Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 292:






"Ngon lắm." Cảm nhận vị ngọt hòa quyện cùng chút tê cay của thịt linh thú, mùi thì là cùng hoa tiêu thơm ngát đã át đi mùi hôi của linh dương, kích thích vị giác và dạ dày liên tục kêu réo, Tư Đồ Vũ Thiên ăn một miếng xong liền đưa đến bên miệng Hàn Băng.
"Băng Nhi cũng ăn một miếng đi."
"Có hợp khẩu vị không?" Hàn Băng cắn một miếng nhỏ dò hỏi.
"Rất ngon, vi phu chưa từng ăn món nào ngon như vậy." Còn rất ngọt nữa, ngọt đến tim hắn toàn là vị của đường mật.
Nhận được câu trả lời mình thích nhất, Hàn Băng kéo môi cười tiếp tục lật thịt trên đống lửa, hai người huynh một miếng nàng một ngụm ăn đến vô cùng vui vẻ.
Hàn Băng sau khi ăn no bảy phần liền lắc đầu không muốn ăn nữa, Tư Đồ Vũ Thiên nhìn đống thịt sơn dương còn khá nhiều trên đống lửa liền tiếp nhận tự mình nướng, sau khi nướng xong đều đặt trong ống trúc của Hàn Băng rồi để vào trong trữ nạp giới, sáng mai có thể tiếp tục ăn.
"Để ngày mai ta bắt một con gà lớn, làm cho huynh một bữa gà ăn mày, được không?" Hàn Băng dựa vào trong lòng ngực Tư Đồ Vũ Thiên ngắm nhìn trời sao hỏi ý kiến.
"Được, vậy ta sẽ đi bắt gà cho nàng làm."
"Ừm."
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngày thứ hai của cuộc thi, Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên di chuyển đến được rìa ngoài của vùng trung tâm.

Nơi này có rất nhiều linh thú hung dữ mạnh mẽ trấn giữ theo từng vùng, cùng với đó là không ít các loại thảo dược cũng mọc lên san sát khiến người hoa cả mắt.
Hiện tại hai người đang dừng ở cạnh một cái hồ lớn, bên trong có rất nhiều loài Hổ Ngư chuyên ăn thịt để sinh sống.
Loài Hổ Ngư lớn chỉ tầm hai gang tay dài nửa thước (nửa mét), hàm răng mọc đầy gai nhọn sắc bén lộ ra bên ngoài, vảy cá có màu vàng cam sọc đen như hổ, hai mắt nằm dưới lớp vảy được bao bọc cực kỳ cẩn thận.
Vây hai bên được tiến hóa thành những chi nhỏ như loài cóc, có thể bò được lên bờ trong một khoảng thời gian ngắn thuận lợi cho việc săn mồi.
Nhìn loài cá hình thù kỳ quái này Hàn Băng càng thêm mở mang tầm mắt, sau một hồi ngắm nhìn liền tìm ra được nhược điểm của bọn chúng, nhưng hai người không cần thiết phải giết hại những con Hổ Ngư này nên sau khi thu thập đủ Thủy Nhược thảo mọc gần bờ hồ liền nhanh chân dời đi, lại không ngờ gặp được một đám người rầm rập chạy tới.
"Aaaa, có nước rồi!"
"Đúng là nước kìa! Mau mau! Ta muốn uống nước!"
"Đừng ai tranh giành, đều có phần cả!"
Đám người chạy tới là một nhóm kẻ mạo hiểm tạo thành, cả người xơ xác tiêu điều, mặt mũi hốc hác, da dẻ nhăn nheo tựa như một xác ướp sống dậy.
Hàn Băng nhìn tình trạng cơ thể của bọn họ phán đoán, có lẽ bọn họ đã gặp phải Sa Hóa hoa sống ở gần một đầm lầy.
Loài hoa này tỏa ra một mùi hương thơm thu hút con mồi tiến tới, sau đó từ trong nụ hoa sẽ rụng ra một hạt quả, hạt quả bên trong chứa một loại mật thơm, sau khi uống vào sẽ khiến lượng nước trên cơ thể con mồi liên tục thoát ra bên ngoài.
