Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 117: Dám cản trở hắn đi tìm Mị Nhi, chết!!




Phụt!
Cánh tay trái của Dung Mị lại trúng thêm một kiếm. Tuy rằng không thể né, nhưng nàng vẫn có thể tránh đi chỗ yếu hại.
Dung Mị bình tĩnh đến đáng sợ, nếu chỉ có một mình tên thủ lĩnh Kim Đan cảnh hoặc là chín người Trúc Cơ cảnh, nàng còn có thể miễn cưỡng thắng, nhưng lúc này hai tổ hợp lại.... Đánh thế nào được a?
Lại một đường kiếm bay tới!
Phụt! Phụt! Phụt!
Thân thể Dung Mị không ngừng trúng kiếm!
Trên tay, trên vai, trên đùi, .... đều có.! Vết thương nhỏ có, trọng thương cũng có.
Chỉ một lát như vậy, Dung Mị đã trúng mấy chục kiếm, cơ hồ làm mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu của nàng.
Giờ phút này, Dung Mị toàn thân tắm máu, mình đầy thương tích, một thân bạch y loang đổ vết máu, nhìn thấy ghê người!
Máu tươi theo cánh tay phải cuồn cuộn không ngừng chảy xuống Cổ Linh kiếm, toàn bộ hấp thu!
Ở lúc Dung Mị nghĩ nàng sắp chống đỡ không được, bỗng dưng!
Cổ Linh kiếm, động!
Vù vù\-\-\- Thân kiếm tản ra ma khí dữ dội, vạn vật xung quanh đều như ảm đạm không một tia sinh cơ.
Dung Mị rõ ràng cảm nhận được, một cổ lực lượng thần bí trong cơ thể bị Cổ Linh kiếm dẫn động kích phát!
Là hắc ám nguyên tố!
Đám tu sĩ trơ mắt nhìn thiếu niên trước mắt thay đổi từ tinh linh tràn ngập tiên khí, nháy mắt biến thành ma thần địa ngục, từng đợt sát khí rùng rợn không ngừng mở ra!
Mị mắt nhuộm màu đen huyền bí, giống như có hắc ám lưu chuyển. Mặc dù không hiểu Cổ Linh kiếm vì sao lại có ma khí, hơn nữa còn có thể kích phát hắc ám nguyên tố của nàng, nhưng mà!
Không thể không nói, Dung Mị chưa bao giờ cảm thấy thân mình tràn ngập lực lượng như thế này. Hắc ám nguyên tố trong cơ thể dường như ẩn chứa một sức mạnh to lớn, có lẽ vì vậy nên mỗi lần nó xuất hiện nàng đều thăng cấp nhanh chóng.
Sức mạnh vốn không thể kiểm soát được, nhưng hiện tại nhờ Cổ Linh kiếm, nàng có thể nắm lấy nó trong lòng bàn tay!
Chiến cuộc, lại một lần nữa thay đổi!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một con đường khác.
Dạ Mặc Thần đi trước Dung Mị, hiện giờ xe ngựa cũng đã gần về đến Minh Vương phủ.
Trong xe, nam tử đang ngồi nhắm mắt đả toạ, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân đột nhiên nhíu lại.
Leng keng\-\-\-
Dạ Mặc Thần mở bừng mắt, tiếng chuông này.... là từ vòng tay của nha đầu kia! Chỉ có hắn mới cảm nhận được....
Không tốt, nàng xảy ra chuyện rồi!
"Quay lại!"
Dạ Nhất bị tiếng hô bất thình lình làm cho giật mình. Hắn nghi hoặc không thôi, có chuyện gì?
Là sao hỏa đâm địa cầu hay là địa cầu đâm sao hỏa??
Hắn thế nhưng nghe được trong âm thanh của vương gia có chút hốt hoảng!
