“Thứ tội?” Âm thanh lạnh như băng lại lần nữa chậm rãi vang lên, rất tốt, bọn hắn biết người trước mắt bọn hắn là ai, chỉ có điều tân tình của hắn hiện tại cực kỳ khó chịu.
“Điện chủ tha mạng!” Sáu người lại lần nữa run rẩy hô to, bọn hắn nằm bò trên mặt đất, rất có loại cảm giác thân ở địa ngục.
“Nói xem vì sao các ngươi lại đánh chủ ý lên Quân Mộ Khuynh.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, hắn cũng lười biết thân phận người trước mắt, nhưng mà không cần bọn họ nói, hắn cũng biết, bảy người mời vừa xuất hiện, trong đó có hai người đã thấy qua, đó chính là thánh tử thánh nữ, còn lại năm, hẳn cũng là nhân vật cấp trưởng lão ở đây.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt mọi người, đều đặt ở trên người thủ lĩnh bộ lạc.
Thủ lĩnh bộ lạc thấy bọn họ đều không mở miệng nói chuyện, hung hăng liếc mắt sang sáu người bên cạnh, bọn họ không phải là sợ điện chủ tức giận, nhưng nếu như không trả lời, điện chủ sẽ càng tức giận, vậy thì chết càng thảm hại hơn!
Nghĩ tới đây, thủ lĩnh bộ lạc vội vàng trả lời, “Bọn thuộc hạ chỉ là muốn để Quân Mộ Khuynh gia nhập vào Hắc Ám thần điện, như vậy, cho dù là người Quang minh thần điện đến, chúng ta cũng không cần lo lắng.” Kỳ thực là nhiều nhất, bọn họ là đang suy nghĩ, nếu như Xích Quân gia nhập vào Hắc Ám thần điện, bọn họ cũng có chút công lao, như vậy điện chủ sẽ trọng dụng bọn họ.
Nhưng ai biết, điện chủ bọn họ quen biết với Quân Mộ Khuynh, hơn nữa còn cùng nhau xuất hiện, bọn họ cũng không nhận ra điện chủ, mấy người một trận khóc không ra nước mắt.
“Chỉ là như vậy?” Lấy lý do quang minh chính đại, cho rằng như vậy, hắn sẽ không giết mấy người bọn họ sao?
“Điện chủ tha mạng, thuộc hạ liền nói, liền nói!” Thủ lĩnh bộ lạc vội vàng dập đầu, hắn cũng biết điểm này không thể gạt được điện chủ, lần này xong rồi.
“Nói!”
“Vừa rồi đó cũng chỉ là một trong những nguyên nhân, bọn thuộc hạ còn muốn, nếu như Quân Mộ Khuynh có thể thêm vào bộ lạc chúng ta, dù gì cũng là một công lao, như vậy điện chủ sẽ hài lòng, cũng sẽ trọng dụng chúng ta hơn.” Thánh tử vội vàng cướp lời, hắn cũng không muốn cứ chết như vậy, thật vất vả ngồi lên vị trí thánh tử.
Hàn Ngạo Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn thánh tử kia, trong vô hình một đạo lực lượng lại lần nữa bay tới, mấy người còn chưa kịp suy nghĩ là ai đắc tội điện chủ, thánh tử vừa rồi mới cướp lời kia, cũng đã ngã trên mặt đất.
“Thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không nên tự mình làm chủ, để thần điện tăng thêm chức vị!” Thủ lĩnh bộ lạc vội vàng nói, chỉ sợ chậm một bước, cũng sẽ giống như thánh tử với thánh nữ vậy, bị điện chủ giết chết.
Hắn rốt cuộc thấy được hiểu được điện chủ lãnh khốc vô tình, hắn giống y như trong truyền thuyết vậy, lãnh khốc vô tình, muốn giết người, không cần động thủ, người nọ cũng sẽ chết, hiện tại chuyện này liền phát sinh trước mặt bọn họ, không cần nghe nói, cũng không cần hoài nghi.
“Từ nay về sau, nếu như bản điện lại nghe nói thần điện có người tăng chức vị, hoặc là mở rộng thế lực, không nói trước với bản điện, bản điện sẽ để hắn biến thành chất dinh dưỡng hắc ám, giống như bọn hắn vậy.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng đứng lên, nhìn mấy người trước mặt.
