Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 257: Ta Không Tin!





"Ách, các vị đại ca, không phải như mọi người nghĩ đâu...!"
Dạ Tứ biết các binh sĩ tám phần là hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích:
"Là thế này, vương gia mời Bạch Lăng cô nương đến làm khách, sợ nàng không tiện ở trong quân doanh nên muốn tìm một nữ tử chăm sóc nàng."
Mọi người lúc này mới thu hồi biểu tình, khẽ đưa mắt đánh giá Bạch Lăng.
Nói đùa, đây là lần đầu tiên Minh Vương điện hạ đưa một nữ tử đến, không xem nhiều một chút sao được!
"Nhìn gì? Không cần mắt nữa sao?" Bạch Lăng thị huyết nheo mắt, phóng ra uy áp!
Các binh sĩ hoảng hốt, sợ tới mức không đứng lên được!
Bạch Lăng hừ lạnh, nàng đánh không lại Dạ Mặc Thần, chẳng lẽ ngay cả đám tép riu này còn không thu thập được sao!
Dạ Tứ ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía vương gia nhà mình.
Dạ Mặc Thần vung tay điểm lên trán Bạch Lăng một chút, linh lực tức khắc tiêu tán.
"Dạ Mặc Thần! Ngươi dám phong bế linh lực của bổn điện!?" Bạch Lăng trừng mắt đầy sát khí, "Ngươi làm như vậy là muốn khiêu chiến với Bạch điện sao!"
"Bổn vương chỉ mời điện chủ đến Đông Nguyệt làm khách mà thôi.
Để đề phòng ngươi gây chuyện, tốt nhất vẫn là nên phong ấn linh lực lại."
Bạch Lăng tức đến cười ra tiếng.
Mời? Nàng chưa đồng ý thì gọi là bắt cóc hiểu không!
Dạ Mặc Thần không ở lâu, phân phó một tiếng liền dẫn Dạ Tứ đi vào.
Một lát sau, một nữ tử từ trong bước ra, nhìn thấy Bạch Lăng, biểu tình kinh ngạc:
"Là ngươi!"
Tĩnh Hàm tràn ngập đề phòng hô: "Sao, sao ngươi lại ở đây!"
"Đi mà hỏi Minh Vương của các ngươi." Bạch Lăng khoanh tay, "Còn tính để bổn điện đứng bên ngoài đến chừng nào, dẫn đường!"
Tĩnh Hàm lùi lại một bước, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía các binh sĩ, "Đây… chuyện này rốt cuộc là sao? Nàng ta là ma tộc, sao có thể vào quân doanh!"
Các binh sĩ sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lăng trở nên bất thiện, nữ tử này thế nhưng là ma tu?
"Tĩnh Hàm cô nương, người này là do Minh Vương điện hạ mời tới làm khách, hơn nữa nàng đã bị vương gia phong bế linh lực, không sao đâu."
"Đúng vậy, các huynh đệ sẽ chú ý, không để nàng ta gây họa."
Trong quân doanh chỉ có một mình Tĩnh Hàm là nữ tử tình nguyện ra chiến trường, vậy nên một đám nam nhân tự nhiên che chở nàng, giọng điệu khi nói chuyện cũng mềm nhẹ.
Tĩnh Hàm cắn cắn môi dưới.
Chính là nữ nhân này!
Sỉ nhục nàng, hại Dạ Nhất đại ca bị trọng thương, đuổi bọn họ ra khỏi Vạn Ác Thành!
Hiện giờ Bạch Lăng nói trắng ra không phải bị bắt làm tù binh sao, dựa vào cái gì mà vẫn giữ tư thái ngạo mạn coi thường người khác!!
Hơn nữa linh khí còn bị phong bế!
Tĩnh Hàm ánh mắt loé lên dị quang, nắm chặt tay áo, do dự nói: "Nếu vậy, mời Bạch cô nương đi theo ta."
Tĩnh Hàm đi phía trước dẫn đường, Bạch Lăng không nhanh không chậm đi phía sau, thong thả ngắm cảnh.
Đã đi được một lúc, quân doanh này có vẻ lớn hơn nàng tưởng, hơn nữa chỉ cách Vạn Ác Thành một ngày đường, chẳng lẽ…
Khuôn mặt của Bạch điện chủ nhăn thành cái bánh quai chèo.
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà câu nói đó của Dạ Mặc Thần, "Bổn vương không hứng thú với Vạn Ác Thành, ngươi muốn thì cứ lấy", hắn thật sự có sức chiến một trận với quỷ tộc, không lẽ là cố ý...!nhường cho quân thượng?
"Không thể nào! Có lẽ hắn không có hứng thú thật?" Bạch Lăng rối rắm tự thuyết phục.
Phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Bạch Lăng mới từ trong suy nghĩ đi ra.
Thấy xung quanh láo nháo người, tức khắc cảm thấy không đúng.
"Này! Nhà ngươi rốt cuộc định dẫn bổn điện chủ đi đâu?"
Nơi này rõ ràng là sân luyện võ!
Tĩnh Hàm xoay người, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, âm thanh lạnh lùng nói:
"Bạch Lăng cô nương, ngày đó ở Vạn Ác Thành chứng kiến bản lĩnh của ngươi, Tĩnh Hàm vô cùng ngưỡng mộ.
