Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 208: Tình địch của lão cha xếp thành hàng





Một bóng người xuất hiện tại nơi thế thân vừa biến mất. Dáng vấp nhỏ bé tinh xảo, giống như một nữ hài năm tuổi, nhưng Dung Mị biết, người có thể điều khiển ảo cảnh, tuyệt đối không thể là trẻ con!
"Tiểu cô nương, nói cho ta tên của ngươi. Và cả, ngươi có quan hệ gì với Lam Vọng Nguyệt?" Âm thanh loli không cảm xúc hỏi.
Dung Mị nghe vậy ngẩng đầu, thâm ý trong mắt quay cuồng, không ngờ lại nghe được tên của mỹ nhân mẫu thân ở nơi này.
"Vãn bối Dung Mị, Lam Vọng Nguyệt là mẫu thân của ta."
Đôi mắt của Sa Lệ nháy mắt đỏ lên, xẹt qua một tia căm phẫn, rất nhanh đã trở về bình thản, nhìn không ra cái gì khác thường.
"Quả nhiên. Vì sao nữ nhân đó không tự mình đến, nàng bảo ngươi tới đây rốt cuộc có mục đích gì?"
Dung Mị nhướng mày: "Tiền bối hiểu lầm, mẫu thân ta đã qua đời từ lâu."
Sa Lệ nhíu mày, không tin tưởng nói: "Không thể nào, ngươi nói dối!"
Dung Mị: "Đây là sự thật, tin hay không tùy ngươi."
Sa Lệ nhìn biểu tình của Dung Mị không giống giả, lẩm bẩm nói: "Đã chết? Sao có thể, mệnh cách của nàng..." Nói nửa chừng, Sa Lệ mới nhớ ra nơi này còn có người, im bặt.
Dung Mị nâng cao cảnh giác, mặc dù Sa Lệ che dấu rất nhanh nhưng nàng vẫn bắt được một tia căm hận trong mắt nàng. Chẳng lẽ người trước mắt có thù oán với mỹ nhân mẫu thân?
Trong khi Dung Mị đang cân nhắc lợi và hại, từ không trung lại xuất hiện một nữ hài giống y hệt Sa Lệ.
Sa La hiếu kỳ hỏi: "Lam Vọng Nguyệt có con gái? Là ngươi?"
Dung Mị sửng sốt nhìn hai nữ hài giống nhau như đúc, Sa La sắc mặt cổ quái mở miệng: "Ngươi họ Dung? Lạ vậy, thế ngươi là con gái của ai? Lãnh Hàn?"
Dung Mị trong lòng chấn động. Nàng nắm chặt tay, lâu như vậy, thân thế của nàng rốt cuộc cũng phơi bày ra ánh sáng sao? Lãnh Hàn... Đó là lão cha tiện nghi của nàng?
Nhưng sau đó lại nghe Sa La nói tiếp: "Uầy, không đúng, lúc đó nhìn Lam Vọng Nguyệt không có thích hắn là mấy. Chẳng lẽ là con gái Lăng Thiên Tễ? Phong Tiêu?... hay là... Mục Lẫm?"
Mị cô nương run rẩy khoé miệng: "...."
Mẹ nó, đâu ra nhiều lão cha như vậy!?
Vậy nên, mừng hụt nửa ngày trời, ai mới là cha nàng???
Phong Tiêu, đó không phải Phong phó viện trưởng sao? Còn Mục Lẫm, nếu nàng nhớ không lầm đó là phụ thân của Mục Thiếu Trì mà?? Những người khác, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua!
Chẹp, lão cha chưa biết tên thân mến, tình địch của ngài xếp hàng dài dài nha.
Sa Lệ không kiên nhẫn xoa mày, một phen kéo Sa La lại: "Đủ rồi, trở về."
"Đợi đã!" Dung Mị hô, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao đưa ta vào ảo cảnh này?"
Sa Lệ mắt lạnh nhìn nàng một cái, ẩn chứa khinh thường: "Dù ngươi là con gái Lam Vọng Nguyệt thì thế nào? Ngươi còn chẳng bằng một phần ba của nàng khi đó. Quá yếu!"
"A..." Dung Mị lộ ra tươi cười âm u, nàng bị xem thường. Trở tay, linh lực ít ỏi còn sót lại như một đạo kíp nổ, vài điểm trong không gian cùng nhau cộng hưởng!
Phừng phực!
Toàn bộ tiểu không gian, bốc cháy!
Sa Lệ vừa định rời đi sững lại, ngạc nhiên nói: "Ngươi! Từ lúc nào...!"
Dung Mị cười lạnh: "Hừ! Đào bới quá khứ của ta, giả mạo Tiểu Cửu, hại bổn cô nương ăn nhiều khổ như vậy, không đòi lại một chút làm sao tích?"
Ầm ầm--- Tiểu không gian chìm trong biển lửa, độ ấm cao lên.
Sa La hét thảm một tiếng: "Aaa! Ảo cảnh của ta huhuhu... Dung Mị ngươi kẻ điên này, ngươi giống mẹ ngươi như vậy, một kẻ điên!!"
"Dừng tay! Mau dừng tay!"
Sa La gấp đến độ dậm chân, Sa Lệ cũng là sửng sốt, dưới mí mắt của nàng mà lại có thể âm thầm đem tiểu không gian phá hủy, đức hạnh y chang mẫu thân của nàng! Đúng là mẹ nào con nấy, như nhau là một tiểu ớt cay a. Cho nên nàng mới không tin nữ nhân kia cứ như vậy chết đi!
