Nghịch Thiên Kỹ

Chương 88: Cao thủ của tam đại học viện




Trời nóng như lửa, mặt trời rực rỡ treo trên cao như một lò lửa nướng khắp trời đất nhưng lòng nhiệt tình của mọi người cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng. Trên khắp đường lớn của đế đô xe ngựa qua lại tấp nập như nêm cối. Tất cả đều chỉ hướng về một phía, đó là nơi tập trung quyền lực của cả đế đô, Hoàng cung.
Đại đội sĩ binh đươc vũ trang được điều động khắp các con đường lớn để duy trì trật tự. Dựa theo sự coi trọng của hoàng cung này thì có thể thấy được hoàng thượng quan tâm vị công chúa này thế nào.
Thấy sự đông đúc của đế đô Hàn Phong Tuyết chỉ đành thở dài.. Trời đất rộng lớn, ai không vì lợi, từ xưa đến nay làm gì có có kẻ nào thoát khỏi ham muốn truy cầu danh lợi đâu. Hàn Phong Tuyết mặc một bộ quần áo rất đơn giản đi về hoàng thành của đế quốc. Hắn cũng muốn biết hoàng thành của một trong bốn đại đế quốc rốt cuộc là như thế nào.
Tuy chưa từng tới Hoàng thành nhưng Hàn Phong Tuyết cũng biết đại khái phương hướng nên cậu cũng không hề vội vàng đi mà chỉ nhàn nhã tản bộ trên đường để thưởng thức phồn hoa của đế đô.
Hoàng thành có chu vi trăm dặm cũng không hề có một kiến trúc nao khác, toàn bộ thành đều được dùng đá xanh lát thành quảng trường vô cùng rộng lớn.
Khi còn cách mười dặm thì Hoàng thành đã xuất hiện trong mắt Hàn Phong Tuyết, dù cậu đánh giá rất cao nơi này nhưng đến khi nhìn thấy thì vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Quanh thành là một con sông rộng trăm trượng, trên đó có ba cây cầu treo, tiếp đó là cánh cửa thành tử kim của thanh đồng, rất nặng nề và cổ kính. Tường thành cao mấy chục trượng nhưng cũng chẳng hề che được bên trong theo kiểu cầu thang, từ gần tới xa, như những con sóng trong biển lớn, một tầng lại cao hơn một tầng.
Bên con sông bảo vệ ngoài thành có rất nhiều cung nữ đang đứng làm nhiệm vụ nghênh đón, toàn thân họ cũng mặc quần áo lộng lẫy, dung mạo cũng thuộc hàng tốt nhất, chỉ cần đưa thiệp mời ra là sẽ có người dẫn vào trong cung.
Thấy Hàn Phong Tuyết cùng mấy người khác đi tới lập tức có vài cung nữ tiến lên mỉm cười chào đón khiến người ta vô cùng thoải mái.
-Thiếu gia, mời ngài lấy thiệp mời ra. - Một cung nữ hơi cúi đầu cười hỏi với vẻ tôn trọng. Nếu so với người khác thì quần áo Hàn Phong Tuyết mặc rất bình thường nhưng cung nữ đó cũng không hề thấy có chút gì khác lạ.
Hàn Phong Tuyết cho tay vào túi lấy ra một tấm thiếp tử kim, cung nữ nhìn một chút rồi hơi mỉm cười ra động tác mời.
- Thiếu gia, mời theo tì nữ.- Dù nói là mời Hàn Phong Tuyết đi theo nhưng đến khi cậu đi nửa bước thì nàng mới bước theo.
Mấy người khác cũng hoàn thành xong thủ tục để chậm rãi tiến tới cầu treo.
-Đợi chút - Đúng lúc Hàn Phong Tuyết tiến tới cầu treo thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ở đằng sau.
Cậu nhíu mày lại nhìn thanh niên vửa mở miệng. Đối phương mặc một bộ đồ trắng theo kiểu quý tộc, thân người thon dài, trên gương mặt không những anh tuấn còn có đôi phần xinh đẹp, khí thế quý tộc cũng như có như không khiến người khác phải xấu hổ.
-Có chuyện gì sao? - Hàn Phong Tuyết thản nhiên đáp lại.
Thanh niên bước nhanh tới bên Hàn Phong Tuyết. Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt hơi liếc qua Hàn Phong Tuyết tràn ngập khinh thường. Hai người phía sau tựa hồ rất e ngại thiếu niên này nên đợi đến khi hắn đi qua rồi mới dám tiếp tục cất bước.
Trong mắt lóe lên sắc lạnh, Hàn Phong Tuyết cũng hơi khó chịu. Cung nữ bên cạnh hơi áy náy nhưng cũng không làm gì.
