Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 92: Bảo vật nghịch thiên




Chia tay Trương Liêu về sau, Vương Hạo Thần liền tìm đến một quán trọ, không tốn bao nhiêu thời gian liền đặt lấy một phòng, sau đó liền nhanh chóng mở cửa bước vào phòng.
Vừa đóng cửa phòng, Vương Hạo Thần liền lấy ra khối đá kỳ lạ mới có được từ chỗ Trương Liêu, hắn đã có chút gấp đến không kịp chờ đợi muốn biết bên trong khối đá này đến tột cùng là thứ gì.
Tay cầm Tử Lam Kiếm, Vương Hạo Thần lần nữa vận lên Thái Dương Chi Mâu, hắn cũng không muốn khi cắt khối đá này liền vô tình làm hỏng vật bên trong, nếu như không có Thái Dương Chi Mâu, vậy khả năng hắn thất bại là rất lớn.
Vương Hạo Thần dựa vào Thái Dương Chi Mâu, thấy rõ kết cấu bên trong của khối đá, Tử Lam Kiếm trong tay liền hạ xuống.
- Keng!
Tử Lam Kiếm bổ vào khối bá bề mặt, thế nhưng khối đá ngay cả một vết xước cũng không có, ngược lại Tử Lam Kiếm trong tay Vương Hạo Thần lại khẽ run lên, bị đẩy văng ngược ra phía sau.
Vương Hạo Thần sửng sờ, có chút không tin tà lại vận sức bổ xuống một kiếm thật mạnh, lần này Tử Lam Kiếm thậm chí không kịp run lên liền trực tiếp gãy làm đôi.
- Cái gì?
Vương Hạo Thần nhìn trong tay kiếm gãy mà không khỏi thất thần, khối đá này làm sao lại cứng rắn như vậy?
Tử Lam Kiếm không phá nổi khối đá, Vương Hạo Thần chỉ có thể tìm một thanh kiếm khác có phẩm chất tốt hơn để thay thế.
Vương Hạo Thần xưa nay yêu thích sử dụng trường kiếm gọn nhẹ mà sắc bén, vì thế hắn lựa chọn tam phẩm huyền khí Diệu Nhật Kiếm, chính là một trong ba thanh kiếm hắn tìm được trong động phủ Lăng Dật Phàm trước kia.
Diệu Nhật Kiếm phẩm chất cao hơn Tử Lam Kiếm rất nhiều, lại có Vương Hạo Thần sử dụng kiếm ý hỗ trợ, vì thế mặc dù vẫn gặp đôi chút khó khăn, thế nhưng đã có thể cắt ra khối đá.
Vương Hạo Thần rất cẩn thận, một kiếm lại một kiếm hạ xuống, từng lớp đá chậm rãi bị tháo xuống, dần dần để lộ ra vật bên trong.
Nếu là người bình thường, e rằng đã sớm lỡ tay huỷ đi vật bên trong khối đá, cũng chỉ có Vương Hạo Thần sở hữu Thái Dương Chi Mâu, mới có thể đảm bảo vạn vạn vô nhất.
Hao tốn ròng rã một canh giờ thời gian, Vương Hạo Thần mới đem khối đá toàn bộ phân giải, lấy ra vật ở bên trong.
Cảm giác đôi mắt lúc này có chút đau nhức, Vương Hạo Thần vội vàng thu hồi Thái Dương Chi Mâu, dù sao tu vi của hắn quá thấp, trong thời gian dài duy trì Thái Dương Chi Mâu đúng là một gánh nặng không nhỏ.
Vật ở bên trong khối đá, là một chiếc hộp cũ kỹ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu bị mục nát chút nào.
Vương Hạo Thần đem nắp hộp cạy mở, một đạo hào quang bỗng nhiên từ trong hộp lan toả mà ra, khiến người đang cầm chiếc hộp phải loá cả mắt.
- Rống!
