Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 100:




Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
“Tiêu!” Thiểm Điện vuốt đầu của mình, ai oán nhìn Bá Hiêu, ra tay ác như vậy, cũng không nhẹ chút sao?
“Ngu ngốc, biết rất rõ công việc bề bộn còn muốn làm như vậy, đồ đệ bảo bối của ta phải nhanh rời đi nơi này, ngươi có thể không nghĩ tới những chuyện đó hay không?” Mạc Tương Thủ đi tới trước mặt Thiểm Điện, người trẻ tuổi chính là như vậy, không nhịn được một chút cám dỗ, xem hắn, nhiều bình tĩnh.
“Ta không nghĩ việc khác, chỉ là nhìn thấy đôi mắt của nàng giống như có rất nhiều lời muốn nói vậy, cho nên mới nhìn mắt nhiều một chút.” Thiểm Điện thật sự vô tội, tâm tư hắn đơn thuần như vậy, lại bị bọn họ nghĩ thành cái dáng vẻ kia, bọn họ cũng quá hèn mọn!
Thiểm Điện vô tội nói, không nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia, sau khi hắn nói ra, bỗng nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt còn mang theo một chút không dám tin.
Có rất nhiều lời muốn nói?
Quân Mộ Khuynh nhìn lại hướng bên kia, liền nhìn thấy nữ tử kia kinh ngạc nhìn Thiểm Điện, hẳn là nghe thấy đối thoại vừa rồi của bọn họ, kinh ngạc như thế, hẳn là Thiểm Điện nói trúng tâm sự của nàng.
“Tùy ngươi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, xoay người rời đi, thật là một người ngu ngốc, cho dù muốn cứu, cũng không thể quang minh chính đại cứu a.
Thiểm Điện nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, có chút chần chừ, lần này hắn vậy mà lại vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, cứu cô gái kia.
“Nói ngươi ngu ngốc ngươi vẫn thật là ngu ngốc.” Bá Hiêu lắc lắc đầu, không nói gì, chủ nhân nói như vậy, đó chính là nàng sẽ giúp, con báo ngốc này, ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, cũng đoán không ra tâm tư của chủ nhân, cả ngày chỉ biết chạy khắp nơi, đắc ý với tốc độ của mình, những thứ khác cái gì cũng không biết.
Thiểm Điện vô tội nhìn Bá Hiêu, hắn là thật không rõ ý tứ của chủ nhân, Bá Hiêu nàng biết, lại không nói cho hắn, thật không phải là bạn chí cốt.
“Chủ nhân cho ngươi một nhiệm vụ.” Cuối cùng Bá Hiêu bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?”
“Đứng ở chỗ này, chờ chúng ta trở về.” Bá Hiêu lạnh lùng nói xong, bước nhanh đuổi theo Quân Mộ Khuynh.
Ở tại chỗ này? Chờ bọn họ trở về, đây là ý gì, không cho hắn cứu, lại không cho hắn ra tay, rốt cuộc phải thế nào?
Thiểm Điện đau khổ đứng ở tại chỗ, nhìn nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm được một chỗ ngồi, tay hắn chống cằm, nhìn nữ tử đối diện trong lồng giam đang bị đùa giỡn, nét mặt hắn biểu lộ một tia tức giận, hai tay nắm chặt, mới không có ra tay.
Nhìn từng người từng người đùa giỡn, Thiểm Điện cảm giác thân thể đều muốn bùng nổ tức giận, nhưng mà chủ nhân muốn hắn ở tại chỗ này, vậy nhất định có đạo lý của nàng, nói không chừng còn liên quan tới cô nương kia cũng không chừng.
Rốt cuộc, nữ tử bị giam trong lồng được một nam tử dùng mười vạn mỏ tinh mua được, rốt cuộc lồng giam cũng được mở nữ tử cũng được mặc thêm một bộ y phục mỏng, thân thể linh lung thoắt ẩn thoắt hiện, khiến những nam nhân chung quanh đều muốn đưa tay qua chạm vào, kết quả đều bị thủ hạ của nam tử mua nàng cản lại.