Thánh tử và thánh nữ đã chết trên mặt đất, thân thể bắt đầu bị hắc ám cắn nuốt, cuối cùng biến mất.
Nhìn thấy một màn như vậy, mấy người kia, hận không thể cứ như vậy biến mất, cũng không cần phải đối mặt với áp lực vô hình, đây quả thực là so với chết còn muốn khủng bố hơn, bọn họ đây là đang đợi chết mà!
“Dạ!” Thủ lĩnh bộ lạc vội vàng đáp, chê cười, nếu là hắn không đáp, điện chủ liền đem lửa giận đốt tới trên người của hắn, sau đó người biến thành chất dinh dưỡng hắc ám, chính là hắn.
“Nói cho người Hắc Ám thần điện bên mình, nếu như bản điện biết bọn họ lại có những hành động nào khác, giết không tha!” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, sái khí băng lãnh kia, tràn ngập ở toàn bộ gian phòng, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp.
“Dạ!” Thủ lĩnh bộ lạc hiện tại trừ nói một chữ này, cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn an bài hai người đều đã chết, hắn cũng không muốn lại liên lụy chính mình.
“Quân Mộ Khuynh, nếu còn có ai dám đánh chủ ý tới nàng, giết không tha!”
“Dạ!”
“Thuộc hạ cũng không dám nữa!” Còn lại năm người vội vàng trả lời, điện chủ cũng đã ra lệnh, bọn họ nơi nào còn có đạo lý không nghe theo.
“Nhớ kỹ, bản điện không hi vọng chuyện hôm nay bất cứ kẻ nào biết.” Thân thể ngồi ở phía trên bắt đầu trong suốt, cuối cùng biến mất ở trước mặt mấy người.
“Dạ.” Mấy người vùi đầu càng sâu, thân thể cũng run rẩy càng thêm lợi hại, chuyện hôm nay, bọn họ nào dám lại nhắc tới, đó chính là thực sự không muốn sống.
Phủ phục trên mặt đất nơm nớp lo sợ, chờ đợi mệnh lệnh của Hàn Ngạo Thần, kết quả đợi hồi lâu bọn họ cũng không có nghe được âm thanh lạnh như băng kia, bọn họ cũng cảm giác xung quanh không có uy áp khủng bố vừa rồi, lúc này mới dè dặt ngẩng đầu.
Thời điểm khi bọn họ nhìn thấy người đã đi rồi, tất cả mọi người xụi lơ nằm bò trên mặt đất, thở hồng hộc, trên người cũng đã ướt đẫm.
“Vì sao điện chủ lại xuất hiện ở đây?” Một trong năm người tới sau hỏi, hắn phát hiện thân thể của mình đến bây giờ vẫn còn đang phát run.
Bộ lạc thủ lĩnh lắc đầu, “Nếu như các ngươi muốn chết, có thể tiếp tục hỏi thăm.” Hắn không dám nói, điện chủ là đi cùng Xích Quân, nếu như điện chủ biết hắn nói cái gì, nhất định sẽ để cho hắn biến thành chất dinh dưỡng hắc ám.
Nghĩ đến kết cục kia, thủ lĩnh bộ lạc liền rùng mình một cái, biến thành chất dinh dưỡng hắc ám, đó là hành hạ vô cùng vô tận, không có thân thể, không có linh hồn, nhưng bọn họ lại cảm giác được thống khổ, hơn nữa loại đau khổ này là vô tận, vĩnh viễn không ngừng.
Nghĩ đến vừa rồi, năm người đều rùng mình một cái, không dám hỏi nhiều thêm nửa câu, chê cười, bọn họ còn muốn sống, biết ít một chút cũng không sao, chỉ cần có thể sống.
Sau khi Hàn Ngạo Thần biến mất ở trước mặt mấy người, thân ảnh xuất hiện ở trên đường đi trở về, như vậy là bọn họ có thể rời đi nơi này bất cứ lúc nào, chuyện nên biết hắn cũng đã biết, chỉ cần đem những chuyện này nói cho tiểu Khuynh Khuynh là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt, mang theo một tia nhu hòa, ánh mắt cũng không có băng lãnh giống như vừa rồi.
