Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 229:






Tư Đồ Vũ Thiên không nói gì, đẩy nàng ngồi xuống ghế, bản thân hắn lại rút ra một chiếc khăn tay mới tinh, chậm rãi lau đi lau lại tay của nàng.
Hàn Băng yên tĩnh nhìn hắn, trong lòng có chút không biết là tư vị gì.
Vừa giống như bất đắc dĩ vừa giống như có chút ngọt, trái tim tựa như có một sợi lông mềm cọ qua, ngứa ngáy cùng kỳ lạ.
"Đủ rồi, đã sạch lắm rồi!"
Không ý thức được giọng nói của bản thân đã mềm mại hơn so với lúc đầu, Hàn Băng nhìn thẳng Tư Ðồ Vũ Thiên đang chăm chút lau lau ngón tay mình.
Tay hắn có chút khựng lại, hừ một tiếng sau vẫn thả lỏng lực đạo.
"Tay nàng sờ vào tên nhóc đó, ta không thích!"

"Vậy ta rửa sạch là được, ngươi không cần phải như vậy." Khẽ thở dài, Hàn Băng lựa chọn chấp nhận mà nói nhỏ, vẫn chưa ý thức được bản thân đã dung túng cho hắn hai lần liên tục.
"Còn gì nữa không?" Tư Đồ Vũ Thiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt nàng, ánh mắt nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
"....!Sau này sẽ không trước mặt ngươi tiếp xúc thân mật với người khác nữa." Hàn Băng bị nhìn thẳng có chút ngập ngừng, vừa híp mắt quan sát hắn vừa chậm chạp nhả ra từng chữ.
"Vậy nghĩa là khi không có mặt ta nàng vẫn sẽ làm như vậy?"
"Ngươi..."
"Không sao!" Đưa ngón trỏ lên ấn vào môi nàng, Tư Ðồ Vũ Thiên tiến sát lại gần hơn, cố ý để mũi hai người chạm nhau, híp híp mắt phượng sắc bén.
"Sau này nàng cũng sẽ không làm được vậy đâu, bởi vì từ nay về sau, ta sẽ bám theo nàng, một, tấc, không, rời!"
Những chữ cuối cùng phát ra mơ hồ khi môi hắn chạm vào môi Hàn Băng nhưng kỳ lạ thay, nàng lại hoàn toàn nghe rõ từng từ một.
"Ưm!" Hàn Băng theo bản năng nghiêng đầu né tránh, lại bị hắn giữ chặt không cho phản kháng, bàn tay đặt trên vai của hắn chuyển từ đẩy ra từ chối dần dần trở thành níu giữ nắm chặt.
Cảm nhận người trong lòng không còn phản kháng mà chậm rãi chấp nhận, đầu lưỡi Tư Ðồ Vũ Thiên càng thêm càn rỡ, dây dưa với lưỡi của nàng không dứt, sau lại càng thêm điên cuồng khi Hàn Băng trúc trắc đáp lại hắn.
Hôn đến khi Hàn Băng suýt ngất vì nghẹt thở, Tư Đồ Vũ Thiên mới lưu luyến mà buông ra, lại như không lỡ rời bỏ mà mơn trớn cánh môi đỏ lên vì bị ma sát của nàng.
Hàn Băng ánh mắt có chút mông lung, nhìn qua càng trở lên kiều diễm xinh đẹp khiến sự tự chủ của Tư Ðồ Vũ Thiên hoàn toàn sụp đổ, không kịp để nàng phản ứng liền thế như vũ bão mà tấn công, một lần nữa công thành đoạt đất, bàn tay mạnh mẽ bế bổng Hàn Băng lên, từng bước từng bước tiến về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.
Nghiêng người đặt mỹ nhân trong lòng xuống, thân hình cao lớn cũng ngay lập tức đổ xuống đè lên người nàng, đôi môi nóng bỏng chậm rãi trượt xuống cần cổ trắng nõn, giọng nói trầm khàn đầy từ tính gợi cảm.
"Băng Nhi! Băng Nhi! Nàng là của ta! Chỉ được là của riêng ta mà thôi!"
Hàn Băng há miệng gấp gáp hít thở không khí, hai mắt long lanh nước trong suốt giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ngay khi cảm nhận được bàn tay nóng đến thiêu đốt của hắn đang chậm chạp từ bắp đùi nàng di chuyển lên trên liền giật mình hoảng hốt, đầu óc cũng ngay lập tức thanh tỉnh.
"Không được! Ngươi...!đừng!"
Ngay sau âm thanh của Hàn Băng, câu trả lời chính là tiếng xé rách y phục vang lên.
Tư Ðồ Vũ Thiên kéo mở cổ áo của nàng, ngay trên xương quai xanh xinh đẹp hạ xuống một nụ hôn, đến khi rời đi nơi đó đã có một dấu đỏ ửng cực kỳ bắt mắt.
"Tư Ðồ Vũ Thiên, ngươi dừng lại!" Hàn Băng một tay che mắt hắn một tay túm loạn cổ áo bị mở của bản thân, trong lòng ngoài tức giận còn có chút không biết nên làm sao.
Nam nhân hơi thở dồn dập nhưng vẫn nghe lời Hàn Băng mà dừng lại, bàn tay to lớn chậm rãi kéo tay che mắt của nàng xuống dưới khẽ hôn một cái.
"Băng Nhi, ta nghe lời nàng dừng lại nhưng làm sao bây giờ, cơ thể ta thật sự rất khó chịu!"
Nói rồi không để Hàn Băng kịp hiểu hắn tại sao khó chịu liền trực tiếp kéo tay nàng xuống, chạm vào nơi nào đó đã sớm nóng đến dọa người, giọng nói khàn khàn gợi cảm dụ dỗ.
"Cảm nhận rõ không, Băng Nhi!? Nơi này của ta thật sự vô cùng khó chịu!"
Hàn Băng nhìn xuống tay mình, hoảng hốt muốn rút tay về mà không được, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua chín, giống như mất đi khả năng giao tiếp, chỉ có thể lắp bắp một chữ.
"Ngươi ngươi ngươi..."
Tư Ðồ Vũ Thiên hơi thở càng thêm nặng nề, hai bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nàng, đen tối dẫn dụ Hàn Băng bao phủ vật cực đại của hắn.
"Băng Nhi, ta rất khó chịu, nàng giúp ta đi được không?"
Cảm nhận v ật cứng rắn nóng bỏng dưới bàn tay, Hàn Băng liên tục lắc đầu từ chối, mạnh mẽ rút tay về.
"Ngươi, tên biến thái này! Ta không muốn, buông ta ra! Lưu manh, vô liêm sỉ!"
Tư Ðồ Vũ Thiên dễ dàng mà giữ chặt nàng lại, nở một nụ cười gian xảo, đầu lưỡi đưa ra liếm khóe môi khô khốc vì nóng.

