Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 1: Cái gì, việc này cũng biết?




Trời cao trong xanh, cây cối sum sê, ánh nắng chiếu khắp rừng rậm, trong rừng cây vang lên một hồi âm thanh kinh thiên động địa, toàn bộ ma thú điên cuồng dũng động, không ngừng chạy băng băng tới phía trước, vang lên âm thanh ầm ĩ, ma thú giống như dời núi lấp biển, điên cuồng chạy, kỳ quái chính là, lúc những ma thú này chạy tới phía trước, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, mà mỗi lần liếc mắt nhìn, bước tiến dưới chân chúng nó lại càng tăng nhanh tốc độ.
Ma Vực rừng rậm chấn động ma thú cùng chạy băng băng về một hướng, thay vì nói là thú triều tới, thì ngược lại nói bộ dáng của những ma thú này giống như là chạy nạn vậy.
Ma thú ra sức chạy tới phía trước, chạy càng xa, chúng nó càng khẩn trương, thời điểm ngay khi chúng nó quay đầu nhìn lại lần nữa, đều dừng bước, tò mò nhìn lại xung quanh.
Ngay khi chúng nó nghĩ những tên phía sau kia chưa tới, chúng nó đều thở phào nhẹ nhõm, dừng ở tại chỗ thở dốc, không dám tùy tiện di chuyển.
“Ta đã nói những ma thú này ngốc, các ngươi không tin, nghĩ rằng sẽ chạy hơn chúng ta.” Âm thanh chế nhạo truyền đến, ma thú vốn đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cứng ngắc thân thể, không dám tin tưởng nhìn lại phía sau.
Ngay khi thân ảnh kia đập vào trong tầm mắt, chúng nó lập tức dại ra ở tại chỗ, toàn thân co quắp, cổ cũng cứng ngắc theo.
“Không phải là tốc độ của ngươi nhanh hơn sao, vui vẻ đắc ý cái gì.” Âm thanh giễu cợt ở phía trước vang lên, kim quang thoáng qua, trên mặt thiếu niên tuấn mỹ lộ ra một tia bất mãn.
Người này không phải là tốc độ nhanh hơn một chút sao, vui vẻ đắc ý cái gì, nếu như thật sự đánh nhau, còn không biết là ai thắng ai thua.
“Thế nhưng, hôm nay vẫn là ta thắng.” Thiểm Điện đắc ý nhìn Hỏa Liêm, muốn thắng hắn ở phương diện tốc độ, vẫn là nằm mơ đi, hắn không có những thứ khác, thế nhưng về tốc độ, tuyệt đối nhanh hơn so với mấy người bọn họ, đây cũng chính là việc hắn đắc ý nhất.
“Coi như ngươi thắng, ngươi xem một chút những ma thú này nên xử lý như thế nào?” Hỏa Liêm không kiên nhẫn hỏi, người này, thắng một lần liền đắc ý như vậy, lần sau trực tiếp đánh ngã hắn, xem hắn còn có cái gì đắc ý.
“Ngươi không phải muốn ma hạch sao? Một năm này Chi Chi ăn gì, đều là ngươi phụ trách, ta làm sao biết ngươi muốn nhiều ma thú như vậy làm cái gì?” Thiểm Điện nhún nhún vai, hắn cũng là nhìn thấy Hỏa Liêm bao vây những ma thú này, nhất thời buồn chán mới ngăn cản những ma thú này.
Trên trán Hỏa Liêm treo lên ba đường hắc tuyến, “Ai nói ta muốn những ma thú này, là ta nhìn thấy ngươi thi chạy với những ma thú này, mới đi tới.” Việc này với hắn một chút quan hệ cũng không có, cho dù là muốn ma hạch, thì ít nhất cũng phải là cấp bậc linh thú trở lên, những ma thú này còn chưa đủ tư cách.
“Ngươi cũng không cần? Không đúng a, ta nhớ là ngươi đuổi a!” Thiểm Điện giống như đạo sao băng, trên không trung xẹt qua một độ cung, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Hỏa Liêm.
“Là ngươi ở đây đuổi mới đúng.” Hỏa Liêm không nhịn được chỉ trích.
“Là ngươi.” Thiểm Điện nghiêm túc gật đầu.