Bá Hiêu lẳng lặng ngồi ở bên người Quân Mộ Khuynh, không nghĩ Hỏa Liêm Thiểm Điện nghi hoặc như vậy, càng không hỏi cái gì, nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở bên người Quân Mộ Khuynh, làm chuyện của mình.
“Bá Hiêu, ngươi tại sao không hỏi chủ nhân xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Chi Chi nhỏ giọng đi tới bên người Bá Hiêu, nhỏ giọng hỏi, kỳ thực nó cũng rất tò mò là vì sao.
“Ta cũng hiếu kỳ.” Hắc Dực cũng không biết từ chỗ nào đi đến, nghi hoặc nhìn Bá Hiêu, chủ nhân không nói, mọi người đều hiếu kỳ, mà Bá Hiêu đại nhân chuyện gì cũng không có, giống như một chút cũng không hiếu kỳ chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ đều là vội muốn chết.
Bá Hiêu cười cười, khẽ nói, “Lúc chủ nhân muốn nói, thì nhất định sẽ nói, hiện tại không nói cho chúng ta biết, thì đã nói rõ, lúc này chúng ta vẫn chưa phải lúc biết, đợi tới lúc, chủ nhân nhất định sẽ nói.” Ngay cả ca ca của mình chủ nhân cũng không nói, vậy chuyện này nhất định rất lớn.
Chi Chi bĩu môi, nàng biết sẽ là tình huống này, đừng nói chủ nhân, Bá Hiêu cũng không hiếu kỳ, thật là.
Hắc Dực đương nhiên không dám ở trước mặt Bá Hiêu nói gì, thấy Bá Hiêu không nói, vẫn là chậm rãi rời đi, trở lại trên vai Thiểm Điện chờ đợi..
“Ta đã nói, Tiêu sẽ không đi hỏi.” Thiểm Điện đắc ý nói, hai người bọn họ vẫn cứ một mực đi, cần gì phải đi hỏi Tiêu, hiện tại biết sai rồi đi.
“Chúng ta nào biết một chút lòng hiếu kỳ Tiêu đại nhân cũng không có.” Hắc Dực thì thào nói, liếc mắt nhìn Thiểm Điện bên cạnh Hỏa Liêm.
“Mấy người các ngươi muốn biết cái gì?” Âm thanh mang theo vài phần nguy hiểm vang lên ở phía sau mấy con ma thú, chúng nó chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, một trận hàn ý dâng lên, trong nháy mắt hóa đá.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chúng nó đã để ý cẩn thận như vậy, chủ nhân vẫn là nghe được, nghe trộm người khác nói chuyện, đó là một thói quen xấu, tại sao chủ nhân lại có thể như vậy, mặc dù trong lòng chúng nó có trăm ngàn câu oán hận, vẫn không có một con ma thú nào dám nói.
“Chủ nhân, ta cái gì cũng không có hỏi.” Hỏa Liêm vội vàng đem trách nhiệm đẩy ra, vừa rồi trong mấy con thú nghị luận, tuyệt đối không có hắn.
“Ta biết ngươi không có hỏi.” Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười.
“Đúng vậy.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, Hỏa Liêm ngây ngốc trả lời.
“Chỉ là muốn biết mà thôi!”
“Đúng vậy.” Hắn vẫn là bộ dáng ngây ngốc kia, khi hắn cảm giác được khí tức băng lãnh kia, lúc này mới hoàn hồn, thế nhưng lại hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình, không cẩn thận, vậy mà lại đem lời thật nói ra, thật là đáng chết!
Quân Mộ Khuynh trừng Hỏa Liêm một cái, xoay người rời đi, điểm tâm tư nhỏ kia của hắn, còn muốn giấu giếm được nàng sao, không hỏi thăm cái kia, mới là vô sỉ nhất, thâm hiểm nhất!
Nhìn bóng lưng chủ nhân rời đi, Hỏa Liêm thở dài, kiếp này hắn đừng nghĩ đùa giỡn thắng được tâm tư của chủ nhân, nếu như muốn thắng chủ nhân, vậy thì phải hắc hơn so với chủ nhân, càng vô sỉ, hắn thừa nhận mình đã đủ vô sỉ, thế nhưng cùng so sánh với chủ nhân, thì không tính là cái gì.
“Phốc…” Thiểm Điện cười khúc khích, hắn biết Hỏa Liêm sẽ bị chủ nhân khinh bỉ.
