Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 127: Trở Về Gả Cho Ta Nhé





Vũ Văn Địch chạy một hồi mới thấy Phong Liên Dực đang ngồi ở đình viện, trên bàn là một bình rượu, hắn rót ra cốc không ngừng uống.
" Bệ hạ, người ngày nào cũng uống nhiều như vậy không tốt lắm đâu.
"
Vũ Văn Địch dè dặt nói.
" Không uống thì ta làm gì? "
Phong Liên Dực hỏi lại rồi uống ly rượu trong tay, rượu đắng trượt từ cổ họng xuống bụng, nhưng đâu bằng trái tim hắn đau đớn hằng ngày.
" Nhưng nếu Bắc Nguyệt quận chúa quay lại thấy người thế này...!"
Vũ Văn Địch thấp giọng nói rồi vội bịp chặt mồm lại.
Phong Liên Dực rũ mắt, không nói gì rồi tiếp tục rót rượu uống cạn, Vũ Văn Địch bất lực nhìn Phong Liên Dực uống từ bình này đến bình khác, trong lòng không khỏi đau xót.
Bắc Nguyệt quận chúa, người mau về đi!
Uống mấy bình Phong Liên Dực cũng men say, gương mặt hơi đỏ ửng, hắn lấy đàn từ nạp giới ra rồi nhắm mắt đàn khúc " Nguyệt Phách "
Vũ Văn Địch đối với việc Phong Liên Dực cả ngày chỉ uống rượu với đánh đàn thì đã quen, hắn không biết sự việc ba năm trước như thế nào, lúc hắn đến thì thấy Phong Liên Dực đang ở trong Biệt Nguyệt sơn trang, nói đợi Hoàng Bắc Nguyệt cố chấp không chịu về.
Đợi hai năm Hoàng Bắc Nguyệt vẫn chưa về, đám người của nàng và hắn phải khuyên mãi thì Phong Liên Dực mới miễn cưỡng trở về Bắc Diệu Quốc, nhưng luôn liên lạc với đám người Cát Khắc thường xuyên.
" Bệ hạ, vẫn mong người uống ít rượu lại.
"

