Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 103: Giải Huyệt






Tư Đồ Vũ Thiên nhìn con mèo nhỏ kia vừa thẹn vừa giận đến hai má đỏ hồng mà cực kỳ vui vẻ.
Xoa xoa bên má vừa bị tát, mèo con này ra tay cũng thật ác mà!
Lúc A Nhất tiến vào dọn dẹp, nhìn thấy một bên mặt xưng phù lên của Tư Đồ Vũ Thiên mà run rẩy, suýt thì làm vỡ cái đĩa đồ ăn.
Chủ mẫu...!thật cam đảm a!
Sau khi A Nhất lui ra tầm một khắc thì bên ngoài lần lượt tiến vào ba nha hoàn xinh xắn dễ thương.
Một nha hoàn trong số đó mang theo vài bộ y phục nữ cẩn thận sắp xếp vào tủ đồ kia.
Sau đó ba người nhanh chóng tiến đến chỗ Hàn Băng, đo đạc cơ thể nàng rồi rời đi.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, A Nhất cùng A Nhị lại mang theo một đống đồ đạc tiến vào bên trong sắp xếp.
Hai người trải bên dưới một lớp vải bông thật dày, cả một căn phòng rộng lớn này đều phủ hết.

Cạnh hồ nước nóng lại đặt thêm một hàng bình phong thanh nhã, ngăn cách với bên ngoài.
Sau một hồi lục đục thì không gian xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Thật ra hai người làm việc cũng không tạo ra tiếng ồn gì nhưng với người tai thính như nàng thì lại khác.
Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận lấy một bộ y phục màu trắng ra, đặt bên cạnh nàng.
"Đi tắm rửa đi! Ta...!ta sẽ ra ngoài chờ, không nhìn trộm đâu!" Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài, để lại một mình nàng yên tĩnh.
Hàn Băng nhìn bộ y phục gấp gọn kia một hồi lâu rồi mới cầm lên xem xét.
Vải lụa mềm mại, đường thêu bằng chỉ bạc óng ánh, nhìn qua vừa đơn giản lại vừa xinh đẹp.
Hàn Băng nhìn vật nhỏ vẫn đang ngủ li bì không tỉnh dậy được nàng đặt trong một chiếc khăn tay mà thở dài.
Không biết viên thuốc nó ăn lúc đó là thuốc gì nữa!
Vuốt vuốt bộ lông mềm mại ấy hai cái, Hàn Băng ôm quần áo đi đến bên hồ nước nóng.
Hồ nước nóng này có chứa hương thảo dược, có tác dụng điều hòa cơ thể, cải thiện thể chất suy nhược, giúp vết thương mau chóng lành lại!
Chậm rãi tháo bỏ y phục, Hàn Băng theo bậc thang của hồ mà bước xuống, chọn một vị trí thích hợp nhất bắt đầu nhắm mắt luyện công.
Nàng muốn thử xem, dưới phụ trợ của hồ nước nóng này có thể đẩy nhanh quá trình giải bỏ huyệt đạo trên người nàng không!
Nửa canh giờ sau...
Tư Đồ Vũ Thiên từ bên ngoài mở cửa đá tiến vào, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn dưới nước kia, nâng môi nhẹ nhàng bước qua.
Hàn Băng yên tĩnh ngồi đó, hai mắt đóng lại.
Nhìn qua vô cùng xinh đẹp, vô cùng mê người.