Thiểm Điện rốt cuộc không nhịn được, hắn đi theo phía sau những người đó từ xa xa, nhìn nụ cười dâm đãng trên mặt nam tử, động tay động chân với nữ tử, rất muốn xông tới đánh hắn một trận, nhớ tới lời nói sau cùng của Bá Hiêu, hắn vẫn là nhịn xuống.
Ôi, chủ nhân rốt cuộc muốn hắn làm cái gì, rốt cuộc là cứu hay là không cứu?
Đi theo đến một tòa nhà, đoàn người rốt cuộc dừng lại, bọn họ cũng không phát hiện Thiểm Điện đi theo phía sau, sau khi thấy bọn họ đi vào, vội vội vàng vàng hướng phía sau chạy đi.
Quân Mộ Khuynh nhìn khoáng thạch trước mắt, đủ loại, lớn nhỏ đều có, ở đây giá tiền mỗi khối khoáng thạch là năm vạn mỏ tinh, quý thì đắt một chút, nhưng là khoáng thạch thể tích lớn không ít.
“Đồ đệ bảo bối, ngươi để thủ hạ kia của ngươi đi chỗ nào?” Mạc Tương Thủ hiếu kỳ đi qua, trong mắt lóe ra quang mang kỳ dị.
Lão đầu mê gái.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, chỉ xem thường liếc mắt nhìn Mạc Tương Thủ, có phải hắn cũng muốn đi xem Thiểm Điện ở lại làm cái gì hay không, thuận tiện đi nhìn mỹ nhân kia?
“Sư phụ, thật nhiều tảng đá đẹp mắt.” Quân Chiến Thiên nhìn khoáng thạch trước mắt, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn còn chưa từng thấy qua nhiều tảng đá đẹp mắt như vậy, thực sự là rất nhiều, phải nhìn thật kỹ.
Rất nhiều?
“Tốt nhất đâu?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt hỏi.
Quân Chiến Thiên đi tới phía trước khoáng thạch, sờ sờ chỗ đó, ở đây nhìn nhìn, cuối cùng chỉ lấy hai khối, hắn cảm thấy đẹp mắt nhất, là hai khối này, “Có hai khối.” Hắn đem khoáng thạch tìm được, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, đỏ mặt nói.
Trong cửa hiệu lão bản đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm, quả nhiên là người ngoài nghề, hai khối thạch đầu kia là không có giá trị nhất, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, nhưng mà không như vậy, sao hắn có thể kiếm tiền chứ.
Lão bản này đâu biết, trong cửa hiệu này có bao nhiêu khoáng thạch, sớm đã bị Quân Chiến Thiên nhìn một lần, cái nào có giá trị, cái nào không giá trị hắn còn không rõ ràng sao.
Phong Vân Đình đứng ở tại chỗ, nhìn khoáng thạch trong tay Quân Chiến Thiên, nhíu mày, hai khối khoáng thạch này, nhìn không ra có chỗ nào kỳ lạ, thậm chí có thể nói là hết sức bình thường, thế nhưng Chiến Thiên nói đẹp mắt nhất là như thế nào đây, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy bên trong khoáng thạch sao?
Quân Mộ Khuynh lấy ra một túi mỏ tinh, đưa tới trên tay Quân Chiến Thiên, “Cầm đưa cho lão bản.” Trong này đương nhiên không chỉ một trăm mỏ tinh, thế nhưng nàng tin, giá trị của khoáng thạch này, tuyệt đối vượt ra khỏi một trăm mỏ tinh kia.
Khoáng thạch điểm lão bản hơi sững sờ, đôi mắt cũng nhanh dán đến phía trên mỏ tinh kia, Quân Chiến Thiên vừa mới cầm đưa qua, đã bị lão bản kia ôm vào trong ngực, rất sợ người khác đoạt của hắn vậy.
Quân Chiến Thiên ôm hai khối khoáng thạch, có vẻ có chút khó khăn, nhìn Quân Mộ Khuynh không có ý tứ muốn giúp một tay, có lẽ khoáng thạch hôm nay, có thể luyện chế một món thần khí rất tốt cũng không chừng.
Mạc Tương Thủ thấy bộ dạng khó khăn của Quân Chiến Thiên, bước nhanh đi qua, đau lòng nói, “Tiểu oa nhi đồ tôn, đưa đây, sư công cầm giúp ngươi.” Đồ đệ đây là thế nào, để một đứa nhỏ năm tuổi, cầm đồ nặng như vậy.
