Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 216: Kinh biến! (1)




Đều là nàng! Hết thảy đều là nàng chủ đạo!
Khuôn mặt đầy vết máu của Thượng Quan Lạc nổi lên hận ý mãnh liệt, đều nói sắp chết sẽ thông minh hơn một chút, hiện giờ nàng còn cái gì không rõ? Đế Liên Vận rõ ràng đã sớm biết ôm ấu thú sẽ lây dính hơi thở của nó, đem nhẫn đổi, nói là vì nàng, thực chất là vì được đến ấu thú Phi Tiên Cảnh!
Ai sẽ ngờ tới, tỷ muội từ nhỏ tới lớn bên nàng lại có tâm tư âm trầm như vậy? Thậm chí còn muốn tính mạng của nàng!
"Ngươi... Vì sao... !?" Vì sao muốn hại ta?!
Chỉ tiếc, lời này, nàng vĩnh viễn không thể hỏi được nữa!
Bàn tay rót đầy linh lực nhẹ nhàng buông lỏng, lục phủ ngũ tạng tức khắc tạc xuất huyết! Tới tận giờ phút này Thượng Quan Lạc mới thấy rõ ánh mắt Đế Liên Vận nhìn mình, lạnh băng không có nửa điểm độ ấm.
"Ngươi vẫn luôn làm không tồi, lẽ ra còn có giá trị lợi dụng. Đáng tiếc, ngươi phải chết."
Thượng Quan Lạc từ sâu trong linh hồn trán ra cảm giác sợ hãi. Người này! Sao nàng có thể tuyệt tình như vậy!
"Phốc!" Thượng Quan Lạc phun một ngụm máu, Đế Liên Vận tránh không kịp, bị phun tới trên mặt, nề hà mọi người còn đang nhìn nên cũng không có lau đi, chỉ là trong mắt hiện lên chán ghét.
Thật là.... dơ!
Những người khác nhìn thấy Thượng Quan Lạc phun ra một ngụm máu rồi bất động, đều đoán được chuyện gì, lặng im không nói. Có người thương hại, có người nôn nóng, sợ hãi, bởi vì lúc này đây, người chết là công chúa một quốc gia a! Nếu liên lụy đến bọn họ, hậu quả không dám tưởng tượng!
Hiện giờ chỉ còn một vị, nhất định phải tạo quan hệ, tránh có sơ sót. Vì vậy, đám người bắt đầu ân cần:
"Liên Vận công chúa bớt thương tâm."
"Đúng vậy, đừng khóc nữa."
"Người đã mất không thể sống lại, ngươi phải tiếp tục sống tốt thay cho nàng mới đúng..."
"...."
Bên này là một phen ôn tồn tình cảm, nhưng Dung Mị thì lại không lạc quan như vậy, nàng đang cường chống, liều mạng căng.
"Không nghĩ tới một con kiến cũng có nghị lực như vậy. Nhưng vô ích thôi!" Băng Phượng Vương tăng thêm uy áp.
Trong Ẩn Linh ngọc, Tiểu Bạch và Cổ Linh kiếm đã loạn thành một đoàn.
"Tiểu chủ nhân, mau thả ta ra ngoài! Một con phá điểu mà dám làm ngươi bị thương! Ta đi vặt lông nó!" Tiểu Bạch đại gia xù lông.
"Đúng đúng! Còn có nữ nhân kia, dám vu oan cho ngươi, ta muốn rạch mặt nàng!"
Dung Mị: "Yên tâm đi, ta tự có biện pháp. Chủ nhân của các ngươi không dễ bắt nạt đâu."
"Nhân loại, nói chuyện với ta mà dám thất thần, xem ra ngươi muốn chết!"
Dung Mị bỗng nhiên giơ lên khoé môi, trào phúng nói: "Không nghĩ tới, đường đường Băng Phượng Vương Phi Tiên Cảnh đã có linh trí nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy---"
Băng Phượng Vương: "Hừ! Đừng mơ kéo dài thời gian! Cho ngươi thời gian một chén trà, giải thích hoặc chết!"
Dung Mị không hề yếu thế nói: "Chẳng qua chỉ là một thủ đoạn vụng về mà thôi, thế nhưng đem ngươi lừa đến xoay quanh. Không, tất cả mọi người đều bị lừa! Kỳ thật ấu thú không ở trên người ta, cũng không ở trên người Thượng Quan Lạc, mà là nàng---"
Dung Mị chỉ tay vào bạch y nữ tử: "Đế Liên Vận, là ngươi!"
Lần đầu tiên, hai người chính thức tương đối. Hai nữ tử tuyệt sắc, một trắng một hồng đối mặt, trong mắt đều mang theo nhàn nhạt địch ý.
"Không thể nào!"
"Liên Vận công chúa thiện lương như vậy, nàng còn chưa chạm qua quả trứng, sao có thể lấy cắp nó?"
"Đúng thế, rõ ràng là Thượng Quan Lạc lấy!"
Mọi người đều bênh vực Đế Liên Vận, dường như là một điều rất hiển nhiên.
Đế Liên Vận cũng bình tĩnh cực kỳ: "Dung cô nương nói cái gì, ta nghe không hiểu?"
"Ta nói-- Chuyện này là do một tay ngươi kế hoạch, ấu tể đã bị ngươi giấu đi!"
Băng Phượng Vương nửa tin nửa ngờ, nhắm mắt cảm thụ một lần, tức giận quát Dung Mị: "Trên người nàng không có hơi thở của con ta!"
Dung Mị: "Đúng vậy, trên người nàng không cơ hơi thở ấu thú. Hơn nữa, tất cả mọi người ở đây, chỉ một mình nàng không có!"