Từ trước đến nay chỉ có Dạ Mặc Thần làm người khác nghe tiếng sợ vỡ mật, cư nhiên cũng có lúc hoảng loạn thế này? Thật không dám tưởng tượng!
Xe ngựa chỉ vừa quay đầu, Dạ Nhất liền cảm nhận được trong xe trống rỗng, xốc lên màn xe, nơi nào còn có thân ảnh của Dạ Mặc Thần?
"Vương gia!" Dạ Nhất kinh hô một tiếng, quay đầu đã thấy Dạ Mặc Thần thả người đi mất, hắn cũng nhanh chóng đuổi qua.
Hai người chạy thẳng hướng phía bắc, lấy thực lực của bọn họ, tốc độ phải nói là nhanh như gió.
Đúng lúc này!
Dạ Nhất nhìn thấy Dạ Mặc Thần đi phía trước bỗng dưng dừng lại, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đang lúc hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một âm thanh quỷ dị lạnh lẽo vang lên.
"Minh Vương đi đâu mà vội vàng thế?"
Một nam nhân mặc áo choàng xám từ trống rỗng xuất hiện trước mặt, chặn trước mặt Dạ Mặc Thần.
Nhìn thấy tiêu chí áo choàng xám, mặt nạ quỷ, Dạ Nhất tức khắc nhận ra!
"Ma, ma hoàng!??"
Dạ Mặc Thần hiển nhiên cũng nhận ra, nhưng mà!
"Tránh đường!"
Dứt khoát hai chữ, quanh thân khí thế tràn ngập mà ra, vạt áo phiêu phiêu trong gió, cao lớn uy nghiêm.
Nhưng cố tình! Người đứng trước mặt hắn lại cũng không phải người bình thường!
Nếu là người khác thì e là lúc này đã bị dọa đến đổ mồ hôi hột, chỉ là, đây không phải người khác, mà là Ma Hoàng!
"Thanh niên trẻ, tính tình thật không tốt." Ma Hoàng khí định thần nhàn, không hề bị ảnh hưởng, "Ngươi ta đều đang vội, xem ra không thể trò chuyện được rồi, trực tiếp giao Lưu Ly Tiên Y ra đây đi."
Đôi mắt sắc bén của Dạ Mặc Thần nhìn chằm chằm Ma Hoàng, gằn giọng:"Bổn vương nói lại một lần, tránh ra!"
"Không biết trời cao đất rộng! Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với bản tôn như vậy." Âm thanh đã mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Đúng thật, cho dù thiên phú của Dạ Mặc Thần vô cùng xuất chúng, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là hậu bối mà thôi. Nhân vật như Ma Hoàng, thực lực sâu không lường được, nếu là ngày thường, Dạ Mặc Thần cũng không dám lỗ mãng.
Chẳng qua giờ phút này, tiếng chuông bên tai càng thêm rõ ràng, lòng ngực kịch liệt nhảy lên, đây chính là hệ quả của việc đeo chiếc vòng cho Dung Mị. Hắn có thể cảm nhận nàng đang gặp nguy hiểm, cho nên!
Xoẹt một tiếng\-\-\-
Thiên Tử kiếm, xuất!
Tuấn nhan tràn ngập túc sát chi ý, kiếm chỉ thẳng về phía Ma Hoàng, sóng xung kích che trời lấp đất hoàn toàn đánh ra!
Mặc kệ là Ma Hoàng hay là Thiên Vương, dám cản trở hắn đi tìm Mị Nhi.... Chết!!
Dạ Mặc Thần một kiếm chém xuống, xung quanh đều nổi lên gió lốc phần phật!
Cường giả chi chiến, một tu sĩ Kim Đan như Dạ Nhất hoàn toàn bất lực, chỉ có thể tránh một bên nhìn xem.
Ma Hoàng nâng lên một tay, ma khí từ cơ thể phát ra truyền vào lòng bàn tay, đồng dạng đánh ra một chưởng!
Không khí, phảng phất tại một khắc này nhưng tụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.