, vậy thì kết quả, tuyệt đối so với Thánh Quang còn thảm hơn gấp trăm ngàn lần, hơn nữa cũng sẽ càng thêm thống khổ!
Nhìn địa phương quen thuộc, bất đắc dĩ nhìn quang mang xung quanh, Thánh Linh vì nàng thực sự là bỏ ra hết vốn liếng, không chỉ dùng quang minh lực đem nàng trói lại, cuối cùng còn dùng trục không gian đưa bọn họ quay về Quang Minh thánh điện, chính là vì không muốn Hàn Ngạo Thần nhanh như vậy đuổi tới.
Trận đánh lần này, có thể nhìn ra, Thánh Linh rất muốn giết nàng, vì giết nàng, đem tất cả vốn liếng cất kỹ nhiều năm đều lấy ra, để bắt nàng.
Làm tế phẩm của quang minh chi thần, Quân Mộ Khuynh nàng để mặc cho người ức hiếp sao? Thánh Linh cũng quá coi thường nàng, Quân Mộ Khuynh nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người hiền lành gì, hiện tại Thánh Linh có thể mời Quân Mộ Khuynh nàng, muốn đưa nàng đi, vậy thì sẽ vô cùng khó khăn!
Quân Mộ Khuynh ngồi xếp bằng ở trên giường, mặc dù Thánh Linh muốn giết nàng, dù sao cũng phải tìm một lý do tốt một chút, mà cúng tế cho quang minh chi thần chính là một lý do tốt nhất, bọn họ muốn khiến cho người khác tin phục, tin quang minh chi thần đích thực cần người cúng tế, mà người này lại chính là nàng người tóc đỏ mắt đỏ.
Không cần phải nói, nàng cũng biết Thánh Linh sẽ tìm lý do gì đó để tới giết nàng, muốn giết nàng? Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, người muốn nàng đâu chỉ một mình Thánh Linh hắn.
“Lần này ngươi quá sơ suất.” Huyết Yểm lãnh khốc nói, nếu không phải là xem thường, nàng cũng sẽ không bị người dễ dàng bắt được như vậy.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, lần này là nàng quá sơ suất, hai người Thánh Linh với Thánh Quang trao đổi nhau nàng không có phát hiện còn chưa tính, thế nhưng ngay cả việc Thánh Linh đánh lén nàng cũng không thể tránh thoát được, đó là rất không nên.
“Huyết Yểm, ta biết sai rồi, vậy bây giờ phải làm sao thoát ra?” Quân Mộ Khuynh bình tĩnh hỏi, nàng đã biết sai rồi, sai lầm như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để cho mình phạm phải lần thứ hai.
“Hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng của ta phá vỡ nơi này.” Huyết Yểm lười biếng nói, chỉ là quang minh lực mà muốn vây khốn khế ước giả của Huyết Yểm nó, vậy cũng quá coi thường nó đi.
“Lực lượng của ngươi khôi phục rồi sao?” Quân Mộ Khuynh có chút lo lắng, hiện tại là lúc nó đang cần lực lượng, nếu như dựa vào lực lượng của Huyết Yểm, vậy không phải là nó phải trì hoãn trí nhớ để tìm được thân phận của mình sao.
Huyết Yểm bĩu môi, kiêu ngạo nói với Quân Mộ Khuynh, “Quang minh lực cỏn con này muốn vây khốn ta, còn dễ dàng như vậy, ngươi là khế ước giả của ta, bị nhốt ở trong một nơi có chút xíu quang minh lực, ta cũng sẽ mất mặt.”
Quân Mộ Khuynh yên lặng nhìn Huyết Yểm, lại là quang minh lực không quan trọng, nàng khiến nó bị mất mặt…
“Vậy lúc nào thì đi?”
“Hiện tại liền đi, ta không muốn đợi ở đây làm con chim bị nhốt trong lòng!” Quang Minh thánh điện dám đối đãi với khế ước giả của nó như thế, nhất định không cho bọn họ có trái ngon để ăn.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, mở mắt ra lập tức đứng lên.