“Sư phụ, ngươi đang sủng hư nó.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, Chiến Thiên thiếu chính là rèn luyện, thế giới này, đều là từ bảy tuổi mới bắt đầu rèn luyện, Chiến Thiên năm tuổi, chưa từng được rèn luyện cái gì, nhưng hắn không giống người khác, cũng không thể giống như những đứa nhỏ khác, bảy tuổi mới bắt đầu luyện đấu kỹ cơ bản.
Mạc Tương Thủ chần chừ liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên, rồi nhìn lại Quân Mộ Khuynh, đồ đệ bảo bối này của hắn tại sao lại nghiêm khắc với tiểu oa nhi đồ tôn như thế, biết rất rõ ràng đấu kỹ, bảy tuổi mới bắt đầu huấn luyện, Chiến Thiên mới năm tuổi, còn có thể chơi hai năm.
“Sư công, ta có thể.” Quân Chiến Thiên khó nhọc nói, không muốn đem khoáng thạch trong tay đưa cho bất luận kẻ nào.
“Cô nương, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ huấn luyện Chiến Thiên.” Nàng hiểu rõ vì sao cô nương lại làm như vậy, có sự bảo vệ của nàng, cũng không được, chính mình cường đại, không cần bất luận kẻ nào bảo vệ, đó mới là an toàn nhất, chủ nhân là vì lo lắng cho Chiến Thiên, lo lắng có một ngày mình không chăm sóc được, mà Chiến Thiên lại không có thực lực, hậu quả kia có thể tưởng tượng được.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên đầu đầy mồ hôi, nhìn hắn quật cường ôm hai khối đá lớn, quay người đi ra, “Ba tháng sau, ta muốn nhìn thấy thành tích.” Có lẽ là nàng yêu cầu quá mức nghiêm khắc.
“Vâng.” Bá Hiêu cười cười, nhận lấy tảng đá trong tay Quân Chiến Thiên.
Quân Chiến Thiên kinh ngạc nhìn Bá Hiêu, nhìn nàng nhẹ nhõm cầm tảng đá mà chính mình cảm giác vô cùng khó khăn, ánh mắt lộ ra một tia kiên định, “Đại tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ được không?” Sư phụ là vì muốn hắn tốt, nếu như hắn lại để cho người ta giúp, sư phụ sẽ thất vọng.
Bá Hiêu hơi sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười, “Được!” Hắn đích thực là không cần bất luận kẻ nào giúp.
Mạc Tương Thủ đi tới trước mặt Quân Chiến Thiên, giơ tay ôm lấy hắn, “Sư phụ ngươi bảo ngày mai bắt đầu, vậy hôm nay, để sư công thương ngươi là được rồi.” Mạc Tương Thủ ôm Quân Chiến Thiên chạy đi ra bên ngoài, người đồ đệ kia của hắn a, chính là mạnh miệng mềm lòng.
Quân Chiến Thiên cười rộ lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy hiện tại cũng rất tốt, rất vui vẻ, hình như rất lâu rồi hắn cũng không có được người yêu thương như thế.
Đoàn người chậm rãi đi ra khỏi cửa hiệu khoáng thạch, lão bản còn đang vì một màn vừa rồi này mà cảm thấy nghi hoặc, nhưng mà chuyện này không liên quan tới hắn, hắn vẫn là thiếu để ý tới, một trăm mỏ tinh a, là một trăm! Hắn còn chưa có thấy có người ra tay lớn như vậy.
Mấy người đều rời đi, lão bản còn đang ở trong một trăm mỏ tinh kia chưa thoát ra được, đó chính là mười vạn tinh thạch a, mười vạn tinh thạch, thoáng cái liền lấy ra, người này cũng có quá nhiều tiền đi!
Đoàn người mới đi ra khỏi cửa hiệu, liền nhìn thấy Thiểm Điện vội vội vàng vàng từ phía đối diện chạy tới, xem bộ dáng là tìm bọn họ rất lâu.
“Chủ… Cô nương!” Thiểm Điện lập tức chữa lại, thiếu chút nữa đã kêu thành chủ nhân.
