Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 140:






Mỗi một nơi luồng khí đi qua Hàn Băng liền cảm thấy dễ chịu, kinh mạch cũng được ngột rửa sạch sẽ và lớn hơn một vòng!
Quả thật là vô cùng thần kỳ!
Mà trong lúc bản thân thả lỏng hoàn toàn, triệt để tiếp nhận luồng khí kỳ lạ kia, trong đầu Hàn Băng lại một lần nữa hiện lên thế giới hùng vĩ độc lập trước đó.
Lần này nàng có thể cảm nhận rõ hơn!
Dưới chân nàng là mặt cỏ xanh mướt mềm mại, trên đầu là một bầu trời trong xanh mây trắng bay nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn về phía xa chính là khu rừng to lớn trải dài tít tắp.
Hàn Băng nhấc chân lên bước về phía trước, mỗi một bước đi khung cảnh liền thay đổi vô cùng phong phú.
Rừng rậm hùng vĩ, sa mạc vô tận, biển cả mênh mông, đồng bằng bao la, núi lửa phun trào, đầm lầy nguy hiểm...!
Chẳng biết bước đi bao lâu, phía trước mặt Hàn Băng xuất hiện một bia đá cao lớn, bên trên bia đá khắc bốn chữ "Không gian Vô Thần".
Không gian Vô Thần?!
Hàn Băng nhíu mày nhìn hàng chữ rồng bay phượng múa kim quang lấp lánh trên bia đá, chậm chạp bước đến gần quan sát kỹ hơn.

Gọi là bia đá có chút sai, bởi vì nó được đúc lên từ ngọc thạch thượng hạng trăm năm khó tìm! Nhưng ngọc thạch như vậy lại chỉ để làm bia đá ghi tên thì đúng thật là vô cùng xa xỉ!
Quan sát một hồi, Hàn Băng không tìm được thông tin nào khác liền bỏ qua, tiếp tục tiến về phía trước.
Đằng trước có một ngôi nhà gỗ tinh xảo, trước nhà gỗ có một khoảng sân trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm, bên phải là một ao sen nước trong vắt, bên trái là một khoảng trúc tím quý hiếm bao quanh.
Sống ở một nơi như vậy thật sự rất bình yên thoải mái!
*Mình cũng thích cuộc sống đơn sơ giản dị như vậy nè, hihi!
Hàn Băng tiến gần đến nhà gỗ, nhìn chất liệu gỗ xây dựng lên mà thầm kinh ngạc.
Đây chính là gỗ Bằng Liên quý giá!
Cây Bằng Liên sinh trưởng trong môi trường vô cùng khắc nghiệt của sa mạc, cứ hai trăm năm mới mọc lên một vài cây.
Không nói đến thời gian phát triển của nó, chỉ riêng trọng lượng của Bằng Liên đã là một thử thách! Một khối gỗ nhỏ bằng bàn tay đã nặng đến nửa tạ (50kg)!
Gỗ Bằng Liên nếu làm nhà ở sẽ hè mát đông ấm, quanh năm suốt tháng đều không cần đốt hương liệu*, bởi vì thân gỗ Bằng Liên sẽ tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng thánh khiết, ngửi vào liền giúp đầu óc thư giãn.
Không những vậy còn trợ giúp đẩy nhanh tiến độ tu luyện nội lực, nếu ngửi lâu còn giúp bài trừ độc tố trong cơ thể, bách độc bất xâm!
*hương liệu: loại nhang hương có mùi thơm.
Mở cửa bước vào, nội thất nhà gỗ bày trí vô cùng giản dị.
Chính giữa là phòng khách, một bên sườn là thư án để đầy những kệ sách, bên còn lại là phòng nghỉ.
Không gian Vô Thần này thật kỳ quái!
Hàn Băng suy nghĩ trong đầu, sau khi tham quan xong liền bước ra ngoài, cũng không động vào đồ đạc bên trong.
Nghĩ đến không gian làm nàng nhớ tới trữ nạp giới của mẫu thân để lại, có lẽ nguyên lý hoạt động của chúng giống nhau đi?!
Nghĩ như vậy, Hàn Băng nhắm mắt thử ra lệnh trong đầu một tiếng, đến lúc mở mắt ra đã trở lại thạch động ban đầu.
Dưới chân ánh sáng trận pháp dần yếu đi rồi tiêu tán hoàn toàn, ánh sáng bao bọc nàng lúc đầu cũng dần mờ nhạt rồi biến mất.
Mị Uyên nhìn thấy thân hình thì của Hàn Băng hiện ra thì vô cùng vui mừng, lập tức đỡ lão tộc trưởng dậy, chậm chạp bước đến gần nàng.
"Tiểu chủ nhân...!người cuối cùng cũng đi ra khỏi ánh sáng trận pháp rồi!" Lão tộc trưởng dưới sự dìu đỡ của tiểu nha đầu, bước thêm vài bước, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập hi vọng cùng tin tưởng.
Hàn Băng không nói lời nào, chỉ móc từ trong tay áo ra một lọ gốm, thoải mái đưa cho Mị Uyên.
Nàng vẫn nhớ cảnh tượng lúc lão tộc trưởng lao vào ánh sáng lại bị hất văng ra đập vào tường, thuốc này sẽ giúp lão đỡ phần nào đau đớn.
Mị Uyên nhận lấy, sau đó rút nắp lọ dốc ngược lại, đổ ra tay hai viên đan dược màu đỏ chói, nghi hoặc nhìn lão tộc trưởng.
Đây là kẹo sao? Đỏ đỏ tròn tròn, ở giữa lại còn có một đường vân màu cam nữa, đẹp mắt thì đẹp thật, nhưng nhỏ như vậy liệu có đủ ăn không?
Nhưng mà, tự nhiên lại đưa cho nàng kẹo là như nào? Nàng vốn không thích ăn đồ ngọt a!
Trong khi Mị Uyên nghi hoặc thì bên kia, lão tộc trưởng sau khi nhìn thấy đan dược được đổ ra liền vô cùng ngỡ ngàng kinh ngạc.
Đây là Hồi Phục đan!
Hồi Phục đan giúp cho vết thương nhanh chóng lành lại, nếu là nội thương cũng sẽ được chữa trị phân nửa! Là một trong những đan dược hiếm có!
"Cái này...!là đan dược! Tiểu chủ nhân, người đây là..." Lão tộc trưởng bàn tay già nhăn nheo run rẩy, cầm lấy một viên Hồi Phục đan lên, ánh mắt nhìn Hàn Băng tràn đầy tôn kính.
Hàn Băng mặc dù nghe hiểu nhưng không lập tức lộ ra, nhìn về phía Mị Uyên nói.
"Đan dược này cho lão tộc trưởng uống, mỗi ngày một viên, trong vòng bảy ngày sẽ chữa khỏi hoàn toàn!"
"Thật vậy ạ? Đây không phải kẹo sao? Tiểu chủ nhân, người thật tốt!" Mị Uyên nhìn Hồi Phục đan trong tay mình biểu cảm không tin được, sau đó lập tức đưa thuốc đến bên miệng lão tộc trưởng.
Tộc trưởng, tiểu chủ nhân nói đây là thuốc tốt, uống liền tục bảy ngày thương thế sẽ không còn nữa, ngài mau uống đi!"
"Được được, ta biết rồi! Nói với tiểu chủ nhân rằng ta cảm ơn người rất nhiều!" Lão tộc trưởng nhận thuốc vào tay, nhìn Mị Uyên từ tốn.