Âm thanh của Huyết Yểm vang lên ở trong đầu, “Hiện tại ngươi cùng ta niệm, nhớ kỹ nhất định phải tập trung tinh thần, trong lúc đó không thể xảy ra một chút trở ngại, lão tử vậy mà lại bị Quang Minh thánh điện nhốt, lão tử nhất định phải đốt nơi này!” Huyết Yểm một hơi kêu lão tử.
Quân Mộ Khuynh sờ sờ mũi, lãnh đạm nói, “Bắt đầu đi.”
“Cắn ngón tay, sử dụng lực lượng kim ô hỏa của ngươi.” Huyết Yểm nghiêm túc nói, trong lòng cũng có chút lo lắng, một chiêu này là vì bất đắc dĩ, hi vọng tiểu Khuynh có thể thuận lợi vượt qua.
Quân Mộ Khuynh dựa theo lời của Huyết Yểm, cắn ngón tay, nhắm mắt lại, ý thức thăm dò vào không gian nguyên tố, chạm vào kim ô hỏa, nàng kinh ngạc phát hiện, lần này kim ô hỏa rất nghe lời của mình, không biết có phải là nó cảm thấy nguy hiểm hay không, mới có thể ngoan ngoãn hành động dựa theo phân phó của Quân Mộ Khuynh.
“Niệm theo ta, lấy máu của ta, kim hỏa dũng triều, đốt cháy thiên địa, huyết vũ thần diễm, hỏa phần!”
“Lấy máu của ta.” Bốn chữ lạnh lùng phun ra, Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, kinh ngạc phát hiện, giọt máu vừa rồi ở trên ngón tay, vậy mà lại đi đến không gian nguyên tố, di chuyển bao quanh kim ô hỏa.
“Kim hỏa dũng triều.” Nàng tiếp tục thì thầm, kim ô hỏa trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ không gian nguyên tố, mà giọt máu vừa rồi vờn quanh kim ô hỏa thiêu đốt, lại đang từng chút từng chút dung hòa vào trong kim sắc hỏa diễm, từng chút ngấm vào, kim sắc hỏa diễm kia, lại đỏ tươi thêm một phần, mãi đến khi cuối cùng máu hoàn toàn hòa vào trong kim ô hỏa, kim sắc hỏa diễm kia, lại trở thành như máu bình thường, toàn bộ không gian nguyên tố dường như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Huyết Yểm khẩn trương nhìn hỏa diễm như máu kia, biểu tình trở nên càng thêm ngưng trọng.
“Đốt cháy thiên địa.”
Sau khi bốn chữ phát ra, Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy ở trong thân thể có tiếng nổ mạnh vang lên, mà vào lúc này, hỏa diễm trong không gian nguyên tố giống như khói lửa đầy trời vậy, xuyên vào từng mạch máu trong thân thể, máu lưu động, trong nháy mắt biến thành như máu hỏa diễm, màu đỏ xinh đẹp.
Quân Mộ Khuynh nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy thân thể như sắp bị hòa tan vậy, trên người toát ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, thẩm thấu y phục màu đỏ, nàng cắn răng, hít sâu một hơi.
“Huyết vũ thần diễm.” Máu hòa vào máu hồng diễm ở trong thân thể chuyển động bất đồng, giống như cùng phượng hoàng bay múa ở chín tầng mây, ngửa đầu thét dài, dùng bộ lông hoa mỹ của nó mơn trớn từng mảnh từng mảnh mây trắng, đem khí cường giả của mình, ngang ngược đường hoàng, mà thân thể Quân Mộ Khuynh giờ khắc này đã biến thành huyết diễm lao nhanh tới “Bầu trời”, nó ưu nhã hoa lệ chảy qua mỗi một chỗ trong thân thể Quân Mộ Khuynh, phảng phất như đang ngang ngược tuyên bố, những chỗ này đều là của nó.