"Nếu Băng Nhi không giúp vi phu, vậy thì để vi phu tự làm cũng được a!"
Ngay khi Hàn Băng nghĩ đối phương sẽ trực tiếp nhào đến mặc kệ ý muốn từ chối của nàng thì Tư Đồ Vũ Thiên lại hơi đổ người, đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng, sau đó trực tiếp nghiêng người ngã xuống bên cạnh, đưa tay kéo sát nàng ôm chặt vào lòng.
"Ngủ đi."
Hàn Băng nằm im không dám động đậy, khắp cả khoang mũi đều tràn ngập hơi thở nam tính của đối phương, phía dưới chân vật nóng bỏng như thiêu đốt của hắn vẫn cứng rắn đâm vào đùi non của nàng.
"Ngươi..."
"Sao hả? Hay là nàng muốn chúng ta vận động đêm khuya một chút?! Nếu Băng Nhi muốn như vậy, vi phu rất sẵn lòng a!" Tư Đồ Vũ Thiên cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, bàn tay ấm áp ở sau lưng nàng vỗ về an ủi.
Hàn Băng ngay lập tức mím môi lại không nói gì thêm, cố gắng lờ đi tất cả những yếu tố xung quanh, để cho đầu óc thả lỏng không suy nghĩ, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười dịu dàng ôm cơ thể nhỏ nhắn trong lòng, trái tim dường như được lấp đầy khoảng trống, vô tận cô đơn mịt mù cũng tan đi, cực kỳ thỏa mãn mà hơi siết chặt nàng vào trong lòng.
Thật muốn khảm nàng vào cơ thể ta để nàng không bao giờ tách rời cùng biến mất a!
Suy nghĩ đó như cỏ dại lấy tốc độ nhanh chóng mà sinh trưởng, chỉ chớp mắt đã bao phủ lý trí của hắn.
Ngay khi nhìn xuống nữ tử nằm trong vòng tay mình, Tư Đồ Vũ Thiên lại bình tĩnh trở lại, những ý nghĩ đáng sợ cũng tan biến theo gió bụi mà bay đi.
Hàn Băng thật sự không nghĩ bản thân thật sự sẽ chìm vào giấc ngủ khi Tư Đồ Vũ Thiên ở trong trạng thái báo động đó, nhưng khi mở mắt tỉnh dậy, trên giường đã không còn ai nữa.
Cảm nhận tinh thần sảng khoái thanh tỉnh, Hàn Băng chớp mắt vài cái rồi chậm rãi ngồi dậy, khẽ vươn người làm động tác thư gian gân cốt.
"Công tử tỉnh, để Tố Phụng phục vụ ngài rời giường." Tố Phụng từ bên ngoài bước vào, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười mềm mại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.