Một tiếng long ngâm nhàn nhạt từ trong hộp vọng ra, mặc dù thanh âm tương đối nhỏ, thế nhưng vẫn chứa đầy sự uy nghiêm cao quý của long tộc.
Đôi mắt dần thích ứng với hào quang trong hộp, Vương Hạo Thần liền nhìn thấy một khoả cầu năng lượng màu vàng kim nằm gọn trong chiếc hộp, hắn thậm chí còn có thể thấy được bên trong khoả cầu năng lượng có một đầu tiểu long đang bay lượn.
- Đây là... long châu?
Long tộc, chính là huyền thú bên trong chí cao vô thượng tộc đàn, thậm chí có người còn cho rằng, Long, chính là huyền thú bên trong vương giả!
Long tộc thân là viễn cổ thần thú hậu đại, chúng không sở hữu nội đan giống như phần lớn các huyền thú khác, thế nhưng lại sở hữu long châu, thứ còn cường đại hơn nội đan bình thường vô số lần.
Long châu, chính là thần long bản nguyên, hội tụ tất cả tinh hoa và lực lượng của thần long, thần long đẳng cấp càng cao, long châu lại càng quý giá, thậm chí có thể nói, long châu còn quý hơn nửa cái mạng của một đầu thần long.
Thần long sau khi chết, long châu vẫn như cũ có thể tồn tại, bên trong ẩn chứa vô số tinh hoa năng lượng, nhân loại nếu có thể hấp thụ long châu chắc chắn sẽ có vô tận chỗ tốt, bất quá nếu như muốn đạt hiệu quả tốt nhất, vậy nên để huyền thú hấp thụ, nếu là huyền thú huyết mạch thần long, vậy thì càng tốt.
Vương Hạo Thần chú ý ở bên cạnh long châu còn có một khối thạch phù màu đỏ, khối thạch phù này nhìn qua không có gì đặc biệt, thế nhưng Vương Hạo Thần lại cảm nhận được một cỗ tuế nguyệt khí tức từ trong khối thạch phù này lan toả mà ra.
- Thời Huyết Thạch Phù?
Vương Hạo Thần trợn trừng hai mắt nhìn xem khối thạch phù trước mặt, lần đầu cảm thấy cỗ họng có chút khô khốc.
Thời Huyết Thạch Phù, chính là một loại thời gian bảo vật, có khả năng làm chậm thời gian, thậm chí là đem thời không triệt để ngưng trệ trong một số trường hợp nhất định.
Thời Huyết Thạch Phù điểm quý giá nhất, chính là có khả năng kéo dài tuổi thọ của vũ giả, ví dụ một vũ giả thọ nguyên sắp cạn, biết mình không còn sống được bao lâu liền sử dụng Thời Huyết Thạch Phù, đem bản thân mình dấu xuống trong lòng đất nơi có lực lượng thời gian yếu hơn bên ngoài, để tự phong bản thân, đem số thọ nguyên còn sót lại triệt để “ đóng băng “, hoặc ít nhất cũng có thể giảm thiếu tối đa việc thọ nguyên bị xói mòn.
Khi dùng biện pháp này, vũ giả sẽ lâm vào một trạng thái chết giả, hoặc có thể xem là đang “ ngủ say “, trừ phi có ngoại nhân tác động, nếu không hầu như rất khó có thể thoát khỏi trạng thái này.
Thế nhưng đối với những cái lão bất tử kia mà nói, chỉ cần có thể kéo dài thọ nguyên, những thứ khác đều không quan trọng!
Thời Huyết Thạch Phù quý giá là vậy, vì thế số lượng cũng rất khan hiếm, nguyên nhân chính là bởi vì muốn vận dụng lực lượng thời gian, tu vi ít nhất cũng phải đạt đến Vũ Tôn!
Chính vì vậy, muốn chế tạo ra Thời Huyết Thạch Phù bậc này nghịch thiên bảo vật, ít nhất phải có Vũ Tôn cường giả xuất thủ mới có thể làm được.