Đột nhiên, huyết sắc hỏa diễm, thay đổi khí phách nhu hòa và ưu nhã trước đó, thoáng cái, giống như dời núi lấp biển vậy, ở trong thân thể Quân Mộ Khuynh dời sông lấp biển, Quân Mộ Khuynh lúc này giống như một chiếc bè tre yếu ớt trên biển rộng, không có một chút sức chống đỡ, cũng không biết bờ bến ở chỗ nào, càng không bắt được cái gì để chống đỡ, chỉ có thể mặc cho thủy triều dâng trào ở trong thân thể.
Huyết sắc hỏa diễm, lại lần nữa dâng lên cao trào, chốc chốc lại giống như phượng hoàng tùy tiện áp bức, chốc chốc lại giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, ở trong thân thể nàng không ngừng dũng động cuồn cuộn, đem thân thể Quân Mộ Khuynh đều thay đổi, giống như là muốn ép khô xé rách thân thể nàng, một chút máu cũng không cho nàng lưu lại.
Quân Mộ Khuynh lảo đảo lui về phía sau một bước, nàng dựa vào bức tường quang minh lực, trên mặt tái nhợt không có một chút tơ máu, máu trong thân thể giống như là mới vừa bị huyết diễm cắn nuốt hết vậy, lúc này nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ bị hù chết, bởi vì, nàng nhìn qua, quả thực một chút cũng không giống như là người.
“Tiểu Khuynh, phải kiên trì, còn có một bước cuối cùng!” Huyết Yểm lớn tiếng nói, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh không nghe được, để hỏa diễm cắn nuốt hết máu trong người, cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh mới dám như vậy.
Nếu như Thánh Linh ở chỗ này, nhất định sẽ bị dọa đến há hốc mồm, sau đó nói Quân Mộ Khuynh là người điên, người điên cuồng nhất!
Quân Mộ Khuynh ở trong mơ hồ, hình như là nghe thấy giọng nói của Huyết Yểm, nàng không nghe được Huyết Yểm đang nói cái gì, chỉ khó khăn gật gật đầu, nhịn xuống khó chịu toàn thân, cánh môi tái nhợt chậm rãi mở ra.
“Hỏa phần!” Hai chữ tuy đơn giản nhưng gần như dùng hết tất cả khí lực của Quân Mộ Khuynh, cũng ngay vào lúc này, huyết diễm vốn đang cuồn cuộn sôi trào trong thân thể, bỗng nhiên lao ra khỏi thân thể Quân Mộ Khuynh.
Huyết diễm giống như là tù nhân bị giam cầm ngàn năm, trực tiếp phá tan bầu trời, quang minh lực bao vây Quân Mộ Khuynh trong nháy mắt từ lúc hỏa diễm lao ra bị đốt ngay cả bột phấn cũng không còn, không còn quang minh lực chống đỡ, Quân Mộ Khuynh như một chiếc lá trên cây rơi xuống, nằm trong một mảnh huyết hồng kia.
Ở thế giới huyết hồng, nàng thuần khiết như một búp bê sứ màu trắng, dường như chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ trở nên vỡ nát.
Trong nháy mắt huyết hồng hỏa diễm tản ra ở trong phòng nhốt Quân Mộ Khuynh, đem căn phòng này đốt ngay cả tro bụi cũng không còn, một thân ảnh đỏ đậm ở thế giới huyết hồng đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Quân Mộ Khuynh đang hôn mê trên mặt đất.
“Đốt sạch ở đây, một chút cũng không được lưu lại!” Âm thanh khí phách, càn rỡ, cao ngạo vang lên.
Huyết hồng hỏa diễm giống như là được giải phóng, hưng phấn tản ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt như vậy, Quang Minh thánh điện trắng tinh vô ngần, liền bốc cháy lên giống như máu tươi hỏa diễm vậy.
Hỏa diễm giống như thiên binh vạn mã, hung mãnh xông ra, đem toàn bộ Quang Minh thánh điện bao bọc ở trong hỏa diễm màu đỏ.
Hỏa diễm màu đỏ không chỉ đem Quang Minh thánh điện chiếu sáng, còn có toàn bộ bầu trời hoàng thành, đều rơi vào một mảnh đỏ rực, náo động một trận, không kém hơn kim sắc hỏa diễm lần trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.