“Cười cái con khỉ.” Hỏa Liêm vô cùng bi thương liếc mắt nhìn Thiểm Điện, ôi, tại sao chủ nhân lại có thể đối xử với hắn như vậy chứ! Hắn đáng yêu như thế, anh tuấn bất phàm như thế, như thế…
Ánh mắt lạnh như băng lại lần nữa phóng tới, Hỏa Liêm vội vàng thu hồi tâm tư, lộ ra tươi cười, chủ nhân lúc nào lại lợi hại như vậy, ngay cả trong lòng hắn nói cái gì cũng có thể biết.
“Ha ha…” Thiểm Điện ở bên cạnh đã cười rút.
Quân Mộ Khuynh nhìn về phía trước, trong lòng kỳ thực cũng rất nghi hoặc, nàng cũng muốn biết tên Hàn Ngạo Thần kia muốn đi làm cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết không phải là chuyện tốt lành gì, nói không chừng còn có thể dọa chết người, chỉ là điện chủ hắn có phải có điểm thất bại quá hay không, thế lực của mình có bộ lạc này cũng không biết.
Bóng đen chậm rãi từ phía trước đi tới, Quân Mộ Khuynh vội vàng nghênh đón, “Giải quyết?”
“Đương nhiên.” Hàn Ngạo Thần cười cười, tiến đến bên tai Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh, ta làm tốt như vậy, có thưởng cái gì không?” Kỳ thực hắn mong đợi nhất, vẫn là tiểu Khuynh Khuynh thưởng cho hắn.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co giật một cái, lộ ra nụ cười quỷ dị, chậm rãi lui về phía sau một bước, “Thưởng hả? Ngươi nằm mơ đi! Mau nói!” Chuyện của bản thân hắn không có làm tốt, còn nghĩ muốn thưởng cho cái gì, không đánh hắn là đã rất cho hắn mặt mũi.
Một chút cũng không dịu dàng.
Hàn Ngạo Thần thở dài, ai bảo mình đã bị ăn sạch sành sanh đâu! “Thế lực chỗ này, là hai năm trước thành lập, ta đã ba năm rồi chưa có trở về Hắc Ám thần điện, cho nên mới không biết tồn tại ở chỗ này.” Nhưng mà những tên kia hẳn là cố ý không nói đi.
“Không có trở về cũng không biết, Hàn Ngạo Thần, ngươi đùa bỡn ta phải không!” Quân Mộ Khuynh giận dữ trừng người trước mắt.
“Ta cũng không biết cụ thể nguyên nhân, hỏi những người này lại hỏi không ra, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ trở về một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng cười, lấy lòng nói, dù sao cũng đã bị ăn sạch sẽ, hắn cũng không để ý để tiểu Khuynh Khuynh lại ăn một chút.
“Vậy lúc nào thì chúng ta có thể rời đi?” Chuyện này, là chuyện Quân Mộ Khuynh quan tâm nhất.
“Ngươi đừng buồn nôn, trên người bọn họ mang theo huyễn thần khí, toàn bộ diện mạo thay đổi, thạch động kia, là Hắc Ám thần điện cẩn thận chọn, ta vừa nhìn một chút, xung quanh thạch động, toàn bộ đều là khoáng thạch cực phẩm.” Bọn họ chẳng những ở nơi này, còn là trông chừng những khoáng thạch này.
“Ngươi nói là khoáng thạch?” Quân Mộ Khuynh lập tức kinh ngạc, nàng hiện tại thiếu nhất chính là khoáng thạch, trong không gian của nàng cũng không còn nhiều lắm.
“Nha, ta cầm một chút, bỏ ở trong cái nạp giới này.” Hàn Ngạo Thần vươn tay, nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay là một cái nạp giới.
Quân Mộ Khuynh cầm lấy nạp giới, “Lần này làm không tệ, biết ta gần đây dùng không ít khoáng thạch.” Kỳ thực làm điện chủ Hắc Ám thần điện, cũng không tệ, ít nhất đồ đạc ở địa bàn mình, có thể tùy tiện lấy.
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Hàn Ngạo Thần nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh.
“Được rồi, ta biết ngươi không thích, cho nên đừng nói, biết là tốt rồi!” Quân Mộ Khuynh chột dạ nói, khó có được lộ ra một mặt khác thường.