Khoé miệng vừa cong lên của Đế Liên Vận, tức khắc cứng đờ!
Dung Mị thong dong nói: "Vì sợ bị hoài nghi, nàng cố tình không tiếp xúc với ấu thú, đồng thời còn có thể giá hoạ cho người khác. Quan trọng nhất là, sau khi mọi chuyện kết thúc nàng có thể một mình độc chiếm ấu thú!"
"Một mũi tên trúng ba con nhạn, ta nói không sai chứ?"
"Chỉ tiếc, thông minh quá bị thông minh hại, ngươi không ngờ tới sự chuẩn bị kỹ lưỡng của mình lại là bằng chứng bán đứng chính mình đi?"
Đế Liên Vận cắn môi dưới, chết cũng không chịu nhận: "Dung Mị cô nương, ta biết ngươi không thích ta, nhưng cũng không nên đẩy ta vào chỗ chết a!"
"Còn chối?" Dung Mị nhìn bàn tay trống rỗng của nàng: "Vậy xin hỏi công chúa, nhẫn không gian của ngươi đi đâu rồi? Đừng nói với ta là đường đường một công chúa không có nhẫn không gian?"
Sắc mặt của Đế Liên Vận cắt không còn chút máu!
Băng Phượng Vương giận rống, nhằm vào Đế Liên Vận: "Nhân loại ti tiện, dám chơi tâm cơ với ta!"
Đế Liên Vận hộc ra một búng máu, đỏ tươi yêu dị: "Ngươi không thể giết ta, nếu không liền vĩnh viễn không biết ấu thú ở chỗ nào!"
"Đê tiện--- Réc---" Linh thú Phi Tiên Cảnh bùng nổ, hủy thiên diệt địa! Cố tình, nó đúng là không thể giết Đế Liên Vận, nó chỉ có một đứa con a!
"Dẫn ta đi tìm ấu thú, tìm không được, ta khiến các ngươi đều phải chôn cùng!"
Trong mắt Đế Liên Vận xẹt qua một tia âm độc, "Được, đi theo ta." Chờ tới nơi đó, người chết là ai còn chưa biết!
...----------------...
Cây sinh mệnh--- Điểm đến cuối cùng của bí cảnh.
Vì một phần tư bản đồ đã bị sao chép nhiều bản nên có không ít người đã đến được đây. Thấy đoàn người đi đến, còn có một linh thú Phi Tiên Cảnh, tức khắc trở thành tâm điểm chú ý.
"Ngươi xác định là ở đây?" Băng Phượng Vương nghi hoặc hỏi.
"Phải, ở dưới gốc cây sinh mệnh, ta đi lấy cho ngươi." Đế Liên Vận bình tĩnh đi về phía trước, đến gốc cây, nàng dừng lại, môi đỏ cong lên.
Nàng thắng!
Ầm ầm---
Đại địa bỗng nhiên run lên! Chỉ thấy tán cây và rễ cây sinh mệnh rậm rạp thế nhưng chuyển động! Chuyển động giống như sinh vật sống!
"Réc---" Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của Băng Phượng Vương vang lên! Vô số rễ cây khổng lồ quấn lấy nó, đâm xuyên vào da thịt nó!
Mà người thao tác tất cả, lại là-- Đế Liên Vận!
Nàng còn không quên một phen chính nghĩa lẫm liệt nói với mọi người: "Các vị yên tâm, Liên Vận nhất định sẽ giết chết Băng Phượng Vương, không để nó làm hại mọi người!"
"Nghiệt súc, chết đi!" Đế Liên Vận âm trầm nói, tàn nhẫn thao tác rễ cây đâm giết Băng Phượng Vương. Chỉ cần Băng Phượng Vương chết, sau đó giết Dung Mị dễ như trở bàn tay!
Mọi người lắp bắp kinh hãi, vì sao Đế Liên Vận có thể điều khiển cây sinh mệnh?!
Dung Mị sắc mặt đại biến, mảnh bản đồ!
Một phần tư mảnh bản đồ chính là chìa khóa điều khiển nơi này! Cho nên bạch y nữ tử tung tin đồn đẩy nàng vào chỗ chết không phải nói Dung Cầm, mà là Đế Liên Vận!!
Dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt!
Không đúng!
Vì sao Đế Liên Vận lại có được mảnh bản đồ, nó rõ ràng ở trong tay Lam Vọng Tuyết!
"Ha ha ha---"
"Đám ngu xuẩn! Tất cả hãy trở thành phân bón cho quỷ thụ của ta đi! Ha ha ha!" Tiếng cười hung ác từ xa truyền tới, nhẹ như tuyết, nhưng lại điên cuồng quỷ dị!
Một bóng người xuất hiện dưới tán cây, thân mặc lam y, tuyệt sắc phong hoa! Giống như băng sương nữ thần giáng thế, hoàn mỹ thanh cao! Băng thuật cường đại càng là khiến mọi người ngây người!
Một nam tử kinh hô: "Đó là?!"
"Ta không nhìn lầm chứ? Nàng chẳng lẽ là đại tiểu thư Lam gia, Lam Vọng Nguyệt?"
Nghe nói Lam gia mấy trăm năm nay ngoại trừ Lam Vọng Nguyệt không ai có thể đem công pháp Thiên Xu Cực Hàn luyện đến tuyệt đỉnh như vậy, cho nên, bọn họ sẽ không nhận sai!
Trái tim Dung Mị hung hăng run lên, khó khăn ngước nhìn nữ tử lam y.
Lam, Vọng, Nguyệt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.