Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 243: Nam Nhân Này Hắn Là Một Ác Ma!





"Quá ồn."
Cửa phòng phía trên lầu chậm chạp mở ra, một đôi mắt tím giống như lôi quang đảo ngang qua bên dưới.
Hô hấp của mọi người phút chốc bị đình trệ.
Người nam nhân này, vô luận là thực lực hay khí thế đều siêu việt bọn họ quá nhiều, đặc biệt là cỗ uy áp bàng bạc kia khiến người khác vô thức ngừng thở.
Dạ Nhất ngây ra, không phải vì phong tư của hắn, mà vì một tấm mặt nạ trên mặt hắn, cùng với một thân áo bào đỏ sậm.
Là...!trùng hợp sao?
Người này….
"T-tôn giả! Đại nhân!" Chủ tiệm không biết lấy đâu ra sức lực chạy một mạch lên lầu, khóc lóc cầu xin: "Tôn giả, cầu xin ngài cứu tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
Chủ tiệm rầm rầm dập đầu, níu lấy cọng rơm cuối cùng tha thiết cầu xin.
Trực giác mách bảo hắn, chỉ có nam nhân này mới là mạnh nhất.
Chỉ có hắn mới có thể cứu chính mình thoát khỏi lưỡi kiếm của Dạ Nhất.
"Vì sao bản tôn phải cứu ngươi?" Nam nhân lạnh lùng mở miệng, ưu nhã chỉnh lại vạt áo, lộ ra một nửa lồng ngực, thấp thoáng thấy được đồ án hình hoa sen.
Hoa sen thánh khiết như vậy, so với vẻ bề ngoài của hắn thì cực kỳ tương phản, làm người khác không khỏi ghé mắt.
Chủ tiệm ngập ngừng một chút rồi lắp bắp nói: "Tiểu nhân có thể trả giá hết thảy, chỉ cần tôn giả giúp ta.
Giết, giết hắn!"
Hắn kích động chỉ tay về phía Dạ Nhất, ánh mắt ngoan độc.
Dám phá hỏng chuyện của ta, lão tử muốn ngươi phải chết!
Nam nhân thờ ơ đáp một tiếng: "Quá ồn, nói ngươi đấy."
Ánh mắt màu tím liếc qua, giống như rắn độc!
Chủ tiệm bị doạ mồ hôi đầy đầu, hắn bỗng nhiên cảm thấy hối hận tột độ.
Hắn không nên dây vào ác ma này!
Nhưng không thể quay đầu lại được nữa rồi!
Phụt-
Chủ tiệm cầm lấy chủy thủy tàn nhẫn cắt ngang lưỡi của chính mình, mùi máu tươi bắn ra tràn ngập trong không khí.
"Aaaaa…!!"
Hắn bụm miệng rên rỉ không dám phát ra tiếng, bởi vì… không thể ồn ào!
"A… Có thành ý, chẳng qua..."
"Không đủ."
Lời nói của chủ tiệm cứ như vậy nghẹn lại yết hầu, trơ mắt nhìn thân thể của mình sau khi nam nhân dứt lời đã biến thành một bãi máu.
Thây cốt cũng không còn!
"Nôn-" Ở đây chỉ có một mình Tĩnh Hàm là nữ tử, căn bản không chịu nổi cảnh tượng huyết tinh như vậy, trực tiếp ôm miệng nôn khan.
"Chỉ có người chết mới là yên lặng nhất." Nam nhân thờ ơ nói.
Trường bào màu đỏ khẽ động, chớp mắt đã xuống cầu thang đi đến trước mặt Dạ Nhất.
"Hắn dùng sự im lặng của mình đổi lấy cầu xin bản tôn giết ngươi.
Vậy thì, nên thực hiện."
Nam nhân vẫn như cũ không hề nhúc nhích, Dạ Nhất lại cảm thấy áp lực xung quanh đột nhiên tăng vọt, nặng nề đè ép thân thể, kinh mạch, thậm chí là linh hồn!
Nam nhân này… thực lực tuyệt đối là ở phía trên hắn rất xa!
Dạ Nhất không hề nghi ngờ, có lẽ chính mình sẽ bạo thể mà chết tại chỗ này!
Tĩnh Hàm run rẩy thân thể, người nam nhân này, sao hắn có thể vô lý như thế.
Rõ ràng chủ tiệm đã chết, hơn nữa còn do hắn tự mình giết, vậy mà vẫn còn muốn giết Dạ Nhất đại ca!
Hắn quả thật chính là một ác ma!
"Hự..." Nhìn Dạ Nhất trên người ngày càng nhiều vết thương vỡ ra, miệng cũng không ngừng hộc máu, Tĩnh Hàm nắm chặt tay.
Ai đó!
Ai đó… Làm ơn hãy cứu Dạ Nhất đại ca đi!!
Chính lúc này!
Chỉ một giây sau đó, toàn bộ áp lực bỗng nhiên hoàn toàn biến mất!
Dạ Nhất loạng choạng lùi về sau hai bước, ngã xuống đất.
Cảm nhận được uy áp của mình bị người khác hoá giải, nam tử mắt tím không vui nhíu mày, chuẩn xác nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh đang dần rơi xuống.
"Thật ngại quá.
Giết người, thì bổn quân không quản được.
Nhưng mang danh nghĩa của bổn quân giết đại tướng quân Đông Nguyệt Quốc, vậy thì có chút phiền toái."