“…”
Bọn họ ở trên không trung trò chuyện quên cả xung quanh đang là tình huống gì, hoàn toàn quên phía dưới còn đứng một đám ma thú, kinh hoảng nhìn bọn họ, càng không dám di động nửa phần, chỉ sợ một khi không cẩn thận, cái mạng nhỏ của nó sẽ lưu lại, một năm này chúng nó cũng biết, các Thánh Thú đại nhân chính là nhàn rỗi buồn chán, mới thường xuyên đến dọa chúng nó.
Thế nhưng thỉnh thoảng tới một lần, cũng đã đủ hù chết chúng nó rồi có được hay không, chúng nó mới là đẳng cấp huyễn thú, không chịu nổi hủy hoại và giày vò của Thánh thú đại nhân.
“Ta vẫn nhớ là ngươi.” Hỏa Liêm tiếp tục nói.
“Là ngươi.” Thiểm Điện lập tức phản bác.
“Hai người các ngươi còn nói nữa, trời sẽ tối.” Âm thanh lạnh như băng từ phía đối diện truyền đến, thành công ngăn lại hai người đang tranh cãi.
“Tiêu, chúng ta không như vậy, sao có thể sống qua ngày được chớ! Lúc trước chủ nhân nói bế quan một khoảng thời gian, thế nhưng, lần này bế quan chính là một năm!” Hỏa Liêm buồn rầu nói, bọn họ đều cho rằng không quá hai tháng, chủ nhân với Hàn Ngạo Thần sẽ tự giác xuất quan, kết quả hai người cũng không có đi ra.
Bá Hiêu chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn ma thú phía dưới toàn thân run rẩy, “Các ngươi đi về trước đi.” Hai người này, mỗi lần buồn chán, liền tới Ma Vực rừng rậm tìm những ma thú này, thật không biết ma thú làm sao lại đắc tội bọn họ.
Ma thú đứng đầy trên mặt đất, giống như là được ông trời ban ơn, rối rít cúi đầu hướng về phía Hỏa Liêm, vèo một tiếng, lập tức biến mất ở phía dưới bọn họ.
Khóe miệng Hỏa Liêm Thiểm Điện cùng co quắp, hai người bọn họ thân thiện như thế, chúng nó nhìn thấy bọn họ, vậy mà lại giống như là nhìn thấy quỷ vậy, quá không nể mặt đi, nghe thấy được rời đi, chúng nó hận trên người minh không thể mọc thêm hai cặp chân vậy.
“Mặc dù các ngươi đã thu lại uy áp, nhưng dù sao cũng là Thánh Thú, ma thú nhìn thấy các ngươi tới, vẫn sẽ cảm thấy khủng hoảng.” Bá Hiêu lạnh lùng nói, so với hai người bọn họ, nàng có vẻ bình tĩnh hơn.
“Thế nhưng mỗi ngày đều bế quan, thật sự là rất buồn chán mà, ngươi đã bế quan ba lần, chủ nhân vẫn chưa có xuất quan.” Một năm đã qua, mấy người bọn họ mỗi ngày đều canh giữ ở trong Âm Nguyệt thành, bọn họ cũng không biết lúc nào thì chủ nhân đi ra, cũng không dám đi xa.
Trong một năm này, bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài, nhưng mỗi lần vừa đi ra, liền cảm giác sốt ruột lần sau còn nhiều hơn cả lần trước.
Tin đồn về chủ nhân ở Thương Khung đại lục bây giờ chính là càng lúc càng khoa trương hơn, càng lúc càng nhiệt tình hơn, mỗi lần vừa nói đến Xích Quân, hoặc là Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều sẽ lớn tiếng mắng, nói rằng chủ nhân là biến thái, cầm thú, mười ba tuổi trở thành thượng tôn đấu kỹ sư, hơn nữa còn là song nguyên tố, còn có thần thú kim hổ, nghe nói còn có hai thần thú.
Khoa trương hơn nữa là, những người đó vậy mà lại loan truyền chủ nhân vô cùng chấn động, cái gì mà tóc đỏ mắt đỏ, nhìn hết sức kỳ quái, người không giống người… Một đống lớn giả tưởng kỳ quái, cứ như vậy, vốn là người khuynh quốc khuynh thành, bị một đám người nói thành người quái dị.