"Tiểu chủ nhân, tộc trưởng nói rằng cảm ơn thuốc của người rất nhiều!"
Hàn Băng gật đầu, quan sát xung quanh một hồi, nhìn thấy trong thạch động có một bộ bàn ghế gỗ liền tiến đến ngồi xuống, nhìn hai người bọn họ.
"Không phải là nói muốn biết mọi chuyện liền đi theo hai người sao? Hiện tại ta có thể biết mọi chuyện được chưa?"
Mị Uyên thay nàng phiên dịch ngôn ngữ, chậm rãi giải thích với lão tộc trưởng.
Lão tộc trưởng gật đầu hiểu, bước đến ngồi vào chiếc ghế đối diện còn lại.
Lão tộc trưởng thở dài một hơi, sau đó từ tốn kể một câu chuyện thật dài, Mị Uyên vừa nghe vừa phiên dịch lại cho Hàn Băng hiểu.
Bọn họ vốn dĩ không phải người của Chiêu Ngọc đại lục, bọn họ đến từ Linh Pháp Đảo.
Bởi vì ngu ngốc tin nhầm người, khiến cả gia tộc đều liên lụy theo, bị giam cầm ở nơi này.
Kẻ ác kia vốn muốn bọn họ chết dần chết mòn trong Mê Tung Quái Trận, lại không đoán được lão tổ tông dùng sức mạnh cả đời, làm cho lực lượng trận pháp suy yếu.
Sau khi Mê Tung Quái Trận yếu đi vẫn vô cùng cường hãn mà vây nhốt bọn họ lại.
Mỗi tháng vào ngày mùng một và mười năm, trận pháp bị suy yếu đi, có thể để một người bên trong tiến ra ngoài.
Mọi người Quốc tế lao động vui vẻ nhé! ヽ(o^▽^o)ノ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.