Mà lượng nước kia sau khi rơi xuống đất sẽ được rễ cây thủ sẵn nơi đó hấp thu, đợi đến khi con mồi mệt mỏi kiệt sức vì mất nước rồi ngã quỵ xuống sẽ vươn ra những sợi gai mây, âm thầm hút khô con mồi.
Nhóm người này chỉ có khoảng mười hai người, có lẽ đồng đội đã ngã quỵ trên đường chạy trốn, sau đó lại vô tình tìm được hồ nước này.
Chắc là do quá mệt mỏi vì mất nước nên tinh thần bọn họ không quá tốt, nhìn thấy nước liền ồn ào chạy tới mà không chú ý thấy một đám Hổ Ngư đang dần bơi đến, hàm răng sắc nhọn dần mở ra chờ cơ hội lao đến cắn xé con mồi.
"Cái gì kia?" Một nam nhân hơi ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía giữa hồ.
"Cái gì là cái gì? Không phải ngươi nói rất khát nước sao, mau mau uống đi." Nam tử bên cạnh không ngẩng đầu lên nhìn mà hơi ngừng việc uống nước lại nói, sau đó tiếp tục vốc nước lên uống vào.
"Không phải, cái đó là gì vậy chứ? Nó đang đến kìa!" Nam nhân mở bừng hai mắt sợ hãi lùi ngược cơ thể về sau, bàn tay run rẩy chỉ về giữa hồ.
Những đồng đội xung quanh cũng bị sự biến đổi đột ngột của nam nhân kinh động bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn nhưng đã không còn kịp nữa, Hổ Ngư giống như một mũi tên phi lên khỏi mặt nước, há rộng khuôn hàm tràn ngập răng sắc nhọn cắn thẳng vào mặt một người đang ngồi dưới hồ, máu từ nơi tiếp xúc nháy mắt tràn ra nhiễm đỏ một góc hồ nước, những con Hổ Ngư khác ngửi được mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, vô số bóng vàng từ mặt nước phi lên, nhảy bổ vào con mồi ngồi trên bờ hồ.
"Aaaa!! Cái gì thế này?"
"Là Hổ Ngư! Hổ Ngư chuyên ăn thịt người!!"
"Aaa, mau tránh xa hồ nước ra!"
Mười một người hoảng loạn né trái tránh phải va vào nhau, một người trong đội không cẩn thận bị một người khác va trúng, trọng tâm không vững trực tiếp ngã thẳng xuống hồ nước, chưa kịp ngoi lên đã bị hơn chục con Hổ Ngư bên dưới lao lên cắn xé cướp đoạt, mảnh vải của y phục trôi nổi dính đầy máu loãng.
Hổ Ngư phi thẳng tới bị đánh bay xuống mặt đất cũng không hề hấn gì lập tức lật người bật dậy, hai chi trước căng lên bò trên mặt đất, tốc độ mặc dù không quá nhanh nhưng bị hơn trăm con sinh vật đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm thật chẳng thích thú gì.
Mười kẻ mạo hiểm nhanh chóng rút vũ khí ra khua khoắng trước mặt hòng dọa sợ những con Hổ Ngư đang bò trườn trên mặt đất, lâu lâu lại bị những con bên dưới nước đột ngột lao đến tấn công, vừa để ý trên không vừa phòng thủ dưới đất, khổ không thể tả, chẳng mấy chốc, ba người trong đoàn đội đã bị Hổ Ngư cắn bị thương không cẩn thận ngã xuống nước, đi theo những đồng đội lúc trước.

"Cứu ta với!! Có ai không, cứu chúng ta với!!"
"Ta không muốn tham gia đại hội quỷ quái gì đó nữa đâu, hu hu! Ta muốn về nhà!"
"Mau giết bọn chúng đi, còn hơi sức để kêu gào thì mau giơ kiếm giết bọn Hổ Ngư đi."
"Tần Hiệu, cẩn thận!"