Rất nhiều lần, bọn họ đều muốn cười nói cho những người đó, thần thú bên người Quân Mộ Khuynh cũng không chỉ có một hai con, ngay cả Thánh Thú cũng có mấy con, nhưng nghĩ tới như vậy sẽ bại lộ toàn bộ thực lực của chủ nhân, bọn họ vẫn là nhịn xuống, vì an toàn bản thân mình, tiếp đó bọn họ liền thẳng thắn không ra khỏi Âm Nguyệt thànhh, cho nên mới phải nhàm chán như thế thôi!
“Chủ nhân…” Bá Hiêu vừa mới nói liền cảm giác được khí tức bất thường, từ bốn phương tám hướng vọt tới, nàng mạnh quay đầu nhìn bốn phía, không phát hiện điểm khác thường nào.
“Chuyện gì xảy ra!” Hỏa Liêm cũng quét mắt xung quanh, khí tức này, thật là quỷ dị!
“Dựa vào! Lực lượng này, là từ địa phương nào phát ra, vì sao chúng ta lại cảm giác được, ở chỗ này lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có cảm giác được khí tức mạnh mẽ như vậy xuất hiện qua!” Thiểm Điện vội nói, lực lượng này ngay cả bọn họ cũng có thể cảm giác được nguy hiểm, chớ nói chi là những con ma thú khác.
Lời của Thiểm Điện vừa nói xong, Ma vực rừng rậm phụ cận Âm Nguyệt thành bắt đầu rung chuyển, phải nói mới vừa rồi là kinh thiên động địa, hiện tại chính là hủy thiên diệt địa, cây cối từng mảnh từng mảnh bị ma thú đạp đổ, khắp nơi đều là tiếng vang rung trời.
“Trời ạ! Ma thú vùng phụ cận cũng cảm giác được lực lượng kinh khủng này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hỏa Liêm cảm giác được xung quanh rung chuyển, sửng sốt nói, việc này cũng quá kinh khủng đi!
“Các ngươi nhìn bầu trời kìa!” Bá Hiêu khẩn trương nói, đôi mắt kim sắc cũng nhìn lên trên trời.
Hỏa Liêm Thiểm Điện cùng ngẩng đầu, ngay khi bọn hắn nhìn thấy bầu trời thay đổi, trong lòng đã không còn bình tĩnh nữa, bởi vì lúc này tầng mây trên trời, vậy mà lại là hồng sắc, giống như ngọn lửa thiêu đốt vậy.
“Đây là có chuyện gì!” Hỏa Liêm thì thào hỏi, cỗ lực lượng kia đã ảnh hưởng hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được khủng hoảng trong lòng, là bởi vì cỗ lực lượng kia, từ sau khi tấn chức trở thành Thánh Thú, hắn cũng chưa từng có cảm giác như thế, việc này vẫn là lần đầu tiên.
“Chúng ta trở về thành!” Bá Hiêu lắc mình quay về Âm Nguyệt thành.
Hỏa Liêm Thiểm Điện cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, không chần chừ đi theo sau, dù sao cổ lực lượng này quá khủng bố, bọn họ cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra.
Những đám mây phảng phất như là ngọn lửa hừng hực đốt cháy, khiến cho người ta liếc mắt nhìn, liền cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị ngọn lửa hừng hực kia thiêu đốt, đám mây màu đỏ xinh đẹp, đỏ rỉ máu, đỏ càng thêm quỷ dị.
Bọn họ trở lại trong thành, vẫn có thể nghe thấy bước chân hoảng hoạn của ma thú ở Ma Vực rừng rậm, nhưng người trong thành, lại có vẻ vô cùng yên lặng, giống như là không nhìn thấy một màn này trên bầu trời vậy, càng không có cảm giác được cổ lực lượng quỷ dị kia.
Nhưng chẳng lẽ bọn họ ngay cả việc ma thú náo động cũng không nghe thấy sao? Việc này cũng quá không có khả năng a!
Một thân ảnh màu đen thoáng qua, từ xa bọn họ liền nhìn thấy Hắc Dực từ đằng xa đi tới, “Các ngươi cảm thấy không?” Hắc Dực vội vàng hỏi, chúng nó đều cảm thấy, nhân loại dường như một chút chuyện cũng không biết, còn có thể bình tĩnh đi lại ở trên đường.
“Ngươi cũng cảm thấy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là có ma thú cao cấp nào xuất thế sao?” Không, chuyện này không đơn giản chỉ là ma thú cao cấp xuất thế.
