Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 31: Đúng, chính là như vậy!




Mà ở một chỗ khác\-\-\-
"Hắt xì\-\-"
Ở một nơi yên tĩnh giống như thư phòng cổ đại, một nam tử ngồi trên bàn bỗng giật mình đánh cái hắt xì, động tác viết chữ cũng dừng lại.
Nam nhân mặc một bộ hắc y thêu ám văn kim sắc, tóc đen được cố định đơn giản bằng ngọc quan, chỉ lẳng lặng ngồi đó liền có một cổ khí thế làm người không dám nhìn thẳng.
Không thể bỏ qua nhất, đó là gương mặt tuấn mỹ giống như thần chi của hắn. Đôi mắt lãnh như nước biển sâu thẳm, môi mỏng hơi nhấp, muốn miêu tả hắn, đại khái chỉ có một chữ: lạnh!
Nếu Dung Mị mà có ở đây tuyệt đối sẽ vô cùng ngạc nhiên, đây chẳng phải là mỹ nhân trong hồ nước mà nàng đã gặp lúc mới xuyên không sao?
Nhưng tất nhiên, nàng không có ở đây.
Dạ Nhất từ cửa tiến vào, chấp tay:"Vương gia, ngươi cảm lạnh sao?"
Dạ Mặc Thần giương mắt nhìn:"Không sao", hắn tiếp tục hỏi, "Tìm kiếm thế nào rồi?"
Nghe vậy, Dạ Nhất nhớ ra lý do mình tiến đến:"Bẩm vương gia, người của chúng ta đã bao vây đáy vực tìm rất nhiều ngày vẫn không thấy nữ nhân nào như ngươi nói. Có lẽ, nàng đã rời khỏi nơi đó rồi." Nói vậy nhưng trong lòng hắn rất kinh ngạc, không ngờ là có người có thể thần không biết quỷ không hay mà trốn thoát sự truy lùng của bọn họ. Nàng rốt cuộc là ai?
Dạ Mặc Thần trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng:"Thật không có?"
Dạ Nhất sửng sốt, đáp:"Thật sự không tìm thấy." Đây là lần đầu tiên hắn thấy vương gia cố chấp với một người như vậy, hơn nữa, còn là một nữ nhân! Điều này không khỏi làm trí tưởng tượng của hắn bay xa lên.
Chẳng lẽ...
Không không không! Dạ nhất lắc đầu không phanh, không có khả năng! Vương gia anh minh thần võ của bọn họ làm sao lại có thể để ý một nữ nhân chứ. Đúng, chắc chắn là vậy rồi!
Dạ Mặc Thần nhìn biểu tình của Dạ Nhất liên tục biến đổi, trong lòng khó chịu. Thật ra chính bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đuổi theo nàng nữa, rõ ràng chỉ là một nữ tử mới gặp lần đầu mà thôi!
Âm thanh lạnh lùng nói:"Nghĩ linh tinh cái gì? Bổn vương bắt nàng chẳng qua là vì nàng đắc tội bổn vương thôi!", hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Dạ Mặc Thần giận nghiến răng, "Nàng phá luật của bổn vương, đem thân mình bổn vương xem sạch sẽ, còn dùng tay sờ! Chẳng lẽ không nên bắt về hung hăng trừng phạt sao?!"
Nói xong, cảm thấy rất hợp lý, bỏ thêm một câu:"Đúng, chính là như vậy!", bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
Dạ Nhất: "...." Nội tâm hắn, đã hỗn độn trong gió.
Vương gia, nói như vậy cảm giácác rất giấu đầu lòi đuôi ngươi biết không?
Còn có, vì mao lại kể cho ta a? Dạ Nhất tỏ vẻ trái tim nhỏ bé của hắn chịu đựng không nổi!
Từ từ, hắn hình như đã biết được chuyện không nên biết thì phải? Liệu hắn có bị vương gia diệt khẩu luôn không?!
Chắc... không đâu, ha???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.