“Không phải bảo ngươi ở lại nơi đó sao?” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy bộ dạng Thiểm Điện vội vội vàng vàng, lãnh đạm nói, người này không thích xen vào việc của người khác, con ma thú này hết lần này tới lần khác đều ưa thích quan sát chung quanh, hiện tại thấy cái không nên thấy, lại muốn cứu người.
“Cô nương, ngươi mau cứu cô gái kia, nói không chừng sau này nàng còn có thể giúp đỡ chúng ta.” Thiểm Điện cười ha hả nói, vẫn hi vọng Quân Mộ Khuynh có thể đáp ứng, một đôi mắt quật cường ở trong đầu hiện lên.
“Không thể giúp, ngươi tới gán nợ sao?” Thiên hạ không có một bữa ăn miễn phí nào, ở trong mắt Quân Mộ Khuynh nàng, càng không có.
Thiểm Điện: “…”
“Chủ nhân, người vừa rồi mua cô nương kia, là người của Lôi gia.” Thiểm Điện nhỏ giọng nói, ngũ đại gia tộc, hắn đã sớm nhìn không thuận mắt.
“Lôi gia?” Quân Mộ Khuynh cười cười, trên người tản mát ra một tia lãnh ý.
“Trở về rồi hãy nói.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm liếc mắt nhìn Thiểm Điện, bước nhanh đi trở về.
Phong Vân Đình nghe thấy đối thoại của bọn họ, không khỏi sốt ruột, hắn đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Quân cô nương, đó là Lôi gia.” Dù cho nàng không đem Lôi gia để vào mắt, nhưng cũng không thể trắng trợn đối nghịch cùng Lôi gia, nếu như gia chủ Lôi gia biết, nhất định sẽ không bỏ qua nàng.
“Ta biết.” Bởi vì là Lôi gia, nàng mới muốn suy nghĩ chuyện này một lần nữa.
Phong Vân Đình nhìn thấy bộ dáng Quân Mộ Khuynh một chút cũng không nóng nảy, là Lôi gia, chứ không phải Mao gia với Cơ gia ở Phong thành, ở trong mắt ngũ đại gia tộc, Phong thành thành chủ, cùng Phong thành thiếu chủ không tính là cái gì, lúc này ngược lại bọn họ cũng không giúp được nàng.
Mạc Tương Thủ tùy tiện đi tới bên cạnh Phong Vân Đình, trong tay ôm Quân Chiến Thiên, cười ha hả nói, “Người trẻ tuổi, đây chính là đồ đệ của ta, dù cho nàng làm cái gì, Lôi gia tới thì có thể làm gì?” Về phương diện đấu kỹ có thể Mạc gia kém hơn nhiều so với Lôi gia, nhưng muốn đả thương đồ đệ bảo bối của hắn, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn Mạc Tương Thủ, có phải hắn muốn nói cho nàng biết, chính mình thương yêu bảo bối đồ tôn bao nhiêu.
Phong Vân Đình hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Mạc Tương Thủ, hắn thế nào lại quên mất, ở đây còn có một sư phụ cực kỳ bao che khuyết điểm, Lôi gia có can đảm lớn hơn nữa cũng không dám làm gì đồ đệ của Mạc Tương Thủ, huống chi, người này còn có thần thú.
Thiểm Điện sốt ruột đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, thấy Quân Mộ Khuynh một chút cũng không nóng nảy, hắn đã vội muốn chết, nhớ tới ánh mắt sắc lão đầu kia, hắn cũng rất muốn giết người, toàn thân cũng không được tự nhiên.
“Thiểm Điện, ngươi để ý nữ tử kia như thế, không phải là thích người ta chứ?” Bá Hiêu hoài nghi nhìn Thiểm Điện, một nhân loại, loại chuyện này, Thiểm Điện thấy qua đâu chỉ một lần, lần này cũng quá không bình thường.
Thiểm Điện dừng bước lại, nhìn Bá Hiêu, chống lại ánh mắt của nàng, “Có sao?” Tuyệt đối không có.
“Có.” Bá Hiêu gật gật đầu.
“Có mới là lạ!” Thiểm Điện sờ sờ mũi, bước nhanh đi về phía trước.
Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Thiểm Điện, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, người này có chút không thích hợp, nói không chừng Bá Hiêu nói không sai.
Lúc mọi người ở đây đi ra khỏi chợ đen, phía sau truyền đến âm thanh đuổi tới, mọi người không khỏi nhìn lại phía sau.
“Hỏa nộ!” Bạch sắc quang mang hiện lên, một nữ tử tuyệt diệu, hai tay nắm bạch hỏa, ưu nhã đến cực điểm, rõ ràng là chiêu thức rất khí phách, ở trong tay nàng, lại trở nên vô cùng ưu nhã, mê người.
Bạch sắc hỏa diễm đem đốt không ít chỗ ở chợ đen, rất nhiều người đang đuổi theo nữ tử này, trên người nữ tử cũng xuất hiện rất nhiều vết thương, mặc dù nàng có huyền hỏa, nhưng vẫn là không địch lại được, nàng lại không chút do dự tìm một phương hướng chạy đi.
“Thiểm Điện, người của ngươi kìa.” Bá Hiêu chọc chọc Thiểm Điện, nữ tử này còn có chút bản lĩnh, ít nhất có thể ở trong Lôi gia chạy trốn ra.
“Bắt nàng cho ta, sẽ có thưởng!” Âm thanh tức giận ở phía sau vang lên, liền nhìn thấy người mua nữ tử kia, khập khiễng, che nửa người dưới, dọc đường chạy như điên, có chết cũng không buông tha cho nữ tử chạy trốn.
Thiểm Điện trừng mắt nhìn Bá Hiêu một cái, hắn chỉ là thấy người kia có lời gì muốn nói, cái gì gọi là người của hắn, hắn cũng không biết người trước mắt này là ai, ăn nói lung tung.
Mạc Tương Thủ như có điều suy nghĩ nhìn nam tử che nửa người dưới kia, đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Đồ đệ bảo bối, chậc chậc… Đây cũng quá hung ác, làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn.” Chỉ là người kia cũng là, quá không bình tĩnh, hoa hồng luôn có gai không phải sao, xem đi, hiện tại bị đâm rồi, tổn thất còn rất lớn.
Không ngờ a, không ngờ còn có người giống như đồ đệ bảo bối của hắn vậy, vừa ra tay, chính là làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn.
“Huyền hỏa đấu kỹ.” Quân Mộ Khuynh không để ý đến lời của Mạc Tương Thủ, ánh mắt đặt ở trên người nữ tử kia, nếu như là đẳng cấp huyền hỏa, vì sao còn cam chịu để người ta lăng nhục?
Cô gái kia lúc đi qua bên cạnh mấy người, nhẹ nhàng đảo qua Quân Mộ Khuynh, còn cúi đầu với Thiểm Điện, bước nhanh đi về phía trước, phương hướng nàng đi, không phải là phương hướng chạy trốn, mà chính là chạy tới hướng bọn buôn người bên kia.
“Nàng làm sao còn muốn tìm chết a?” Lúc này chạy đến nơi ở của bọn buôn người, không phải muốn chết sao?
Thiểm Điện cau mày, nhìn người phía sau đuổi tới, có chút thiếu kiên nhẫn.
“Chủ nhân…”
“Tiêu, ngươi mang Chiến Thiên đi về trước.” Quân Mộ Khuynh cắt ngang lời của Thiểm Điện, nói với Bá Hiêu, nhìn thấy Mạc Tương Thủ rướn cổ lên, ánh mắt đỏ đậm lộ ra quang mang khác thường, “Sư phụ, lão nhân gia ngài, muốn đi nơi nào?”
“Khụ khụ.” Mạc Tương Thủ quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, ho nhẹ một tiếng, “Ta đi về trước là được rồi.” Hình tượng của hắn, hình tượng a.
“Ta còn có chuyện, đi trước một bước.” Phong Vân Đình chủ động nói, nói xong liền vội vã đi về hướng phủ thành chủ.
Nhìn bóng lưng Mạc Tương Thủ cùng Bá Hiêu rời đi, Thiểm Điện ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân, chúng ta không quay về sao?”
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Thiểm Điện một cái, “Thời điểm có trò vui để xem, thì không nên bỏ qua.” Người của Lôi gia sao, càng không thể bỏ qua.
