Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 91: Nàng si mê Dạ Mặc Thần thành cuồng!??




Người đầu tiên phản ứng lại là thiếu niên đầu óc đơn giản Dạ Mặc Phong. Hắn không khách khí phụt cười:"Cửu ca, ta không nghe lầm chứ? 'Mị' ? Nàng?? Hahaha... Cười chết ta!"
Dung Mị bị tiếng cười của Dạ Mặc Phong kéo về, sực tỉnh lại. Nàng không hề để ý hắn cười nhạo, đôi mắt hồ ly mang cảm xúc phức tạp nhìn nam tử đĩnh bạc trước mặt.
Mị...
Từ điển có 32924 từ, 1258 từ đơn Hán Việt, Dạ Mặc Thần thế nhưng... chỉ trong chớp mắt liền đoán ra?
Dung Mị hơi hơi nắm tay, câu trả lời này, giống như ném một hòn đá vào tâm cảnh phẳng lặng như nước của nàng.
Nàng đã nghĩ Dạ Mặc Phong, Dạ Nhất, Dạ Tam, Lương ma ma... đều khó có thể đoán ra tên mình, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ là Dạ Mặc Thần!
Hắn thật sự nghĩ chính mình như vậy?
Nàng bỗng câu môi cười, nếu đã thế, không thể hiện một chút thì không phải đã khiến mọi người thất vọng rồi sao?
Dung Mị đi vòng qua nửa cái bàn, bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Dạ Mặc Thần.
Dạ Mặc Thần chính đang thản nhiên ăn uống, hai má bỗng nhiên bị bàn tay mềm mại áp vào, mạnh mẽ xoay đầu hắn về phía nàng. Sau đó, môi mỏng đã bị nhân nhi hôn lấy?!!
Dạ Mặc Phong: "!!!!" Nha đầu này đang làm cái gì? Cách tìm chết này cũng quá mới mẻ rồi đấy!!
Dạ Tam nhìn thấy vương gia anh minh thần võ, cao thượng như thần chi nhà mình thế nhưng bị một cái xấu nữ khinh bạc, suýt chút nữa liền tạc! Nếu không phải Dạ Nhất ngăn cản, hắn hận không thể bay lên đem nàng đi chém!
Dạ Nhất và Lương ma ma nhìn nhau: Quả nhiên vẫn là cô nương lợi hại a!
.....
Hai người môi dán vào nhau, Dạ Mặc Thần căn bản là đơ người không phản ứng, duy chỉ có Dung Mị vụng về liếm láp môi nam tử, ngậm sâu từng chút một...
Một lúc sau, Dung Mị dường như chơi chán rồi nên nhả ra hắn môi, trước khi rời khỏi còn cắn một phát.
Dạ Mặc Thần bị bất ngờ đau đớn làm cho thanh tỉnh, nhìn lại, Dung Mị đã bước về sau một khoảng xa.
Hắn giật mình, theo bản năng dùng tay che miệng, đầu ngón tay xẹt qua cách môi có cảm giác ướt át, là máu...
Tiểu yêu tinh này, cắn hắn!
Thình thịch\-\-
Lồng ngực Dạ Mặc Thần như nổi trống, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ khả nghi, cũng may là tất cả mọi người đều đang thất thần nên không ai chú ý.
"Chính xác~ Haha, đoán trúng có thưởng nha~" Dung Mị thích thú híp lại mị mắt, không e ngại gì vươn đầu lưỡi liếm môi của chính mình. Nhưng mà chỉ vừa chạm đến, nàng liền nhíu mày.
Sau đó Dạ Mặc Thần liền thấy đôi môi đỏ thắm khiến hắn vừa yêu vừa hận kia khẽ mở, phun ra một câu làm hắn tức hộc máu: "Dạ Mặc Thần, vừa rồi ngươi... ăn tỏi à?"
Dạ Mặc Thần: !!!
To gan! Dám hôn trộm hắn còn chưa tính, còn dám... Nàng còn dám chê miệng mình hôi mùi tỏi! Thật tức giận nha!!
Trong món ăn có tỏi không phải rất bình thường sao? Ai mượn nàng đột nhiên hôn hắn!
"Rầm!!" Nam nhân giận dữ đập bàn đứng phắt dậy, khí thế khiến mọi người giật mình, đứng xa cũng có thể cảm nhận được lửa giận của hắn.
Thấy hắn đẩy ghế bước qua chỗ Dung Mị, Dạ Mặc Phong tức khắc kinh hoảng.