Sa Lệ híp mắt nhìn kỹ Dung Mị, "Dung Mị phải không, ta nhớ kỹ ngươi."
Rầmm ầm--- Tiểu không gian nứt vỡ thành từng mảnh vụn, Sa La và Sa Lệ hai người biến mất vào khoảng không. Dung Mị bị quy tắc thời không đẩy đến một nơi khác.
"Ảo cảnh ta xây dựng 200 năm huhu... đáng ghét!" Trở lại không gian vô tận, Sa La cắn khăn nói.
"Nàng với mẹ nàng sinh ra là để khắc chúng ta mà!"
Sa Lệ lạnh một khuôn mặt, "Xem xem hai người kia thế nào rồi."
Sa La gật đầu, phất tay một cái, hình ảnh hiện ra trước mắt.
Dung Kỳ đi theo thiếu nữ hướng ra ngoài khu rừng. Đi được một lúc, nàng quay đầu:
"Ca ca, sao ngươi cứ đị ở sau mãi vậy? Chúng ta cùng nhau đi thôi."
Ánh mắt Dung Kỳ thật sâu, cười cười gật đầu, "Được."
Chỉ cần là nàng mong muốn, hắn làm sao sẽ từ chối?
Lam y phất qua độ cung ưu nhã, Dung Kỳ bước về phía nàng. Trên dung nhan đạm mạc như tuyết, ý cười dần dần thu lại, biến thành đau thương nhàn nhạt.
Có chút tham luyến nhìn nàng.
Hắn chưa từng nhìn nàng như vậy, ngay cả đối mắt cũng không dám, sợ nàng phát hiện. Những thứ tình cảm không nên có tựa hồ chỉ có lúc này mới dám biểu lộ một ít.
Hắn đi tới.
Một trận gió mạnh đột nhiên đánh úp lại! Thẳng đến trái tim Dung Kỳ mà đi!
Dung Kỳ lại giống như sớm có đoán trước, nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay nàng. Nhìn kỹ trên nắm tay lộ ra ánh dao sắc nhọn.
Nàng lắp bắp kinh hãi, hơi trừng mắt.
Ý cười trên mặt nam tử hoàn toàn biến mất, đôi mắt thâm trầm hiện lên từng đạo u lam quang lạnh thấu xương.
Ảo cảnh tốt đẹp đến đâu, chung quy cũng không phải thật. Cuối cùng, cũng phải kết thúc.
....
Trên trời, Sa La run rẩy cả người. Là tức đến run rẩy!!
"Hắn đã sớm biết! Hắn đã sớm nhìn thấu đây là ảo cảnh nhưng lại chậm chạp không chịu thoát ra! Tiểu tử này rõ ràng là đang lợi dụng ảo cảnh để thoả mãn mong muốn của bản thân!!!"
"Tiểu tử đáng giận! Ảo cảnh của ta là trò chơi sao!?"
Sa La càng nghĩ càng tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người liên quan đến nữ nhân kia quả thật không có ai tốt đẹp. Con gái nàng phá hủy tiểu không gian của ta, cháu trai nàng lợi dụng ảo cảnh của ta, thật sự không có một người nào bình thường!"
"Yêu nghiệt!"
"Biến thái!"
Sa La giận mắng thêm hai tiếng, quay đầu nhìn sang chỉ thấy một mảnh không khí : "Hả? Sa Lệ đâu rồi?"
...----------------...
Rừng đào mười dặm.
Hoa đào nở rộ, là cảnh đẹp khó có được. Dưới tán hoa, một đôi nam nữ giống như thần tiên quyến lữ sóng vai mà đứng, cảnh vật xung quanh đều như phai nhạt xuống dưới. Thiếu niên trên cao, lưng dựa cây đào, mang theo một cỗ ý vị hương dã mà cô đơn, ngắm nhìn hết thảy của bọn họ, tầm mắt chưa từng rời khỏi hồng y thiếu nữ.
Thời gian dường như bị tua chậm, đối với đôi tình nhân, đó là lãng mạn, nhưng đối với hắn, đó là chua xót.
Con ngươi màu lục quang, trong mắt có hâm mộ, có ghen tỵ, có đau lòng, nhưng duy nhất không có oán niệm và dục vọng.
Sa Lệ chưa từng nhìn thấy, một đôi mắt thanh triệt và sạch sẽ đến vậy!
Nàng không nhịn được cất lên giọng nói bên tai thiếu niên: "Vì sao?"
Vì sao không đi tranh giành? Rõ ràng ngươi cũng thích nàng.
Thiếu niên ngạc nhiên, có hơi buồn bã đáp: "Tranh giành có tác dụng gì, người nàng thích là Minh Vương."
"Ngươi sợ hắn?" Nghe được câu trả lời, ánh mắt Sa Lệ trầm xuống, "Còn tưởng thế nào, thì ra là một kẻ hèn nhát."
Mục Thiếu Trì cắn môi dưới: "Ta mặc dù không đứng đắn, nhưng cũng có kiêu ngạo của bản thân, tuyệt sẽ không đến mức đi phá hoại tình cảm của người khác!"
Sa Lệ im lặng, nàng quả thật không hiểu, người hạ giới thật phức tạp. Dung Kỳ là như vậy, thiếu niên này là như vậy, ngay cả những người đó đối với Lam Vọng Nguyệt, cũng là khó hiểu vô cùng.
Khuôn mặt tinh xảo như trẻ con tối sầm lại, trên môi nở tươi cười tàn nhẫn: "Nếu đã vậy, ta liền giúp ngươi một tay, cho ngươi bớt đau khổ, thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.