Cả Đông Hoa hoàng triều từ khi thành lập đến giờ đều không có đi ra một vị Vũ Tôn, căn bản vô pháp đụng chạm đến lực lượng thời gian, vì thế loại bảo vật như Thời Huyết Thạch Phù đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này, thế nhưng Vương Hạo Thần vận khí nghịch thiên lại vô tình có được một khối trong tay.
- Khó trách! Thảo nào long châu có thể tồn tại lâu như vậy mà năng lượng không bị xói mòn, thì ra là bởi vì có Thời Huyết Thạch Phù trợ giúp!
Vương Hạo Thần khẽ hít sâu một hơi, đến bây giờ, hắn đã hiểu vì sao long châu trải qua vô số năm nằm trong khối đá mà năng lượng vẫn dồi dào như vậy, tất cả đều quy công cho Thời Huyết Thạch Phù.
Theo lý mà nói, long châu tuy rằng rất quý, thế nhưng không có khả năng tồn tại được lâu như vậy, cho dù là bị người cưỡng ép phong ấn vào trong khối đá cũng không ngăn được việc nó năng lượng bị thời gian xói mòn, bất quá nếu như có Thời Huyết Thạch Phù trợ giúp, vậy thì không vấn đề gì.
Thời Huyết Thạch Phù ngay cả sinh mệnh của vũ giả đều có thể kéo dài thậm chí đóng băng, vậy thì việc giữ cho long châu không bị mất đi năng lượng có gì là khó?
Thậm chí, ngay cả khối đá giam giữ hai kiện đồ vật, đều bị Thời Huyết Thạch Phù ảnh hưởng, trở nên cứng rắn hơn gấp nhiều lần, nếu không, làm sao có thể khiến Tử Lam Kiếm gãy làm đôi?
Mới vừa đi vào Bắc Hải Trấn liền gặp được hai món bảo vật nghịch thiên, khiến cho Vương Hạo Thần cũng không khỏi cảm khái mình vận khí thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến cho kẻ khác phải phát điên.
- Xem ra lần này đúng là phải nợ Trương Liêu tên kia một món ân tình rồi!
Vương Hạo Thần khẽ mỉm cười, lời hắn đã nói, tự nhiên sẽ không nuốt trở lại, dù sao giá trị của long châu và Thời Huyết Thạch Phù không phải ba viên Liệu Thương Đan có thể so sánh, thậm chí Vương Hạo Thần còn đang có chút đắn đo, một món ân tình liền đổi lấy hai món bảo vật như vậy, có phải là quá mức chiến tiện nghi của người ta rồi không?
Phải biết, nếu như Trương Liêu đem Thời Huyết Thạch Phù đi tới đưa cho một vị Vũ Tông lão bất tử, đối phương chắc chắn cũng sẽ thay hắn bán mạng làm việc một lần a...
- Hả?
Vương Hạo Thần còn đang nghĩ ngợi vu vơ, đột nhiên phát hiện túi càn khôn của mình có động tĩnh, vội vàng ngưng thần kiểm tra, để cho hắn không ngờ chính là, cỗ ba động kia, vậy mà bắt nguồn từ khoả trứng Huyền Linh Mãng.
Mỗi lần nhắc đến khoả trứng rắn này, lại để cho Vương Hạo Thần cười khổ không thôi, bởi vì khoả trứng rắn này từ khi bị hắn thu vào tay vẫn không có dấu hiệu muốn nở, ngày ngày nằm im một chỗ, nếu không Vương Hạo Thần thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được trên khoả trứng này còn có một chút yếu ớt sinh mệnh khí tức, e rằng hắn đã cho rằng đây là một khoả trứng chết rồi.
Thế nhưng, khoả trứng rắn đã lâu không có động tĩnh này, bây giờ bỗng nhiên lại phát ra một cỗ ba động mạnh mẽ, ngay cả trên thân trứng đều hiện ra từng đường gân máu đỏ rực, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
LTG: Chương viết vội, có gì sai sót mong mọi người đừng trách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.