“A!” Thiểm Điện nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, tại sao lực lượng này đang từ từ biến mất?
“Kỳ quái!” Hỏa Liêm cũng tự lẩm bẩm, nghi hoặc nhìn thân thể của mình, dường như một màn vừa rồi, chỉ là ảo giác vậy.
“Trên trời cũng không còn mây màu đỏ.” Bá Hiêu ngẩng đầu, hoang mang nhìn bầu trời, vì sao lại như vậy, dường như hiện tại ma thú cũng yên tĩnh lại, không có náo động như vừa rồi, một màn kia là ảo giác sao? Không, bọn họ rõ ràng có thể cảm giác được cỗ lực lượng uy hiếp kia, đó rốt cuộc là cái gì.
Hỏa Liêm cúi đầu, tay sờ cằm, “Chẳng lẽ là lão đại!”
“Lão đại!” Thiểm Điện hoài nghi nhìn Hỏa Liêm, hóa ra hắn trừ chủ nhân ra, còn có một lão đại!
“Ngươi nghĩ gì thế! Chờ sau khi chủ nhân xuất quan, ngươi hỏi nàng một chút lão đại là ai, nàng nhất định sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại chúng ta đi Quân gia nhìn một chút, nhìn xem chủ nhân có xuất quan chưa.” Hỏa Liêm trừng mắt Thiểm Điện một cái, sớm muộn gì lão đại cũng sẽ đem từng người bọn họ chém, dám khinh bỉ hắn như thế.
“Đúng vậy nên đi Quân gia nhìn xem là chuyện gì xảy ra.” Bá Hiêu gật đầu, nàng bước nhanh đi về phương hướng Quân gia, đi trên bầu trời hư vô, giống như là đi ở trên đất bằng vậy.
“Chúng ta có cần đi thông báo cho Hàn công tử hay không?” Thiểm Điện nghi hoặc hỏi, mấy ngày trước Hàn Ngạo Thần cũng đã xuất quan, vốn hắn nhìn thấy chủ nhân chưa có xuất quan, còn muốn tiếp tục, bọn họ khuyên can mãi, cuối cùng đem chủ nhân lôi ra, hắn mới không đi bế quan nữa.
“Không cần, Hàn công tử cũng cảm thấy cổ lực lượng này, đã sớm xuất phát đi Quân gia, nói không chừng hiện tại đang ở Quân gia chờ chúng ta.” Hắc Dực nói xong, bay tới trên vai Thiểm Điện, “Thiểm Điện đại nhân, ta bây giờ vẫn là thần thú, không thể để cho người khác chú ý, cho nên đã làm phiền ngươi.”
“Biết rồi!” Thiểm Điện liếc mắt nhìn Hắc Dực một cái, cùng Hỏa Liêm đi về hướng Quân gia.
Vừa rồi kinh khủng như vậy, hiện tại một chút chuyện cũng không có, ai biết lại xuất hiện chuyện gì.
Trong căn phòng được bày trí đẹp đẽ, một thân ảnh đỏ rực ngồi xếp bằng ở trên giường, không biết là vì biết được động tĩnh bên ngoài hay là do đã bế quan xong, đôi mắt đỏ đậm chậm rãi mở ra.
“Huyết Yểm, động tĩnh vừa rồi, có phải là ngươi làm ra hay không?” Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi, cỗ lực lượng kia là từ chỗ nàng tản mát ra, nàng đương nhiên là cảm thấy.
“Ừm.” Trong không gian Huyết Yểm gật gật đầu, kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng.
“Ta chẳng qua là bế quan một năm, ngươi có cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy không, hay là nói toàn bộ lực lượng phong ấn ngươi đã quay về?” Vừa rồi lực lượng cường đại như vậy, nếu như bị người biết được, chỉ sợ lại muốn nhấc lên một hồi phong ba.
Huyết Yểm lẳng lặng đứng ở trong không gian, ngạo nghễ nhìn bên ngoài, “Không có, chỉ là có chút đột phá mà thôi, ngươi yên tâm, người bình thường không thấy được động tĩnh vừa rồi, chỉ có ma thú mới có thể cảm giác được, cũng nhìn thấy được bầu trời thay đổi.” Hắn vẫn biết hiện tại không phải lúc bộc lộ, tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
“Vậy thì tốt, nếu đã tỉnh, chúng ta cũng nên xuất quan, cũng không biết đã qua bao lâu.” Giơ cánh tay lên, lắc lư đầu, chậm rãi đứng lên, mở của phòng đã đóng kín một năm kia.