“Cung đình nội viện quả là nơi cực kì tôn trọng đẳng cấp.” Hàn Phong Tuyết trong lòng có chút cảm khái, đồng thời những người khác cũng lần lượt đi theo thứ tự, xem ra là có rất nhiều chú ý ở bên trong.
Đi vào trong Hoàng thành thì tầm mắt cũng mở rộng hẳn lên, ánh xanh của đá lát trải rộng khắp các con đường, bốn phía cũng vô cùng thoáng đãng.
Liên tục rẽ trái ngoặt phải, Hàn Phong Tuyết cũng thấy ong cả đầu, vòng vo suốt một lúc mà vẫn chưa tới nơi cần đến.
Thêm một lúc nữa cung nữ mới đưa Hàn Phong Tuyết tới một đại viện hào hoa yên tĩnh.. Vừa tới cửa thì lập tức có một cung nữ khác đến thay thế, người vừa dẫn đường cũng quay đầu ra ngoài thành đón khách.
Trong đại viện như một thế giới khác, giả sơn nối liền, cầu nhỏ qua sông, đủ loại hoa cỏ muôn màu khiến cả đại viện như mộng như ảo.
Tiếp tục đi trên hành lang, qua mười tám lần rẽ thì cung nữ đưa Hàn Phong Tuyết tới một đại sảnh được đúc thành từ Thanh Điền ngọc đủ chứa cả vạn người. Bên trong cũng bày rất nhiều bàn với vô số các loại mỹ thực.
Trong sảnh có người đang ngồi nói chuyện, lại có người khác đứng bàn tán, nhưng trên mặt tất cả họ đều có vẻ hưng phấn.
Hàn Phong Tuyết tiến vào đại sảnh thì cung nữ cũng chậm rãi lui ra. Hàn Phong Tuyết tùy ý ngồi xuống một cái ghế đồng thời lấy vài món ăn trên bàn để thưởng thức.
Nơi này hiện tại đã có mấy trăm người, Hàn Phong Tuyết có vẻ hơi khác, ngoài diện mạo anh tuấn thì quần áo lại quá bình thường, hơ nữa lại đi một mình ( cậu cũng là người duy nhất ăn) nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý, có điều trong những ánh mắt ấy đều là sự khinh miệt.
- Không biết là kẻ quê mùa nào đây, Nguyệt công chúa sao lại mời người như vậy chứ. - Một người khinh thường nói, hắn cũng không nén giọng nên trong sảnh nhất thời vang lên một tràng cười, điều này cũng tạo nên chút vui vẻ cho bầu không khí nhàm chán này.
“Lại có kẻ tự cho mình là thanh cao!” Hàn Phong Tuyết nghĩ thầm trong lòng:”Không hiểu sao Nguyệt công chúa lại mời người như thế.”
Ngày càng có nhiều người tới, nhưng tất cả đều giống nhau đi tìm người nói chuyện, cũng không hề gặp ai ở một mình như Hàn Phong Tuyết cả.
Đúng lúc này có ba người thanh niên đồng thời đi vào đại sảnh, lập tức sự ồn ào trong sảnh cũng nhỏ dần đi.
Trong lúc ba người kia xuất hiện Hàn Phong Tuyết cũng có chút cảm ứng nên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn họ. Cậu cũng nhận ra khí tức đó là của những người cao thủ cùng cấp.
Người bên trái có vẻ rất to lớn, như một tòa núi vậy, nếu đè lên người thì khó mà đứng lên nổi.
“Đó là một kỵ sĩ! Hơn nữa còn là kỵ sĩ cấp lăm.” Hàn Phong Tuyết lập tức đưa ra phán đoán.
Người đi giữa lại hơi gầy gò, như thể rất yếu đuối, nhưng nếu cẩn thận cảm giác thì hắn như một thanh kiếm sắc bén đang nằm trong vỏ.
“Là kiếm tông!” Kiếm tông là một kiểu song hành cùng Võ tông, đây là lần đầu tiên Hàn Phong Tuyết thấy một kiếm sĩ như vậy.
Còn người bên phải lại cho Hàn Phong Tuyết cảm giác quen thuộc, không nghi ngờ gì nữa, đó là một giáo kỹ, một giáo kỹ có tu vi Kỹ Vương.
Ba người đột nhiên xuất hiện lại khiến mọi người có phản ứng như thế nên Hàn Phong Tuyết lập tức đưa ra phán đoán về thân phận của họ:”Nhất định là cao thủ của ba học viện còn lại, hơn nữa còn là cao thủ đỉnh cấp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.