Vì vậy hôm nay muốn nhờ ngươi, chỉ, giáo, vài, chiêu!"
Dứt lời, tay hoá thành chưởng, phóng thẳng về phía Bạch Lăng!
"Xì!" Bạch Lăng cười lạnh, "Chỉ bằng ngươi?"
Con kiến này nghĩ nàng bị phong bế linh lực thì dễ bắt nạt nên mới đối phó nàng?
Không khỏi quá coi thường bổn điện chủ!
Ánh mắt Bạch Lăng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo thị huyết, dù bị phong ấn linh lực nhưng nội hàm còn đó, Bạch Lăng vĩnh viễn đều là cường giả!
Tĩnh Hàm nháy mắt xanh mặt, linh hồn nghiền ép làm toàn thân nàng run rẩy!
"Phốc!"
Oành---
"Khụ khụ!"
"Không thể nào, ta không tin!" Tĩnh Hàm không tin được, nàng là kim đan tu sĩ, Bạch Lăng bị phong ấn linh lực, vậy mà vẫn bị đánh bay ra sao?!
Động tĩnh lớn chốc lát thu hút rất nhiều binh sĩ lại đây.
"Tĩnh Hàm cô nương!"
"Ngươi không sao chứ?"
"Có chuyện gì vậy, ngươi là ai! Sao ngươi dám đả thương người trong quân doanh!"
Các binh sĩ vây quanh Tĩnh Hàm, căm giận nhìn Bạch Lăng.
"Ngươi là ai! Dám trà trộn vào quân doanh!"
"Xem chiêu!"
Tĩnh Hàm không hề giải thích, các binh sĩ tại sân tập không quen biết Bạch Lăng, chỉ thấy Tĩnh Hàm bị đả thương, một đám tức giận xông lên.
Tĩnh Hàm nắm chặt tay, Bạch Lăng, ta không tin một người không có linh lực như ngươi còn không chịu cúi đầu!
Đáng tiếc, Tĩnh Hàm vẫn phải thất vọng, lần lượt từng lớp xông lên, như cũ bị Bạch Lăng một cước đạp bay!
"Quái vật...!"
"Thân thể của nàng ta làm bằng cái gì vậy...?"
Tĩnh Hàm hoảng loạn lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm "Ta không tin".
Bạch Lăng liên tiếp đả kích đã làm cho tinh thần Tĩnh Hàm gần như hỏng mất! Linh lực trên người nàng, ẩn ẩn xuất hiện vài tia màu đen quỷ dị.
Tĩnh Hàm nhìn Bạch Lăng đánh nhau với đám binh sĩ không chú ý đến bên ngoài, thấy thanh kiếm trên đất, ma xui quỷ khiến lại cầm lên!
"Chết đi!"
Tĩnh Hàm cầm kiếm nhắm thẳng lao đi!
Bạch Lăng cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, vừa quay đầu còn chưa kịp làm động tác thì một đạo linh lực đã vút bay tới!
"Xoảng!"
Kiếm trên tay Tĩnh Hàm bị đánh văng sang một bên!
Tĩnh Hàm vô lực ngã xuống, nhìn người bước đến, sắc mặt trắng bệch.
"Dạ Nhất đại ca..."
"Đại tướng quân!"
Các binh sĩ đang đánh nhau đồng loạt dừng lại, sợ hãi cúi người.

"Đánh nhau trong quân doanh, thật là không có pháp tắc!" Dạ Nhất trầm trọng quát.
Một đám người cúi đầu, thân hình Tĩnh Hàm run rẩy nhè nhẹ.
"Chậc chậc, còn tưởng thế nào, quân đội của đại lục quả nhiên chẳng ra làm sao! Ta nói, đám các ngươi mà ở ma giới thì đến chó cũng không thèm ăn!"
Bạch Lăng giống như không hề ý thức được vừa nãy mình suýt bị đâm, ngược lại nhàn nhã khoanh tay, mở miệng châm chọc hai câu.
Các binh sĩ uất ức cúi đầu, nhưng không thể phản bác, vì ban nãy bọn họ bị Bạch Lăng hành cho đủ thảm!
Dạ Nhất: "Đủ rồi Bạch Lăng! Là khách thì phải biết thân biết phận, nơi này không phải ma giới của ngươi!"
"Còn các ngươi, đi xuống nhận phạt đi!"
Dạ Nhất nói xong câu đó liền dẫn theo Tĩnh Hàm rời đi.
"!!??" Bạch Lăng không thể hiểu được bị Dạ Nhất cảnh cáo, tức khắc bốc hoả! Nàng đã làm gì chứ?!
Rõ ràng là bọn họ gây sự trước có được không!?
"Ha!" Lần đầu tiên Bạch điện chủ không thể cãi lại, thật con mẹ nó nghẹn khuất!
Bạch Lăng nhấc chân, như phát tiết đạp đổ trụ đuốc bên cạnh.
Rầm---!
"Cháy! Cháy rồi!"
"Người tới! Mau dập lửa!"
"......"
"Hừ!" Nhìn quân doanh loạn thành một đoàn, Bạch Lăng mới hả giận, tiêu sái chạy lấy người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.