Quân Mộ Khuynh vừa mới mở ra một khe hở, cửa liền nhanh chóng bị người đẩy ra, nàng vừa định nhìn một chút xem là ai to gan như vậy, liền rơi vào trong ngực một người quen thuộc.
“Tiểu Khuynh Khuynh!” Hàn Ngạo Thần đè xuống kích động trong lòng, bất giác, bọn họ liền bế quan một năm, hắn cũng một năm không nhìn thấy tiểu Khuynh Khuynh, rất nhớ nàng, không muốn bế quan, trực tiếp liền xuất quan, kết quả tiểu Khuynh Khuynh vẫn còn đang bế quan.
Cảm giác được tâm tình Hàn Ngạo Thần khác thường, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, “Ta chỉ mới vừa bế quan thôi, không cần kích động như vậy chứ?” Nàng vẫn cho rằng mình bế quan mới chừng một tháng, hoàn toàn không có ý thức được thời gian đã trôi qua.
Hàn Ngạo Thần buông Quân Mộ Khuynh ra, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi có biết, mới vừa của ngươi, đã là một năm?” Lúc hắn vừa mới đi ra, cũng bị giật mình, hắn cũng không có cảm giác thời gian đã trôi qua, giống như mới thoáng cái, không ngờ đã qua một năm.
Một năm!
Đôi mắt đỏ đậm kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, “Ngươi không nói đùa đấy chứ?” Một năm! Vì sao nàng cảm giác mới vừa bế quan không lâu.
“Mấy ngày trước lúc mới vừa ra ta cũng vậy, lúc đó đi ra, cũng bị hoảng sợ.” Hàn Ngạo Thần cười nói, biểu cảm của hắn lúc đó khẳng định cũng giống như tiểu Khuynh Khuynh vậy.
“Thế nhưng ta cảm giác mới thoáng cái a.” Quân Mộ Khuynh cúi đầu, sờ sờ mũi, không ngờ đã một năm, thảo nào nàng lại cảm giác được gần đây thực lực tinh tiến, hóa ra là thời gian đã lâu như vậy, mệt nàng còn hưng phấn không ít.
Thời điểm lúc đó bế quan, nàng đã nói sau khi đi ra, liền đi tử vong đảo, ai cũng không biết lần đó vừa bế quan, chính là thời gian dài như vậy, cũng không biết đại ca có đi trước hay không.
“Chủ nhân, ngươi cũng hù chết chúng ta.” Nhìn trước cửa đứng hai thân ảnh, Hỏa Liêm Thiểm Điện chạy tới đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra chủ nhân đã xuất quan, nhưng mà như vậy cũng tốt, chủ nhân xuất quan, bọn họ cũng không cần đợi ở trong Âm Nguyệt thành.
Bá Hiêu đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân.” Chủ nhân rốt cục xuất quan.
“Ta sao lại dọa sợ các ngươi?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, dường như là quên mất động tĩnh vừa rồi vậy.
“Ngươi có biết, vừa rồi bầu trời giống như là bị lửa thiêu đỏ vậy, còn có lực lượng chèn ép kia.” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng giải thích, hắn chỉ thấy được bầu trời lửa đỏ kia, còn lực lượng kia, là Hắc Dực nói cho hắn biết, nếu không hắn cũng không biết.
“Ta biết a, thế nhưng thực sự không biết là, lực lượng của Huyết Yểm lại có thể mạnh mẽ như vậy, ngay cả bầu trời cũng bị nhuộm lên.” Tên kia rốt cuộc là ma thú gì, vì sao lại có lực lượng lợi hại như vậy, quả thực chính là biến thái mà!
“Đừng tưởng rằng ở trong lòng nói ta, ta nghe không được.” Âm thanh lành lạnh mang theo vài phần nguy hiểm, nàng nói mình là biến thái, nàng có biết nàng mới là biến thái trong biến thái hay không!
Quân Mộ Khuynh chợt hoàn hồn, nàng thế nào quên mất, Huyết Yểm là bản mạng thú của nàng, trong lòng nghĩ cái gì, nó ít nhiều còn có thể nghe được một chút.
