Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 126: Chương 124 Khóc đến trời sụp đất nứt




Dung Mị ý thức được mình vừa mới làm cái gì, nàng đứng lên liền muốn bỏ chạy!
Nhưng mà, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn\-\-\-
Dung Mị vừa mói chạy ra vài bước, phía sau bỗng dưng có một đôi tay đem nàng kiềm trụ.
Rầm!
Dạ Mặc Thần trực tiếp đem nàng đè xuống dưới người, bọn họ ngã thật mạnh lên bàn.
Hai người đều đỏ mắt, căm tức nhìn đối phương, hơi hơi thở dốc.
Dung Mị trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân này.
Nàng nghĩ tới từ khi xuyên không tới đây, lúc nào cũng bị hắn kiềm chế, bị bắt nạt, khổ nỗi nàng còn đánh không lại Dạ Mặc Thần.... Càng nghĩ nàng càng thấy chính mình thật ủy khuất, hốc mắt không biết cố gắng mà đỏ lên.
Dạ Mặc Thần nguyên bản đen mặt, nhưng vừa nhìn thấy đôi lông mi run rẩy bao trùm cặp mắt lượn lờ hơi nước, tức giận dần dần tan đi.... Lòng ngực hơi nghẹn, có chút đau lòng.
Hắn vươn tay lên\-\-\- Cánh mi mảnh dài lại run lên một chút.
Thấy vậy, Dạ Mặc Thần vừa bực vừa bất đắc dĩ, nàng cho rằng hắn sẽ đánh nàng sao?
Hắn dùng tay nhéo gò má phấn nộn của nàng một chút, "Biết sợ rồi? Lá gan lúc đánh bổn vương đâu?"
Hắn dùng sức hơi mạnh, Dung Mị đau đến nhe răng trợn mắt!
Nước mắt lưng tròng cứ như vậy theo gò má trắng nõn chảy xuống...
Dung Mị bỗng dưng cơ linh vừa động! Nàng đánh không lại Dạ Mặc Thần, vậy nếu yếu thế thì sao....
Hiện tại Dung Mị vì muốn đạt được mục đích, ngay cả tiết tháo cũng vứt mất, nàng nức nở bật khóc, "Đau quá~ Hức hức...."
Dung Mị trời sinh chính là một cái diễn tinh, chỉ tiếc ở hiện đại nàng không đi làm ảnh hậu thôi! Hơn nữa hiện tại còn cộng thêm cái nhan sắc hại nước hại dân này, bắt chước nhu nhược đáng thương, đó là mười phần giống!
Dạ Mặc Thần đơ người, yên yên ổn ổn, thế nào nói khóc là khóc??
"Này\-\-\-" Dạ Mặc Thần chọc chọc vai nàng, âm thanh có chút nhược nhược:"Ngươi đừng khóc a...."
Dung Mị lúc đầu là giả khóc, nhưng không hiểu sao nàng càng khóc càng hăng, nàng cũng không biết mình đang ủy khuất cái gì, chỉ thấy thương tâm cực kỳ.
Ông trời vì sao lại hố nàng như vậy!
Đùng một cái xuyên không chưa tính, vì sao mọi thứ nàng cần đều năm lần bảy lượt rơi vào tay Dạ Mặc Thần!?
Lúc trước là Cỏ Bảy Màu, bây giờ là khế ước nha hoàn, mảnh bản đồ, còn có cả tư cách nhập học Thánh Viện.... đều do Dạ Mặc Thần nắm giữ!
Đây không phải hố nàng thì là gì!?
Vì sao không phải người khác mà lại là hắn?! Chẳng lẽ đời trước, không đúng, là đời trước nữa nàng đào mộ tổ tiên nhà hắn hay gì? Thù oán sâu cỡ nào mới nghiệp thế này a!
"Hu oaaa\-\-\-" Dung Mị càng nghĩ càng thấy mình thật đáng thương, khóc càng thêm thê thảm, nức nở đến sắp hít thở không thông.
Minh Vương điện hạ ngốc vòng!
Tình huống gì?
Từ nhỏ đến lớn hắn đều là cao lãnh băng sơn, làm cô nương gia né xa ba thước, tất nhiên là chưa từng chủ động dỗ ai, này.... Không có kinh nghiệm a!