Cửu ca quả nhiên giận rồi, tiểu nha đầu sẽ chết sao??
Không được!
Dạ Mặc Phong thiếu niên cơ hồ là thân thể nhanh hơn não, Dạ Mặc Thần vừa đi một bước, hắn đã phóng tới chắn trước người Dung Mị.
"Cửu ca, có gì từ từ nói! Nàng còn trẻ người non dạ, nhất thời hồ đồ thôi, ta..."
Nhưng mà chưa chờ hắn nói hết câu, Dạ Mặc Thần đã lướt qua người hắn đi ra khỏi cửa.
Cùng lúc, bàn thức ăn cũng ầm ầm sụp xuống\-\-
Hô\-\-\-\-
Dạ Mặc Phong hít sâu một hơi, "Hù chết ta!"
"Xấu nha đầu, ngươi vừa rồi làm gì vậy hả? Tìm chết cũng không nên dùng cách này chứ!"
Dung Mị không cho là đúng nói:"Không phải ta chưa chết sao? Gấp cái gì!"
Dạ Mặc Phong:"Ngươi còn nói! Nếu không phải nhờ có ta, ngươi nghĩ mình còn đứng đây được sao?"
Dung Mị:"Nhờ ngươi?"
Dạ Mặc Phong gật đầu:"Tất nhiên! Ngươi không biết, cửu ca nhà ta ghét nhất chính là loại nữ nhân hoa si như vậy. Có bao nhiêu người mơ tưởng được lại gần hắn? Nhưng Cửu ca chính là thấy một người chém một người, thấy một đôi liền giết một đôi! Cũng may hắn còn nể tình huynh đệ với ta nên mới tha cho ngươi!"
Dừng một chút lại nói tiếp:"Cho nên nha đầu a, ngươi đừng tiếp tục lún sâu vào đoạn tình cảm này nữa! Nghiệt duyên, nghiệt duyên!"
Dạ Mặc Phong lắc đầu, bộ dáng như tiểu lão đầu dày dặn kinh nghiệm.
Dung Mị mí mắt giật giật:"Tình cảm!? Cái quỷ gì!"
"Dám làm dám nhận! Ngươi vừa rồi... Khụ khụ, cái kia cái gì... không phải vì si mê cửu ca nhà ta thành cuồng sao?"
Dạ Tam nghe vậy cảm thấy có lý, hắn hừ lạnh: "Si tâm vọng tưởng! Còn không soi gương xem lại chính mình, người như vậy cũng dám mơ ước vương gia nhà ta, không biết lượng sức!"
Dạ Mặc Phong nhíu mày nhìn hắn:"Dạ Tam! Mặc dù đây là sự thật nhưng ngươi cũng đừng nói thẳng ra chứ! Nha đầu sẽ rất tổn thương đấy!"
Dạ Tam khinh miệt liếc Dung Mị một cái, không nói gì liền bỏ đi.
Dung Mị trừng lớn mắt:"!!!!"
Trời đất chứng giám! Nàng si mê Dạ Mặc Thần thành cuồng lúc nào?!!
Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, các ngươi suy diễn cũng quá nhiều rồi đấy!
Dạ Tam vốn không ưa nàng, liền bỏ đi. Nhưng mà Dạ Mặc Phong thiếu niên này! Nếu không phải quen biết hắn, e là nàng sẽ tưởng hắn đang nói móc mình!!
Cái gì mà soi gương, sự thật? Cái đầu ngươi!!
Chờ bổn cô nương khôi phục dung mạo, sáng mù các ngươi!
Thật tức chết nàng!
Lương ma ma thở dài, ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng của lão nhân gia nàng a?
Vì sao cảm thấy con đường truy thê của vương gia càng lúc càng xa???
Nàng âm thầm nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội gõ gõ đầu hai người Dạ Mặc Phong và Dạ Tam, đặc biệt là Dạ Tam! Nếu không là hiểu lầm lớn!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bên này, sau khi Dạ Mặc Thần đùng đùng nổi giận đi vào thư phòng, Dạ Nhất cũng đi theo. Ai bảo hắn là thị vệ bên cạnh vuơng gia chứ, rõ ràng công việc luôn rất nhẹ nhàng cho tới khi... vị cô nương kia xuất hiện trong thế giới của bọn họ.
Dạ Nhất cố tình đứng xa xa, tránh bị lửa giận lan tới.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xem ra các bạn ai cũng đoán trúng hết, dễ quá mà nhỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.