“Huyết Yểm là ai?” Hàn Ngạo Thần nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, hình như hắn đã từng nghe nàng nói qua hai chữ “Huyết Yểm” này, đó là lúc nàng hỏa thiêu Quang Minh thánh điện, nàng dùng máu dẫn huyết hỏa, đốt cháy toàn bộ Quang Minh thánh điện.
“Bản mạng thú của ta a!” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, nàng chưa từng nói sao? Hình như mọi người đều biết Huyết Yểm là bản mạng thú của nàng mới đúng chứ!
“Triệu hoán sư?” Nàng còn là triệu hoán sư?
“Cũng không tính là như vậy.” Quân Mộ Khuynh phất phất tay, ngượng ngùng cười nói, Huyết Yểm nhiều nhất chính là một con ma thú bị giam giữ, bây giờ còn bị nhốt ở trong không gian, không thể ra ngoài.
“Chủ nhân, ngươi chính là biến thái!” Thiểm Điện cứ vậy nói, là đấu kỹ sư, còn là triệu hoán sư, nàng đây là muốn làm gì, đây quả thực là muốn nghịch thiên a!
Thiểm Điện vừa mới dứt lời, liền lập tức hối hận, vội vàng che miệng lại, thật là, lời này thốt ra nhanh, lại nói ra lời nói thật, nói chủ nhân biến thái, trời ạ! Hắn có thể đem lời nói mới rồi thu hồi lại được không, sau đó chủ nhân cũng sẽ không có nghe được.
Ở trong lòng con thú nào đó đang kêu gào ông trời, đương nhiên không có người nào đáp lại hắn, một đôi mắt băng lãnh phóng tới, thần kinh Thiểm Điện lập tức căng thẳng.
Hỏa Liêm ở một bên lập tức vui vẻ, dám nói chủ nhân biến thái, ở trong lòng nói một chút là được rồi, làm chi nói thẳng ra, không biết như vậy sẽ chết rất thảm hay sao? Không đúng, là chết vô cùng thảm, cuộc sống sau này, hắn thực sự lo lắng thay Thiểm Điện, nhưng mà hắn sẽ rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy kết quả của Thiểm Điện.
Hắc Dực vốn còn ngồi ở trên vai Thiểm Điện, vội vàng vỗ cánh, cách xa Thiểm Điện ba bước, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, chứng minh lời nói vừa rồi, không phải nó nói.
“Khuynh nhi!” Quân Mặc vội vã đi tới, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh xuất quan, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
“Đại ca.”
“Xuất quan là tốt rồi.” Hắn cũng yên tâm, nhưng không ngờ, lần này vừa bế quan, chính là một năm.
Quân Mặc không biết là, muội muội nhà hắn mới xuất quan, thiếu chút nữa đã gây ra một trận thú triều cường đại, chỉ cần lực lượng vừa rồi lại kéo dài một khoảng thời gian nữa, ma thú bị lực lượng cường đại kia quấy nhiễu tâm trí, chỉ biết là chạy trốn, không phân phương hướng, thì Âm Nguyệt thành rất nhanh sẽ nhấc lên một hồi ma triều cuồng liệt.
“Ngươi vẫn chưa đi tìm tử vong đảo sao?” Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Mặc, nhíu mày, nếu như đại ca đã đi tử vong đảo, nàng cũng không cần đi nữa.
“Không đi, đã nói chúng ta cùng đi rồi mà.” Quân Mặc sủng nịch nhìn Quân Mộ Khuynh, một năm này hắn cũng nghĩ thông, Khuynh nhi nói đúng, muốn bảo vệ nàng, có rất nhiều loại phương pháp, gia gia vì Quân gia, có thể đem con trai của mình đuổi ra ngoài, ai biết sau này hắn có thể cũng làm như vậy hay không.
Hắn muốn làm, thì phải làm tốt hơn bất kỳ kẻ nào, sẽ không bị bất cứ kẻ nào uy hiếp, nếu không sao có thể bảo hộ Khuynh nhi.
Gia Cát Dung Dung vội vội vàng vàng đi tới, Quân Mộ Khuynh vừa mới xuất quan, đã có người đi nói cho Quân Chấn với Gia Cát Dung Dung, Quân Chấn vì mặt mũi, sống chết cũng không chịu tới, hiện tại cũng chỉ có một mình Gia Cát Dung Dung tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.