Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 112: Đấu giá phong ba(4)




Trận chiến giữa hai người vẫn đang diễn ra...
"2 vạn lượng!"
"2 vạn linh một!"
"3! vạn!"
"3 vạn linh một~~"
Rắc rắc\-\-\-
Khung cửa sổ trực tiếp bị Dạ Mặc Thành bóp nát! Hơn nữa hắn cũng không nhịn được lại đá thêm một chân lên vách tường, trực tiếp tạp ra một cái hố to!
Chết tiệt! Rõ ràng là đang chơi mình! Lúc nào cũng tăng đúng một lượng!!
Tăng thêm, đúng, 1, lượng!
Đây căn bản chính là sỉ nhục kiểu mới! Làm người ai làm thế a!
Thật sự.... Ức chế quá đi mất!!
Mà lúc này Dung Mị còn không nhanh không chậm thêm một câu:"Hồng Ngọc mỹ nữ, Thành Vương điện hạ phá hoại của công nga~ Lát nữa phải làm hắn đền bù thiệt hại đó~"
"Hahaha..." Xung quanh tức khắc nổi lên tiếng cười to.
Dạ Nhất âm thầm bật ngón cái, cô nương, ngươi quá thần! Tuyệt đối tức chết người không đền mạng!
Quả nhiên, Dạ Mặc Thành khuôn mặt một trận lại xanh lại tím, cả người run rẩy chỉ tay về hướng Dung Mị, "Ngươi... Ngươi....!" Bởi vì quá tức giận, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
"Phốc\-\-\-" Dạ Mặc Thành thật sự hộc máu! Là vì bị chọc tức đến hộc máu!
Lục Nhiễm vội vàng đỡ hắn ngồi xuống ghế, âm thầm trấn an:"Vương gia đừng tức giận, chờ lát nữa ra khỏi đây, thiếu gì cách trả thù!"
Nghe vậy Dạ Mặc Thành mới hoãn khí lại:"Ngươi nói đúng, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, bổn vương không tin Dạ Mặc Thần sẽ vì hắn mà trở mặt với ta!"
Dạ Mặc Thành cố bình tĩnh gằn giọng hô:"5 vạn lượng!"
Tiếng cười tức khắc im như phỗng, Dung Mị tà tứ câu môi:"Thành Vương điện hạ quả thật hào phóng! 5 vạn lượng vàng mua một viên tứ phẩm đan dược, ta tự thẹn không có phá sản như vậy, cho nên nhường ngài đấy, chúc mừng nha~~"
Dạ Mặc Thành hừ lạnh, nhà quê đúng là nhà quê, chỉ là 5 vạn lượng thôi, hắn còn chưa....
Từ từ!
Hắn ta vừa mới nói cái gì!? 5 vạn lượng... gì cơ!??
Lục Nhiễm lúc này cũng trực tiếp xanh mặt, trời ạ, 5 vạn lượng... Vàng!!!
Không phải bạc, mà là vàng!!
Nàng không nghe lầm chứ!?
Nhưng mà, "Rầm!" Một tiếng búa gõ xuống, hoàn toàn làm bọn họ tiếp thu sự thật này!
Hồng Ngọc cao giọng nói:"Bộc Nguyên đan đã thuộc về Thành vương điện hạ với giá 5 vạn lượng vàng! Nói thật, Hồng Ngọc từ trước đến nay còn chưa từng gặp qua giá cao như vậy, quả thật là mở rộng tầm mắt!"
Một viên tứ phẩm đan dược 5 vạn lượng vàng! Đây tuyệt đối là chuyện có một không hai!
"Không... Không thể nào!" Dạ Mặc Thành hét lên, "Rõ ràng là 5 vạn lượng bạc, sao lại biến thành vàng!?"
Hồng Ngọc:"Trước khi đấu giá ta đã giải thích rồi! Người bán muốn đấu giá bằng vàng mà không phải bạc, ngài không nghe sao?"
