Đánh giá: 9.8/10
từ 3840
lượt
Thể loại: Xuyên không, đồng nhân Ỷ thiên, cổ đại, (một chút) huyền huyễn, HE.
Biên tập: Candy
Mây trời chớp mắt, phương đông tàn, lê rơi sân đình yêu chàng
Dương thác âm soa, thiếp mộng ẩn, hoàng hôn dừng nơi chân trời
Thiên địa xoay chuyển, phù cừ đắm say, đêm dài trăng giăng lưới
Hồng Loan hứa hẹn, còn chờ hóa kiếp lang quân
Thuận theo sinh mệnh tăm tối, thiên địa lại đồng thọ, cửu tiêu gào thét
Bảy tội nghịch thiên, âm u lạnh lẽo, sương hoa nâng rượu cầu say
Lệ thấm giá y, hàn ngọc nằm Chung Nam, mười năm tóc bạc
Trần duyên gắn bó, sinh tử cùng nhau không buông tay
Từ khi đọc Ỷ thiên đồ long ký, cho tới khi xem hai ba lần phim chuyển thể, ta đều không thể thích nổi, có lẽ một phần là vì nhân vật chính, nhưng cũng là vì nội dung truyện. Hồi đó ta thích Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, vậy mà rốt cuộc hai người đều chết. Ta thích Thù Nhi cùng Tiểu Chiêu, cuối cùng lại chỉ có Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược được ưu ái. Ta thích phái Võ Đang, ấy thế mà thất hiệp bị hành hạ tơi bời. Ta bực, ta tức, ta ghét a! Đó là lí do ta không tìm đồng nhân Ỷ Thiên để đọc, gặp được truyện này cũng là tình cờ.
Ta lúc đầu không nghĩ rằng mình sẽ thích truyện này. Lí do? Vì nó quá ngắn! Khoảng 120 trang word, mà ta không cho rằng trong ngần ấy trang sẽ đọc được cái gì hay ho hết. Nhưng sau đó thì ta biết mình nhầm. Đành rằng truyện ngắn, nội dung không phức tạp, tiết tấu lại nhanh, nhưng cách viết của tác giả làm ta rất thích, có cảm giác cổ xưa trong từng chương truyện. Hơn nữa, khác với một số bộ đồng nhân khác, truyện chỉ xoay quanh nhân vật chính, cho tới kết thúc, cũng không cố gắng đem nhân vật chính tham gia hết các tình tiết trong truyện gốc.
*
Tình như nước, ấy là điều mạnh mẽ nhất đọng lại trong đầu khi ta đọc xong. Ta ngồi ngẫm nghĩ mãi, xem rằng trong truyện có được mấy phần miêu tả tình yêu của đôi nhân vật chính. Rõ ràng là không nhiều, nhưng sao ta vẫn thấy nó sâu sắc kì lạ. Tình yêu trong đây, ôn nhu dịu dàng lại mang chút thẹn thùng của một thiếu hiệp trong sáng, thăm thẳm ngọt ngào cùng nguyện ước hi sinh của một cô nương si tình, tất cả hiện lên như hoa trong nước, phiêu diêu mơ hồ. Không nhiều, nhưng đủ sâu để làm người ta nhớ.
Xuyên qua, nàng không biết thân phận cùng bối cảnh thời đại mình đang ở cho đến khi mười lăm tuổi. Biết rồi lại càng không có ý định thay đổi lịch sử, bởi nàng hiểu đó là tội nghiệt, sẽ chịu trừng phạt của trời. Chỉ tiếc con người không nắm được lòng mình, một khi yêu, là nguyện làm tất cả vì người mình yêu. Nàng chấp nhận nghịch thiên để giữ cho đôi mắt trong suốt của chàng không nhiễm một giọt lệ đau thương nào. Một lần lại một lần, nàng đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, tâm hồn như bị tra tấn tàn khốc trong tù ngục, nhưng nàng sẵn sàng chờ, chờ đến một ngày có thể mặc áo tân nương, gả cho chàng, ở bên chàng.
“Khiêm khiêm minh triệt, hiệp cốt nhu tràng.”
Khiêm nhường trong sáng, nghĩa hiệp ôn nhu – đó là tám chữ nàng dành cho chàng, là tám chữ nàng nói sau khi dùng kiếm đồng quy vu tận với kẻ muốn cưỡng bức mình. Nàng thà chết, cũng không muốn chàng đau khổ một đời. Nhưng có lẽ nàng sai rồi, khi ngã xuống trong tay chàng, khi tơ máu thấm giá y, cho dù nàng lau được nước mắt của chàng, nhưng lau không hết đau thương trong đó.
Nghịch thiên bảy lần, xa cách mười năm, chàng lạnh lẽo lấy rượu tiêu sầu, nàng tịch mịch chấp nhận thiên phạt. Một đầu tóc bạc đổi lấy lời hứa hẹn: “Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt. Sinh tử đồng mệnh, kiêm điệp cộng du.”