Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 1:




1.
Gần dây, khắp kinh thành đều lưu truyền Nhị tiểu thư nhà Vĩnh An Hầu huệ chất lan tâm, y thuật cao siêu, tâm địa thiện lương... Danh xứng với thực, không hổ là đệ nhất tài nữ.
Khi lời này truyền đến tai ta, ta đang nằm dài trên ghế quý phi đọc sách.
"Tiểu thư, bọn họ khen ngợi Nhị tiểu thư cũng thôi đi, lại còn đá xéo người."
Nha hoàn Đào Chi phồng má, tức giận nói: "Có người còn nói, Nhị tiểu thư lúc trước không được bộc lộ tài năng, là do Đại tiểu thư ghen tị, tra tấn, không cho nàng ta thể hiện."
Ta thuận miệng lên tiếng: "Vậy bây giờ vì sao ta không hành hạ nàng nữa?"
"Bởi vì đại tiểu thư sức khỏe ngày càng kém, không còn sức để hành hạ......"
Vừa dứt lời, Đào Chi giật mình nhận ra không ổn, càng thêm khó chịu.
"Tiểu thư! Đều do bọn họ nói bậy, người đã bao giờ hành hạ Nhị tiểu thư đâu?!"
"Thân thể của người suy yếu, đã lâu chưa ra khỏi tiểu viện, người đâu có thời gian hành hạ Nhị tiểu thư? Đều là do những người kia lan truyền bậy bạ, thật là đáng chết."
Dáng vẻ tức giận của Đào Chi chọc ta bật cười, ta cuộn cuốn sách lại, gõ gõ vào trán nàng.
"Ngươi đã biết bọn họ lan truyền bậy bạ, vì sao còn tức giận?"
Nghĩ đến thứ muội ngu dốt chất phác, luôn thu mình ở tiểu viện hẻo lánh kia, ta híp mắt.
"Lấy thiệp mời xuân yến đi, ngày mai chúng ta sẽ tham gia."
"Nhưng mà tiểu thư, thân thể của người......"
"Không sao."
Ta cười đầy ẩn ý: "Đi để tận mắt chứng kiến dáng vẻ của đệ nhất tài nữ, đáng giá."
2.
Xuân yến diễn ra trong ba ngày, tổ chức ở một rừng cây nhỏ ở ngoại ô.
Tài tử giai nhân vui vẻ ngâm thơ, ngồi dọc theo dòng suối, tiếng nước chảy róc rách.
Lúc ta đến, yến hội đang tổ chức vịnh cảnh * làm thơ về phong cảnh.
Giữa rừng trúc xanh mướt, một thiếu nữ mặc chiếc váy màu thiên thanh, hái một cành sen bên suối, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi, giơ tay nhấc chân đẹp tựa một bức tranh.
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt như đóa sen mới nở, khẽ cười ngâm thơ: "Trúc sắc khê hạ lục, hà hoa kính lý hương."
* Trúc xanh dưới suối, sen thơm trong gương
Không gian tĩnh lặng, sau đó các công tử lần lượt lên tiếng tán thưởng:
"Thơ hay! Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng ý thơ tuyệt vời."
"Bạch cô nương không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Đại Tiên ta."
"Hôm nay có thể may mắn nghe được câu thơ của Bạch cô nương, tại hạ không còn gì nuối tiếc!"
Nhận được nhiều lời ca ngợi thậm chí là sợ hãi thán phục, Bạch Dung vẫn điềm tĩnh mỉm cười, phong thái thanh cao.
Không còn nhìn thấy dáng vẻ ít nói, lầm lì, thấy người là sợ hãi của thứ muội nhút nhát ngày xưa.
Ta ngồi ở hàng ghế phía xa, yên lặng dò xét, chợt nghe tiếng bước chân đạp lá xào xạc tiến tới.
Tuy chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói: "Xuân yến thú vị như vậy, sao có thể thiếu bản điện hạ?"
Cầm trong tay chiếc quạt xếp, Tam hoàng tử kiêu căng, ngạo mạn đi vào, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Dung.
Mọi người vội vã đứng dậy hành lễ, Bạch Dung nhẹ giọng đáp, nhưng ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên phía sau Tam hoàng tử.
Thiếu niên mặc thường phục, mặt không cảm xúc, ánh mắt cụp xuống, tư thế và phong thái so với Tam hoàng tử càng cao quý, phi phàm hơn.
Bạch Dung trong chớp mắt không che dấu được thất thần, Tam hoàng tử quay đầu, liếc mắt nhìn, sắc mặt trầm xuống.
"Nghe nói Bạch tiểu thư vừa gặp đã yêu thị vệ của ta, xem ra không phải lời đồn rồi."
Trước mặt mọi người nói về suy nghĩ của nữ tử thường gây khó xử, tuy nhiên Bạch Dung chỉ cười cười, tự nhiên hào phóng.
"Tam điện hạ đừng đùa tiểu nữ, Tư công tử chính là hoàng tử của Hoài quốc đến Đại Tiên ta làm khách, lỡ không may có người ngoài nghe được Tam điện hạ gọi công tử là thị vệ, sợ sẽ có những lời đồn không hay về Đại Tiên ta."
Tam hoàng tử ngẩn người, Bạch Dung dừng lại: "Còn nữa......Tư công tử long trương phượng tư, được nhiều nử tử yêu mến là điều tất nhiên."
Sau khi Bạch Dung lên tiếng, không hề giấu diếm sự quan tâm của mình, cuối cùng thiến niên cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
3.
Năm năm trước, Hoài quốc thua trận, để thể hiện thành ý muốn thần phục của mình bèn đưa một vị hoàng tử đến Đại Tiên, gọi là Tư Hàn.