"Ta tất nhiên không nghe! Nếu không sẽ hô giá cao như vậy sao!"
Hồng Ngọc cười nhạt:"Cái này thì ta không biết. Có điều giá đã chốt, không có chuyện thu hồi. Vương gia vẫn là lo chuẩn bị tiền trả đi!"
Dạ Mặc Thành dường như sắp điên mất, thảo nào lúc hô giá mọi người lại phản ứng lớn như vậy! Vì sao chỉ có mình không biết!
Bỗng dưng!
"Chát!"
"A!!"
Dạ Mặc Thành vung tay cho Lục Nhiễm một cái tát, nàng ta bị đánh không nhẹ, trực tiếp té ngã trên đất.
"Đều là tại ngươi! Nếu không phải ngươi gây ồn ào làm to chuyện, bổn vương sao có thể bị phân tâm mà không nghe Hồng Ngọc nói gì!?"
Lục Nhiễm nước mắt giàn giụa:"Vương gia, ta.... không cố ý.... Hức hức...."
Dạ Mặc Thành như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế, xong! Thế là hết! Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Dù đào rỗng cả vương phủ cũng chỉ mới 1/5 mà thôi!
Mẫu phi bên đó... vẫn không đủ! Chẳng lẽ chính mình phải đi mượn phụ hoàng?
Không được! Làm vậy phụ hoàng chắc chắn sẽ thất vọng về hắn! Tuyệt đối không thể làm phụ hoàng biết!
Dạ Mặc Thành đứng dậy bỏ đi, phải nhanh đi tìm mẫu phi bàn bạc!
Lục Nhiễm tự nhiên cũng đuổi theo, hai người rời khỏi cuộc chơi.
Dung Mị đem tất cả thu vào mắt, game over! Lần này Dạ Mặc Thành không chết cũng phải lột một lớp da! Sau này chỉ còn chờ thu lưới nữa thôi...
Nghĩ đến viên đan dược tứ cấp đầu tiên mình luyện ở thế giới này thế nhưng bán được tận 5 vạn lượng vàng, Dung Mị cười tít mắt! Nàng dường như đã thấy tiền vẫy tay với mình haha~
Dung Mị lười nhác vươn vai, "Oáp~ Lâu quá, không có gì hấp dẫn."
Dạ Mặc Thần:"Thường thì những món áp hòm sẽ được trình lên cuối cùng."
"Cái gì! Vậy không phải buồn ngủ chết ta sao!" Dung Mị bất mãn nói, lười biếng dựa vào ghế, một lát sau thế nhưng thật sự ngủ mất.
Dạ Mặc Thần đôi mắt nhìn thẳng, bưng trà muốn hớp một ngụm, nhưng trà chưa tới miệng, trên vai bỗng dưng cảm thấy bị đè nặng, liếc mắt thì thấy vai trái bỗng nhiên nhiều ra một cái đầu nhỏ.
Minh Vương điện hạ tức khắc cứng đờ người:"...."
Nếu là một hai tháng trước đây, Dạ Mặc Thần tất nhiên sẽ không khách khí đẩy nàng ra, gõ gõ cho nàng tỉnh lại, nhưng hiện tại....
Hiện tại hắn ít nhất đã xác định nha đầu này rất đặc biệt đối với mình, không chỉ không bài xích nàng tiếp cận, ngược lại còn... khụ khụ... còn khá hưởng thụ nha... Cho nên làm sao có thể đánh thức Dung Mị?
Dạ Mặc Thần lúc này, tiếp tục uống trà cũng không được, vươn tay để tách xuống bàn cũng không xong, dường như sợ chỉ cần một động tác nhỏ sẽ làm nhân nhi đang ngủ say tỉnh giấc. Cả người cứ thế giữ nguyên bất động, giống y như một pho tượng.
Cường đại như Minh Vương điện hạ, không gì không làm được, giờ phút này cũng lúng túng!
Cũng không biết là qua bao lâu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.