Nhìn thấy một mặt khác thường của Quân Mộ Khuynh, trong lòng Hàn Ngạo Thần cũng rất vui vẻ, từ trong ánh mắt của nàng, hắn có thể biết ý nghĩ của nàng, chỉ là hiếm khi thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng hiếm khi lộ ra biểu cảm thả lỏng như thế, liền tha thứ cho nàng.
“Trừ những thứ này, ngươi còn làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh đột nhiên hỏi hai câu, không cần thời gian dài như vậy, hắn khẳng định còn làm chuyện gì đó, Hàn Ngạo Thần giết người, trên người đương nhiên không có mùi máu tươi.
“Chỉ là giải quyết hai người không nên có mặt trên đời này.” Hàn Ngạo Thần thực thà nói, dám ở trước mặt hắn bổ nhiệm chức vị, vốn thủ lĩnh bộ lạc kia cũng sẽ biến thành chất dinh dưỡng hắc ám, chỉ là hắn nghĩ đến, chính mình lười ở Hắc Ám thần điện, có một người truyền lời cũng không tệ, lúc này mới giữ lại hắn.
Vị thủ lĩnh bộ lạc kia nếu như nghe thấy, điện chủ nhà hắn là lười trở lại, mới lưu lại một cái mạng nhỏ, nhất định sẽ vô cùng ngượng ngùng.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, người không nên có mặt ở trên đời này, không hổ là điện chủ Hắc Ám thần điện.
“Oa! Chủ nhân, các ngươi thực sự có chuyện gì mà chúng ta không biết!” Thiểm Điện đi tới, kinh ngạc nói, ngày hôm nay chủ nhân với Ngạo Thần công tử luôn thần thần bí bí, không biết đang nói chuyện gì, hiện tại xem ra, quả nhiên là có chuyện gạt bọn họ.
“Chuyện của chủ nhân với công tử, chúng ta sao có thể biết được, ngươi nói có đúng không, chủ nhân.” Hỏa Liêm cười ha hả nói, bộ dáng kia rất là chân chó.
Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng Hỏa Liêm, khóe miệng co quắp, trên trán rớt xuống vài đường hắc tuyến, “Kỳ thực vừa rồi ta còn muốn nói cho các ngươi biết, chỉ là nếu như các ngươi không muốn biết, vậy thì thôi.” Tươi cười giảo hoạt ở trong mắt Quân Mộ Khuynh chợt lóe lên.
“Tại sao có thể như vậy!” Hỏa Liêm ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, chủ nhân quá âm hiểm vô sỉ, biết rất rõ là hắn cố ý nói mát, còn nói như vậy.
“Các ngươi không phải là không muốn biết sao? Vậy thì thật là tốt, ta hiện tại cũng không muốn nói.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nói, ở đây mỗi người đều có thể nhìn thấy độ cong khóe miệng giảo hoạt của nàng.
“Chủ nhân, Hỏa Liêm không muốn biết, chúng ta muốn.” Thiểm Điện vội vàng nói, liếc Hỏa Liêm một cái, giống như đang nói, hiện tại ngươi biết ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo đi, đáng đời!
“Hiện tại ta không muốn nói.”
“…”
Mọi người đều một trận hóa đá, chủ nhân rõ ràng chưa từng có ý định nói cho bọn hắn biết, còn nói cái gì đột nhiên không muốn nói, vô sỉ a!
Hàn Ngạo Thần cười cười, cũng không tính giúp mấy người bọn hắn, ở phương diện này, bọn hắn vĩnh viễn đừng nghĩ thắng được tiểu Khuynh Khuynh.
“Chủ nhân, ta cũng đã thu thập xong, lúc nào thì có thể đi?” Bá Hiêu đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lạnh nhạt hỏi.
Quân Mộ Khuynh dùng tay chống cằm, hoài nghi nhìn Bá Hiêu, tại sao Bá Hiêu lại có thể bình tĩnh như vậy, mấy tên này, rõ ràng đều muốn biết, mà nàng lại chẳng quan tâm, xem ra trong mấy người bọn hắn vẫn là Bá Hiêu thông minh nhất, biết mình sớm muộn gì cũng nói, cũng không tính hỏi.