Mọi người đều biết Tư Hàn là con tin nước láng giềng, nhưng Hoàng đế Đại Tiên muốn được tôn vinh là khoan dung, độ lượng, gọi hắn là "Khách", bề ngoài đối xử vô cùng tốt.
Mà sau lưng, lại âm thầm cho phép các hoàng tử, công chúa cùng với con cái của một số cận thần tra tấn, làm nhục hắn như thú vui, đối xử với hắn không bằng một con ch ó.
Tư Hàn tuy ở phủ đệ tráng lệ, nhưng không có người hầu kẻ hạ, không có nổi một bữa cơm no.
Chưa từng có ai dám đứng ra bảo vệ cho hắn như vậy.
"Tiểu thư, thật kỳ lạ."
Đào Chi cúi thấp người, ghé vào bên tai ta, giọng điệu hoang mang:
"Trong kinh thành, hơn một nửa các thế gia công tử mến mộ Nhị tiểu thư, kể cả mấy vị hoàng tử cũng không ngoại lệ, vậy mà Nhị tiểu thư chỉ đặc biệt quan tâm đ ến Tư công tử."
Phía trước Tư Hàn đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi thấp đầu, không ai có thể thấy rõ cảm xúc của hắn.
"Nghe nói ngày hôm trước trong cung, Nhị hoàng tử coi Tư công tử như bia ngắm, Nhị tiểu thư không ngại nguy hiểm, đứng chắn trước mặt Tư công tử."
Ta lại nhìn Tư Hàn hóa thành pho tượng mặt lạnh, cuối cùng chậm rãi cong môi.
"Ồ? Thật thú vị."
Càng thú vị hơn, Tam hoàng tử muốn lấy lại mặt mũi, sai Tư Hàn lội qua suối nước, hái một cành sen bên kia bờ mang về đây.
Nước chảy không quá xiết, việc hái hoa cũng chẳng khó khăn, Tam hoàng tử chỉ muốn dẫm đạp lên tự tôn của Tư Hàn.
Thiếu niên chưa cần ngẩng đầu, Bạch Dung đã nhanh chóng thay hắn giải quyết vấn đề.
Nàng mang bông hoa mình mới hát được tặng cho Tam hoàng tử, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Đây là hoa thần nữ vừa hái, xin phép được tặng Tam điện hạ, Tam điện hạ rộng lượng, mong không trách tội thần nữ vô lễ."
Được mỹ nhân tặng hoa, lại còn mềm giọng dỗ dành, ai mà cưỡng lại được?
Tam hoàng tử xếp quạt lại, tâm trạng chuyển từ u ám sang vui vẻ, bị nụ cười của Bạch Dung mê hoặc đến suýt mất hồn.
Ta khẽ cười một tiếng, đứng dậy: "Đào Chi, chúng ta đi thôi."
Vị trí ta ngồi là hạ lưu suối, men theo một con đường nhỏ lên núi, mọi người trong xuân yến đều đang tụ tập ở phía trước, ta lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Chỉ là lúc ta quay người, không biết Tư Hàn từ lúc nào đã ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vô tình chạm nhau trên không trung, hắn giật mình.
Ta cười càng lúc càng rạng rỡ.
4.
Ban đêm, có tiếng động lạ phát ra từ cửa sổ bên trong Lan viện của Vĩnh An Hầu phủ.
Ta ngả nửa người trên giường, nhìn ánh nến lung linh, trước mắt xuất hiện một bóng đen.
Giọng nam trong trẻo, mát lạnh vang lên trên đầu: "Hôm nay, nàng ra ngoài."
Ta cụp mắt, cười đến hững hờ.
"Ừ. Hôm nay đúng là một vở kịch hay."
Tư Hàn nhíu mày, cúi người nhìn thẳng vào mắt của ta.
"Con tin nghèo túng, đáng thương bị làm nhục, cuối cùng đã gặp tiên nữ hạ phàm, thay hắn cứu rỗi, vở kịch này Tư công tử thấy thế nào?"
Tư Hàn bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Nàng ăn dấm."
Khuôn mặt của hắn từ trước đến nay luôn ủ dột lạnh lẽo, ánh nến vàng ấm áp phủ lên đuôi mắt, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
"Không."
Ta đưa tay vòng qua cổ hắn, ghé sát môi vào tai hắn: "Ta muốn ăn chàng."
Hơi thở trên cổ ta ngày càng nặng nề, đôi bàn tay dán lên eo ta, ôm lấy, bên tai lập tức ẩm ướt.
Một cành liễu khẽ chạm mặt hồ, khơi dậy tầng tầng gợn sóng, đảo loạn xuân sắc vô biên.
Sóng nước dập dờn thành sóng to gió lớn, ta lập tức bất mãn ngăn lại.
"Là ta ăn chàng."
Tư Hàn khẽ nhấc chân, không hề chống cự thuận thế bị ta đẩy ngã trên giường, khóe mắt ửng đỏ.
Hắn từ cổ họng cất tiếng khàn khàn: "Được."
Hàng liễu tháng tư bị trời tuyết tháng chạp uốn cong, run rẩy.
Bất chợt, ta hỏi: "Hôm nay ngươi ngẩng đầu lên nhìn là có ý gì?"
Tư Hàn sững sờ một lúc mới nhận ra ta đang nói đến ánh mắt của hắn dành cho Bạch Dung trong xuân yến.
Ngay lập tức, hắn không hài lòng với sự mất tập trung của ta ngay lúc này, động tác thêm mấy phần hung ác, mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi, th ở dốc:
"Nàng ta phiền quá, có thể giết không?"
Ta cười yếu ớt, áp vào chóp mũi hắn, vuốt v e mặt hắn, dịu dàng dỗ dành:
"Ngoan, chơi với nàng ta thêm chút nữa đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.