Đám người vừa chém giết vừa la hét, đám Hổ Ngư mặc dù rất đông nhưng lên mặt đất không có bao nhiêu sức mạnh, đến gần liền bị đám người chém chết, mùi máu tươi chảy ra len lỏi xuống mặt đất cùng lòng hồ nước khiến đám sinh vật bên dưới nước càng thêm kích thích điên cuồng, từng con từng con cứ như không biết sợ, phi lên như một mũi tên vàng, há to miệng máu hòng cắn trúng con mồi.
Hàn Băng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cách tấn công đặc biệt như vậy liền đứng nhìn một chút, Tư Đồ Vũ Thiên đứng cạnh nàng như một hộ vệ trung thành, không nghi hoặc không ý kiến, chỉ cần nàng muốn đều sẽ nghe theo.
Đến khi đám người kia sắp không trụ nổi nữa, hai đoàn người đột ngột xuất hiện từ phía bên trái, một đội là của quân đội đế quốc, một đội là người của đại gia tộc.
Có lẽ là do nghe thấy tiếng kêu gào la hét cùng mùi máu tươi nồng nặc mà tìm tới, nhìn thấy tình huống chiến đấu khốc liệt đó cũng không vội vàng lao vào cứu mà cẩn thận xem xét đánh giá.
"Này! Cứu chúng ta với! Hãy giúp chúng ta!!"
"Các người đừng có nhìn thấy chết mà không cứu chứ! Đợi bọn ta chết rồi, đám Hổ Ngư này sẽ bắt đầu tấn công các ngươi đấy!"
"Làm ơn đi! Cứu ta, ta không muốn tham gia đại hội gì đó nữa! Ta không muốn chết!"
Mặc cho đám người kêu gào nói gì đi chăng nữa, hai đại đội kia vẫn không chút dịch chuyển, tựa như không nghe thấy không nhìn được, bình chân như vại nhìn đám người mệt đến giơ kiếm cũng khó khăn sắp chống chịu không nổi nữa.
"Chỉ cần các người ra tay, ta sẽ đưa cho các người Thiên Ngọc Ích thảo!"
Lời nói vừa vang lên, đoàn người bên đội của gia tộc đã đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó có mười người tuốt kiếm khỏi vỏ phi lên, nhanh chóng gia nhập trận chiến.
Thế cân bằng bị phá vỡ, Hổ Ngư bị giết chết gần hết, số còn lại dưới nước có lẽ là cảm nhận được máu của đồng loại đã nhuộm đỏ mặt hồ cảnh báo nên dần chìm sâu xuống nước không phi lên tấn công nữa.
Trong vòng nửa khắc, toàn bộ Hổ Ngư trên mặt đất đều bị giải quyết sạch sẽ, máu tươi lênh láng ướt đẫm bốc lên mùi tanh nồng khó ngửi, xác chết của sinh vật xấu xí nằm chật ních không chỗ đặt chân, đội của kẻ mạo hiểm chỉ còn đúng năm người sống sót, cả đám mệt lả mặc kệ dơ bẩn sạch sẽ mà ngồi thẳng xuống mặt đất dưới chân.
Nam nhân hô lên câu trao đổi rất thức thời, không đợi đối phương mở lời đã lấy ra một gói khăn tay sạch sẽ ném tới.
"Tần Hiệu, đó là đồ vật quan trọng mà!" Một nam tử gầy yếu ngồi cạnh nam nhân tên Tần Hiệu nhíu mày không muốn, ánh mắt dính chặt vào gói khăn tay.
"Không có gì quan trọng hơn mạng sống của bản thân." Tần Hiệu lắc đầu nhỏ giọng nói, cả cơ thể bởi vì thiếu nước lại vận động liên tục mà gầy xọp lại, nhìn qua như một người bị bệnh lâu năm.
Đệ tử của gia tộc vươn tay bắt lấy gói khăn tay, cẩn thận mở ra nhìn, sau khi xác nhận quả thật là Thiên Ngọc Ích thảo liền xoay người rời đi, ngay cả một chữ thừa thãi cũng không phát ra, hành động cực kỳ gọn gàng dứt khoát.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.