Dưới làn nước trong suốt, cơ thể nhỏ bé rõ ràng hiện lên trong mắt hắn.
Cần cổ trắng nõn thanh mảnh, bờ vai thon gọn mê gợi, cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp...!mọi thứ trên cơ thể nàng đều tạo ra sự rung động với bản thân hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận ngồi xuống xếp bằng, yên tĩnh nhìn ngắm dung nhan của nàng.
Hắn biết nàng đang lợi dụng nước trong hồ để giải khai huyệt đạo của hắn, nhưng đối với việc làm này của nàng, hắn lại hoàn toàn không có ý kiến.
Bởi vì trên thế giới này hắn tự tin rằng không ai có thể giải trừ huyệt đạo đặc biệt của hắn!
Hàn Băng ở trong nước nghe tiếng "rắc rắc" phá vỡ trong cơ thể của bản thân, cảm thấy có chút thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù nàng thành công giải khai huyệt đạo nhưng chỉ lấy lại được mười năm nội lực, số còn lại vẫn bị phong ấn như cũ!
Thở dài một hơi, Hàn Băng mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của tên đáng ghét kia, nàng khẽ sửng sốt rồi bình tĩnh đứng dậy đi đến gần bờ, nơi đặt y phục của bản thân mình.
Thật tốt vì nàng không hoàn toàn cởi hết ra mà vẫn giữ lại nội y cùng trung y trên người!
Tư Đồ Vũ Thiên vẫn mặt dày ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào cơ thể thon gọn của nàng.
Hàn Băng liếc nhìn hắn, tỏ ý muốn đuổi người.
Bốn mắt đối nhau hồi lâu, cuối cùng Tư Đồ Vũ Thiên vì sợ nàng ngấm lạnh bị ốm nên miễn cưỡng đứng dậy đi ra khỏi bình phong.
Hàn Băng thấy hắn rời đi mới yên tâm thay y phục.
Bộ y phục này vô cùng vừa vặn xinh đẹp, mỗi bước đi giống như rải ánh sao xuống đất, lung linh kỳ diệu.
Bước ra khỏi bình phong, Hàn Băng vừa đi về giường vừa lau khô mái tóc ướt của bản thân, trực tiếp ngó lơ Tư Đồ Vũ Thiên ngồi thưởng trà ở một bên.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn nàng mỉm cười, lại lấy ra một kiện y phục từ tủ đồ, lượn lờ trước mặt Hàn Băng.
Sau khi cảm thấy không thể thu hút ánh nhìn của nàng mới bỏ cuộc, tiến đến sau bình phong trực tiếp thoát y, tắm rửa.

Hàn Băng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh hắn sau bình phong ngăn cách.
Cơ thể cao ráo vai rộng chân dài, eo thon gọn gàng, cơ bụng sáu múi....!dường như sự mờ ảo càng khiến cho trí tưởng tượng của con người phát huy đến cực điểm đi!
Dừng lại ba giây nàng liền dời mắt đi, tiếp tục lau tóc của bản thân.
Hiện tại nàng đã lấy lại được một ít nội lực, các giác quan cũng trở lên nhạy bén, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thở dài gấp gọn chiếc khăn bông lại, Hàn Băng cầm cuốn sách mới lên đọc.
Đây là Đàm Nguyệt Hoa Pháp, một bộ công pháp cực kỳ nổi tiếng vào ba trăm năm trước, đến nay dường như đã tuyệt tích!
Nàng thật sự rất tò mò, làm sao mà Tư Đồ Vũ Thiên có thể có được nhưng bí công* thất truyền này!
*bí công: công phu/pháp bí mật.
"Muốn luyện Đàm Nguyệt Hoa pháp trước tiên phải tịnh tâm, dẫn khí đan điền, đi qua một trăm linh tám kinh mạch...."
Ánh mắt nàng lướt trên mặt chữ, trong đầu dần hiện lên hình ảnh tuyến đường mà nội lực phải đi qua, từ đan điền chia ra những nhánh rẽ nhỏ tiến đến những huyệt như Dũng Tuyền, Túc Tam Lý, Mệnh Môn, Quan Nguyên....*
*những ***** ** trên là một trong những ***** ** chính trên cơ thể, nếu bạn nào thấy tò mò có thể lên gg tra nhé, có thể trị một số bệnh vặt á ^^.
Nàng cũng không có ý định ngay lập tức luyện tập bộ công pháp này! Ngày hôm nay nàng đã học được hai bộ, nếu học thêm chỉ sợ tẩu hỏa nhập ma khó thoát!
Không những vậy, từ Nhất Nhất Ảnh Tâm tầng hai nàng đã tự sáng tạo ra được một số chiêu thức của riêng bản thân, nàng cần phải luyện tập nhuần nhuyễn hơn, sau đó tiếp tục học tập thêm cũng không muộn!
Tư Đồ Vũ Thiên ngâm người dưới nước tầm hai khắc liền đi lên, lại chỉ mặc đúng quần bên dưới mà không mặc áo, cầm theo cái khăn dùng nội lực hong khô mái tóc dài của hắn, từng bước từng bước tiến đến chỗ nàng.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! Cuối năm sắp tới rồi, ai làm tóc thì làm, làm móng thì làm nhanh chút không lại dịch á! Ha ha ha!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.