Dạ Mặc Thần liếc Lương ma ma một cái.
Nhưng mà, Lương ma ma ngày thường vạn năng, lúc này lại cuối đầu, trạng thái nhập định.
Dạ Mặc Thần:"...."
Hắn lạnh lẽo liếc qua Dạ Nhất: Tin là do ngươi báo, không dỗ được nàng, ngươi chết chắc rồi!
Mỗ thị vệ nằm cũng bị trúng đạn, yên lặng hộc máu, hắn có thể phản bác sao? Có thể có ý kiến sao? Đột nhiên cũng rất muốn khóc làm sao bây giờ....
Dạ Mặc Thần xoa xoa giữa mày, "Biết rồi biết rồi, còn không phải muốn vào Thánh Viện sao? Lát nữa ta lại viết một phong thư cho Tô đạo sư là được chứ gì?"
Dung Mị đang khóc đến quên hết tất cả, bỗng nghe một câu như vậy, ánh mắt sáng lên.
"Thật sự?" Nàng làm thế nào cũng không có tác dụng, nhưng vừa khóc một cái là Dạ Mặc Thần liền chịu thua....
Sau khi nghĩ cẩn thận điểm này\-\-\-
"Hu oaaaa~" Dung Mị lại oa một tiếng khóc ra, chỉ có điều lần này là khóc giả.
Trên trán Dạ Mặc Thần nhảy ra một cây gân xanh, hắn lạnh giọng nói:"Dung Mị, ngươi dám khóc một tiếng nữa xem!"
Dung Mị bị khí tràng của Dạ Mặc Thần làm cho tạm dừng một chút, ánh mắt ướt át xứng với tuyệt sắc dung nhan cứ thế nhìn hắn.
"Dạ Mặc Thần, ngươi.... ngươi thế nhưng hung dữ với ta hu hu hu...."
Dung Mị khóc phải nói là thảm thiết, thậm chí toàn thân đều run run...
"Ta....!" Dạ Mặc Thần phát hiện chính mình bất đắc dĩ không nói nên lời, hắn cũng không phải cố ý a....
Nhìn bộ dáng nàng hoa lê dính hạt mưa, khóc trời sụp đất nứt, ngực hắn lại giống như bị ai nắm lấy, một loại cảm giác kỳ quái gần như hít thở không thông xẹt qua đầu quả tim.
Hắn từ trong người lấy ra một mảnh vải, lắc lắc trước mặt Dung Mị:"Ngươi không phải muốn nó sao?"
"Muốn! Tất nhiên muốn!" Dung Mị lập tức nhào lên định đoạt lấy mảnh bản đồ!
Dạ Mặc Thần đưa tay lên cao, hắn kỳ quái nhìn nàng:"Tiểu nha đầu, đừng nói với ta nãy giờ ngươi giả khóc đấy nhé?"
"...." Dung Mị có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền đổi chủ đề.
"Mau đưa cho ta!" Nàng vươn tay muốn bắt lấy, nhưng thân thể thiếu nữ 15 tuổi chỉ tới ngang vai hắn, căn bản không thể chạm vào được mảnh bản đồ.
Một người vội vàng, một người ngạo kiều, hai người ấu trĩ như trẻ con.
Đúng lúc này\-\-\- Phanh!
Minh Vương điện hạ bất ngờ trượt chân, cả người ngã ra đất, Dung Mị nhân cơ hội nhào lên, nhanh chóng cướp lấy mảnh bản đồ trong tay hắn.
Cầm đồ vật trong tay, Dung Mị mừng rỡ, lấy được rồi!
Mị cô nương vuốt vuốt váy đỏ, khôi phục lại dáng vẻ kiều mị muôn ngàn, trở mặt phải kêu một cái nhanh!
"Khụ khụ, cái kia.... Đa tạ vương gia tặng đồ! Đừng quên thư nhập học của ta đó nha!" Nói xong một câu, Dung Mị lập tức chuồn mất, sợ hắn đổi ý.
Vị vương gia nào đó vẫn còn đang nằm dưới đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi:"Dung! Mị!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.