“Thu thập xong là tốt rồi, sáng mai liền đi.” Mọi chuyện đã hiểu rõ, cũng không cần thiết phải lưu lại, bọn họ còn phải đi tử vong chi đảo, luôn đợi ở đây, đó cũng không phải là một chuyện.
“Chủ nhân, đây là thật!” Toàn bộ ma thú lập tức hăng hái.
Rốt cục có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này! Thật tốt quá!
“Nếu không ngươi có thể ở lại.” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn Thiểm Điện.
“Không cần, ta hận không thể bây giờ liền rời đi.” Lúc này phải đợi một ngày, hắn hận không thể lập tức rời đi.
“Chúng ta có thể đi rồi!” Vô Phi chạy đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, trong bốn người nàng là sôi nổi nhất, cho nên nghe thấy phải rời đi, nàng trước hết vọt ra, tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh hỏi.
“Muốn ở lại cũng không phải là không thể.” Quân Mộ Khuynh nghiêm túc trả lời.
“Ha ha! Đại ca! Nhị tỷ, Vô Sơ, chúng ta rốt cuộc có thể rời đi!” Thật sự là quá tốt! Vô Phi nhảy nhót về phía ba người bên kia, địa phương quỷ quái này, nàng sớm đã không chịu nổi, bây giờ có thể rời đi, thật sự là quá tốt!
Ba người hơi sững sờ, đều nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, bọn họ từ đầu tới đuôi, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hình như Quân Mộ Khuynh là tùy tâm sở dục làm việc, làm cho người ta nhìn không hiểu, cũng nhìn không rõ, càng không cách nào suy đoán được. (tùy tâm sở dục: ý nói là người làm việc tùy theo tâm trạng của mình)
Nhưng mà có thể rời đi là tốt rồi.
Trong lòng mọi người chỉ có một tâm tư, đó chính là nhanh rời khỏi cái chỗ này.
Tiểu Thiến nhảy lên, “Linh nhi, chúng ta rốt cuộc có thể rời đi!” Chỉ có một ngày mà nàng cảm giác như đã qua lâu lắm rồi.
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của bọn họ, khóe miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, “Bọn họ mới tới có một ngày mà thôi, còn kích động như vậy sao?” Thật là.
“Bọn họ cảm giác cũng không chỉ là qua một ngày.” Hàn Ngạo Thần cười cười.
“Còn không phải là người của ngươi làm hại.”
“Đó không phải là người của ta, bọn họ tín ngưỡng chính là hắc ám chi thần.” Hàn Ngạo Thần chậm rãi nói, trong đôi mắt màu mực, thoáng qua một tia băng lãnh.
Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, ở trước mặt nàng, trừ mấy lần gặp mặt đầu, nàng vẫn chưa từng thấy qua Hàn Ngạo Thần có cái dạng này, hắn thân là điện chủ Hắc Ám thần điện, cũng không giống như thích Hắc Ám thần điện.
“Mỗi người đều có lý do bất đắc dĩ, làm một ít chuyện, Khuynh Khuynh, ta tự nhiên cũng giống như vậy.” Nếu như có thể lựa chọn, hắn thà rằng là một Mặc Ngạo Tà, cũng không muốn là Hàn Ngạo Thần.
“Ta hiểu.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, sau này cũng không tính ở trước mặt Hàn Ngạo Thần nói tới chuyện Hắc Ám thần điện.
Kỳ thực Hàn Ngạo Thần nói không sai, những người đó tín ngưỡng, không phải Hàn Ngạo Thần, mà là hắc ám chi thần, chỉ có điều danh nghĩa của hắn là điện chủ hắc ám chi thần, cho nên những người này mới có thể lo lắng, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng, sùng kính, nếu như không có những thứ này, Hắc Ám thần điện mới không sợ hắn đâu!
Mọi người vui mừng thu dọn đồ đạc, bước nhanh đi về hướng rừng rậm bên cạnh, thấy càng ngày càng đến gần, bọn họ hưng phấn muốn thét chói tai, rốt cục ra khỏi cái địa phương quỷ quái kia, việc này thật sự là quá tốt!
Người mang theo bọn họ đi ra ngoài, vẫn một mực cúi thấp đầu, không dám tùy tiện thốt ra nửa tiếng, mãi đến khi nhìn bọn họ rời đi, hắn mới xụi lơ té trên mặt đất, mồ hôi lạnh lại lần nữa thấu ướt y phục.