Dung Mị đảo mắt nhìn Dạ Nhất, thầm may mắn vì tò mò nên dẫn theo Bạch Lăng đến đây, xem ra vừa kịp lúc.
"Cản trở." Nam nhân căn bản không hiểu Dung Mị đang nói gì, chỉ là nhìn một người ăn mặc áo đỏ đeo mặt nạ giống hệt xuất hiện, trong lòng bỗng dưng có một cảm xúc xa lạ làm hắn cực kỳ khó chịu.
Dung Mị: "Bạch Lăng, chỗ này giao cho ngươi.
Xử lý trước khi bổn quân xong việc."
"Không thành vấn đề!"
Nam nhân kia không để cho Dung Mị phân phó xong đã phát động công kích.
Từ trước đến nay, người dám khiêu khích hắn chỉ có một con đường chết!
Dung Mị cười nhạt, không lùi mà tiến.
Hai cỗ khí tức mãnh liệt hung hăng va chạm!
Mọi người nhanh chóng khởi động linh lực hộ thể, nếu không bọn họ biết chính mình sẽ bị cơn lốc xoáy hỗn độn này nghiền thành bột phấn!
Vừa nãy Dạ Nhất và Hùng ca chiến đấu cũng không có khủng khiếp như vậy!
Bọn họ rốt cuộc là đã gặp phải nhân vật nào vậy chứ!
Cũng may lốc xoáy linh lực dần dần thu hẹp trở nên đậm đặc xoay quanh hai thân ảnh hồng y, bọn họ mới có thời gian thở dốc.
Nhưng mà khách điếm cũng đã bị hủy gần hết, ngẩng đầu là nhìn thấy bầu trời!
"Hai người đó rốt cuộc là ai nhỉ? Cảm thấy bóng dáng rất quen." Tĩnh Hàm lau mồ hôi nói.
"Đúng vậy..." Dạ Nhất bị nam nhân kia làm thương không nhẹ, nói chuyện có chút khó khăn.
"Dạ Nhất đại ca, ngươi không thấy nam nhân kia giống… người đó..."
Dạ Nhất lắc đầu: "Không phải.
Ban đầu ta cũng thấy giống, nhưng mà, nàng sẽ không có khí thế làm người khác run sợ từ tận linh hồn như thế."
Nam nhân mắt tím quá đáng sợ, mà người đến lúc sau có thể nhẹ nhàng hoá giải uy áp của hắn, thực lực hiển nhiên không kém đi đâu.
Trong suy nghĩ của Dạ Nhất, Dung Mị dù có là thiên tài thì cũng chỉ là một cô nương.
Ít nhất, nàng không thể nào vượt qua Bạch Lăng được!
Mà hai người này, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cường giả, giới tính cũng khác.
Có điều hồng y và mặt nạ làm hẳn liên tưởng đến Dung Mị mà thôi.
Cạch…
Cạch…
Cạch---
Tiếng bước chân đột ngột vang lên giữa bóng đêm, chậm rãi tiến đến gần.
Tĩnh Hàm không hiểu sao trong lòng khẩn trương: "Ngươi, ngươi là ai?"
m thanh gót giày thanh thúy, có chút ám ảnh.

Hồng bạch y đan xen nhẹ nhàng vũ động theo bước chân nữ tử, dường như tất cả ánh trăng chiếu đến trên người nàng chỉ có thể soi rọi một góc của băng sơn.
"Bạch Lăng..."
"Ai nha, mới một lát không gặp ngươi đã trở nên thảm hại thế này rồi sao?"
Bạch Lăng vừa lòng cười khanh khách bước lại gần.
"Đứng lại! Ngươi là ai, muốn làm gì!" Trải qua cơn kinh hách, Tĩnh Hàm tràn ngập đề phòng nhìn Bạch Lăng, sợ nàng làm hại Dạ Nhất.
"Vậy mà còn vừa gặp đã đòi đánh đòi giết bổn điện, thật là không chịu nổi một kích."
Bạch Lăng như cũ nhìn Dạ Nhất, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Tĩnh Hàm.
Sắc mặt Tĩnh Hàm tức khắc tái đi rồi.
Đây rõ ràng là trần trụi khinh bỉ!
"Ta, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
"Gì? Ngươi nói ta ấy hả?"
Bạch Lăng híp híp mắt, nghiêng đầu, cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì mà cũng muốn nói chuyện với bổn điện?"
"Kim Đan cảnh sao? Yếu thật! Không có chút uy hiếp nào, thảo nào không phát hiện ra ngươi."
Tĩnh Hàm: "!!!"
"Đủ rồi Bạch Lăng! Đừng khinh người quá đáng! Có bản lĩnh thì nhắm vào ta đi!" Dạ Nhất giận dữ.
Tĩnh Hàm hơi sửng sốt, không nghĩ hắn sẽ có phản ứng như vậy.
Dạ Nhất đại ca đây là đang quan tâm chính mình sao?
Trong lòng tức khắc ấm áp, sắc mặt nàng cũng hòa hoãn lại.
"Nhắm vào ngươi còn cần bản lĩnh sao? Hiện giờ ngươi yếu tới mức bổn điện dùng một ngón tay cũng có thể giết chết!"
Bạch Lăng nhoẻn miệng cười, đây chính là cái gọi là, phong thủy luân chuyển, ha hả!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.