Vũ Văn Địch nói rồi định lui xuống thì bỗng nghe Phong Liên Dực gọi khẽ tên mình:
" Địch.
"
" Bệ hạ có gì căn dặn? "
Phong Liên Dực lắc đầu, rót một chén uống cạn.
" Tại sao cứu ta xong nàng liền biến mất? Tại sao không đợi ta tỉnh dậy? Tại sao lại bắt ta đợi? "
Phong Liên Dực hỏi một loạt làm Vũ Văn Địch không thể trả lời được, bệ hạ đang say còn không quên làm khó hắn, hắn đâu biết sự việc ba năm trước a!
Vũ Văn Địch lắc đầu lui xuống.
Phong Liên Dực ngồi tiếp tục lấy ra mấy bình rượu uống hết, cả đình viện tỏa ra mùi rượu thơm nhẹ, hắn cứ từng chén từng chén rồi say rượu gục xuống.
" Nguyệt...!"
Hắn mơ màng nhắm mắt lại, một lúc sau khẽ mở ra, rừng đào trước mặt khẽ rung, hoa rơi tứ tán, khung cảnh đẹp đẽ ấy như làm nền cho một bóng dáng màu đen đang đi đến.
Phong Liên Dực trước mắt mông lung, mọi thứ đều mờ ảo, nhìn hình bóng màu đen gầy nhỏ từ rừng hoa đi đến phía hắn.
" Địch? "
Hắn khẽ gọi.
Người kia đi đến gần, vài bông hoa rơi lên tóc nàng, chớp mắt nàng đã đến gần, ôm chầm lấy hắn.
Phong Liên Dực đầu óc vẫn mơ hồ vì rượu, nhưng khi ngửi thấy mùi hương thiếu nữ quen thuộc thì hơi tỉnh lại, đúng rồi, sao hắn có thể quên được chứ, đây chính là hình bóng mà hắn nằm mơ thường xuyên thấy, là hình dáng mà hắn điên cuồng muốn gặp ba năm nay.
" Nguyệt...!"
Hắn gọi tên nàng, phát hiện thân thể nàng run, vai áo cũng bỗng trở nên nóng rực.
Hắn nhẹ đẩy người nàng ra, muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đầy nước mắt, hai mắt đỏ hồng vì khóc, nhưng nàng lại đang cười, nụ cười hạnh phúc tiêu sái đã ăn sâu trong lòng hắn.
" Ta về rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói từng chữ.
Đồng tử Phong Liên Dực co rụt, người hắn cũng run lên, đưa tay chạm lên khuôn mặt nàng, độ ấm truyền đến từ đầu ngón tay hắn, vừa chân thật lại vừa mơ màng.
" Là ảo cảnh sao? "
Có lẽ là do hắn say nên tưởng tượng rồi, hắn vẫn luôn nhìn thấy nàng khi say, cũng có thể hắn nằm mộng thấy nàng, vậy thì hắn mong vĩnh viễn đừng tỉnh mộng.
Hắn không muốn ngày nào cũng uống rượu giải sầu, hắn muốn ở bên nàng, ngày nào cũng thấy nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nàng.
" Không, không phải ảo cảnh, Phong Liên Dực.
Ta trở về rồi, thật sự trở về bên ngươi rồi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đối với câu hỏi ngây ngốc của hắn liền phì cười, nàng cũng rất nhớ hắn, vẫn luôn theo dõi hắn qua pháp thuật của Trọng Tịch, thấy hắn đau khổ nàng rất muốn về với hắn, nhưng còn phải hoàn thành lời hứa.
Đồng tử màu tím co rụt lại, bên môi khẽ nhếch lên, hắn giữ sau đầu nàng hôn xuống, tay kia vòng qua eo nàng giữ chặt, hắn đã luôn đợi đến ngày này.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng thuận thế vòng tay ôm lấy cổ hắn, gia tăng nụ hôn này, hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu, lại không ngừng chiếm hữu khoan miệng nàng làm Hoàng Bắc Nguyệt cũng muốn say.
Lúc say hắn liền bỏ ra, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng ửng thỏ mạnh, hắn khẽ cười ôm nàng vào lòng.
" Ta rất nhớ nàng.
"
Vùi mặt vào ngực hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nói.
" Ta cũng nhớ chàng.
"
Nghĩ một lúc rồi tiếp lời.
" Phong Liên Dực, xin lỗi vì không đợi chàng tỉnh dậy đã rời đi.
Đừng hỏi ta đánh đổi thứ gì để cứu sống nàng, ba năm ta đã trả hết nợ rồi.
"
" Xin lỗi, là ta vô dụng để nàng chịu khổ tự gánh vác một mình rồi.
"
Phong Liên Dực tự giận bản thân mình nói.

" Không sao, giờ ta chỉ còn một việc phải làm.
"
Hoàng Bắc Nguyệt cười tự tin.
" Việc gì? "
Phong Liên Dực tò mò.
" Đơn nhiên là để cả đại lục biết đến Hoàng Bắc Nguyệt ta và danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu Bắc Diệu Quốc rồi.
"
Tim gõ mạng một cái, câu nói của nàng làm hắn rung động không thôi, Phong Liên Dực đưa tay sờ má nàng, kéo lại hôn một lần nữa.
" Còn ta sẽ làm nàng trở thành hoàng hậu hạnh phúc nhất.
Giang sơn làm sính lễ, thiên địa làm bà mối, lời hứa này ta không bao giờ quên.
Hoàng Bắc Nguyệt, gả cho ta nhé, ta sẽ cho nàng một mái nhà thực thụ! "
" Ta đồng ý! "
Hắn cười rộ lên, đúng là phong hoa tuyết nguyệt, thế gian vạn vật cũng thất sắc, không ai kháng cự được nụ cười khuynh thành như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.