Trên mặt Thiểm Điện vui vẻ, nói như vậy, chính là chủ nhân đồng ý ra tay, Thiểm Điện theo Quân Mộ Khuynh đi về hướng nữ tử chạy trốn.
“Tiểu tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!” Âm thanh rống giận ở trong hẻm nhỏ vang lên.
Tiểu tiện nhân! Cũng dám đả thương hắn, nếu không phải là hắn nhìn thấy một đạo tia chớp kia, hiện tại hắn đã đoạn tử tuyệt tôn, thối, kỹ nữ thối! Xem hắn sau khi bắt được nàng, hung hăng chà đạp, sau khi chơi chán, lại đem nàng ném cho thủ hạ của mình chơi, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn!
Vốn cho là gần đây bởi vì chuyện của Quân Mộ Khuynh, trưởng lão đem bọn họ hơn dặm mắng một lần, hôm nay có chút thời gian, nghĩ muốn ra ngoài tìm vui một chút, a phi, không ngờ dùng tiền mua xui! Thật là mẹ nó nghẹn khuất!
Nữ tử không có dừng bước lại, liều mạng đi về phía trước, mỗi khi đi về phía trước một bước, biểu tình trên mặt càng thêm hài lòng, hoàn toàn không nhìn thấy người phía sau, đã đuổi kịp.
Nụ cười dâm đãng của Lôi Lân nhìn người chạy trốn phía trước, vung tay lên, tùy tùng phía sau hắn, lập tức đem nữ tử đang chạy trốn phía trước vây lại, nhìn thấy da thịt như ẩn như hiện kia, trên mặt đều lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Vưu vật hiếm có như vậy, hôm nay sợ là nàng không có trái cây ngon mà ăn, chờ lão đại bọn họ chơi chán, tiếp theo chính là bọn họ, cưỡi ở trên người vưu vật này, cảm giác kia, hẳn là không tệ.
Nữ tử đứng ở chính giữa, cảnh giác nhìn người chậm rãi vây quanh, nhìn thấy ý cười dâm đãng trong mắt bọn họ, ánh mắt băng lãnh lộ ra một tia chán ghét.
“Lão đại, không bằng ngươi giải quyết ngay tại chỗ này, nhất định là vô cùng kích thích.” Nam tử đứng ở bên cạnh Lôi Lân, hèn mọn nói, hai tay không ngừng chà xát nhau, ánh mắt lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Lôi Lân phát ra âm thanh cười dâm đãng, vỗ vỗ vai người nọ, “Cái chủ ý này không tệ, người tới a, đem nàng bắt lại cho ta, giải quyết ngay tại chỗ này.” Lôi Lân nói xong cười càng thêm cuồng vọng, trong lòng đang nghĩ, phải làm như thế nào mới đem mỹ nhân trước mắt này, đặt ở dưới thân chà đạp thật tốt.
“Trên đời này, luôn có một hai kẻ đần độn như vậy, dao đã kề trên cổ, một chút cũng không cảm giác được.” Âm thanh biếng nhác ở trên đỉnh đầu vang lên.
Mọi người lập tức ngước mắt nhìn lên, nữ tử chật vật cũng chợt ngẩng đầu, không dám tin, lúc này, sẽ có người tới cứu nàng.
Lúc Lôi Lân nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, tóc đỏ mắt đỏ! “Ngươi, ngươi là Quân Mộ Khuynh!” Chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có tóc đỏ mắt đỏ, Quân Mộ Khuynh!
Thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy xuống nóc nhà, vững vàng rơi xuống trước mặt mấy người, “Hóa ra ta lại nổi danh như thế, người của ngũ đại gia tộc, ai cũng biết ta.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nói, mà đôi mắt đỏ đậm kia, lại như sông băng sâu không lường được.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi bớt quản chuyện người khác đi, ngũ đại gia tộc ngươi cũng dám chọc!” Nam tử hèn mọn đứng ở bên cạnh Lôi Lân mang ngũ đại gia tộc ra, kiêu ngạo nói.
Một đạo kim quang thoáng qua, sau đó tất cả mọi người đứng ngây ra, không dám phát ra một chút tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.