Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 80: Kiếm quân truyền nhân




Mạc Thanh Hư rời khỏi giang hồ một cách bí ẩn, để cho rất nhiều người nghi hoặc, trong một thời gian dài trở thành đề tài để vô số vũ giả bàn luận, bất quá theo thời gian trôi qua, nhiều người cũng dần quên đi chuyện này, danh hào Kiếm Quân Mạc Thanh Hư cũng theo đó chậm rãi biến mất.
Nhai Đình sơn mạch được biết tới là nơi cuối cùng mà Mạc Thanh Hư xuất hiện trên nhân gian, lúc đầu cũng dẫn tới một chút vũ giả đi tới nơi này tìm kiếm, bất quá những người này đều lần lượt bỏ cuộc.
Thời gian như nước, tuế nguyệt như ca, thoáng một cái chớp mắt, đã gần 80 năm trôi qua, thế hệ cường giả trong thời đại của Mạc Thanh Hư từng người từng người toạ hoá, nhường chỗ cho thế hệ tiếp theo.
Trong thời gian này, cũng có một chút sự kiện khiến người ta chú ý, đó là việc một đầu lục giai Xích Diệm Thiên Hổ vốn dĩ đang tung hoành vô kỵ ở trong giới huyền thú một phương tại Đông Hoa hoàng triều suốt 10 năm đột nhiên biến mất, khiến cho người ta có chút không hiểu thấu.
Không ai biết rằng, Xích Diệm Thiên Hổ không phải vô duyên vô cớ biến mất, kỳ thực, nó là trong một lần tiến vào Nhai Đình sơn mạch du lịch, vô tình phát hiện ra một đạo hoả linh chưa trưởng thành ở trong một ngọn núi, từ đó liền lưu lại ngọn núi này tu luyện.
Mục đích của Xích Diệm Thiên Hổ rất đơn giản, đó là muốn vừa hấp thụ hoả linh năng lượng, vừa có thể đợi đến lúc hoả linh chính thức trưởng thành, sau đó đem nó thôn phệ, để cho bản thân có thể trải qua một lần to lớn thuế biến.
Chỉ là, Xích Diệm Thiên Hổ lại không ngờ rằng, đoá hoả linh chưa thành thục kia, lại là do 80 năm trước quy ẩn Kiếm Quân Mạc Thanh Hư tự mình phát hiện bồi dưỡng, hơn nữa Mạc Thanh Hư ẩn cư tại ngọn núi này suốt 80 năm thời gian lại vẫn còn chưa có chết.
Không sai, mặc dù Mạc Thanh Hư lúc đó cũng chẳng còn sống được bao nhiêu ngày, thế nhưng hắn quả thực còn sống.
Năm đó Mạc Thanh Hư đã gần 150 tuổi, sinh mệnh hầu như đã đến điểm cuối, hắn tu vi quả nhiên vẫn không có đột phá đến Vũ Vương, bất quá trong 80 năm ẩn cư tại Xích Phong Cốc, hắn kiếm đạo cảnh giới không ngờ liền bước ra một bước kia, ngưng tụ trong truyền thuyết “ kiếm đạo chi tâm “, đạt tới kiếm tâm cảnh giới.
Kiếm tâm cảnh giới, tại Đông Hoa hoàng triều có thể xem là cảnh giới mơ của mọi kiếm tu, từ khi hoàng triều khai quốc đến này chỉ có Táng Nguyệt Kiếm Hoàng và Đông Xuyên Kiếm Hoàng.
Trên lý thuyết, chỉ có đạt tới Vũ Hoàng thậm chí Vũ Tông cảnh giới mới có khả năng ngưng tụ ra “ kiếm đạo chi tâm “, bất quá Mạc Thanh Hư đã tự mình đập tan khái niệm này, hắn chính là tại Vũ Vương chi cảnh ngưng tu ra kiếm tâm, chỉ dựa vào điều này, liền có thể nhìn ra được kiếm đạo thiên phú của hắn cao đến mức nào.
Đáng tiếc, hắn lúc đó hùng tâm tráng chí đã mất, chẳng còn lại bao nhiêu ngày giờ, đối với phàm nhân hay vũ giả mà nói, thời gian, chung quy vẫn là kẻ địch lớn nhất của mỗi người.
Lại nói, Xích Diệm Thiên Hổ khi phát hiện Mạc Thanh Hư cũng ở trong Xích Phong Cốc, đồng thời lại biết sự tồn tại của hoả linh, nó đương nhiên không cho phép đối phương được phép sống sót, dù sao, nó thế nhưng là nhìn ra được, lão nhân trước mắt chỉ có nhân loại Vũ Quân tu vi, nó cớ gì phải kiêng kị?
Mạc Thanh Hư lúc này mặc dù hùng tâm đã mất, thế nhưng thân là một vị kiếm tu, hắn tự tôn cùng kiêu ngạo vẫn còn, tự nhiên không chịu để cho một đầu huyền thú chèn ép, từ đó dẫn đến một trận chiến kinh thiên tại trong Xích Phong Cốc.
Trận đánh này, là trận đầu tiên sau 80 năm của Mạc Thanh Hư, cũng là trận đánh cuối cùng trong đời hắn, đáng tiếc, một trận chiến này... Mạc Thanh Hư bại.
Mạc Thanh Hư đúng là rất mạnh, hắn tại trên kiếm đạo đã có thể xưng là Đông Hoa hoàng triều bên trong đệ nhất nhân, thành tựu kiếm đạo của hắn coi như là Vũ Hoàng cũng phải ghen tị, thế nhưng cái này không thể phủ nhận một điều rằng hắn khí huyết đã không còn, hắn... đã quá già rồi!
Còn nhớ hơn 80 năm về trước, Mạc Thanh Hư kiếm đạo cảnh giới vẫn còn là kiếm tuỷ đỉnh phong, hắn đã có thể dùng Vũ Quân tu vi nghiền ép tuyệt đại bộ phận Vũ Vương sơ cấp, coi như là Vũ Vương trung cấp hắn đều có thể chiến hoà, nếu là Vũ Vương cao cấp, hắn tuy rằng có chút đánh không lại, thế nhưng nếu hắn muốn đi thì đối phương cũng chẳng làm gì được hắn.
Nếu như Mạc Thanh Hư có thể trẻ lại 50 năm, hắn hoàn toàn có thể lật tay trấn sát Xích Diệm Thiên Hổ, bất quá lúc này hắn thật sự không thể.
Kiếm tuy sắc, thế nhưng người cầm kiếm đã không còn sức để dùng kiếm!
Kiếm đạo tuy cao, nhưng Mạc Thanh Hư khí huyết đã khô kiệt, trải qua 80 năm không tu luyện dẫn đến tu vi của hắn không tiến mà lùi, căn bản không thể tiếp tục duy trì uy lực giống như năm xưa.
Đương nhiên, cho dù là Mạc Thanh Hư thực lực đại giảm, dựa vào tu vi kiếm đạo xuất thần nhập hoá của mình, hắn vẫn có thể chiến bình với Xích Diệm Thiên Hổ, ai cũng không làm gì được người kia.
Cuối cùng, Xích Diệm Thiên Hổ phải dựa vào mình một thân khí huyết tràn đầy, chậm rãi tiêu hao Mạc Thanh Hư thể lực, sau cùng mới coi như dành được chiến thắng.
Xích Diệm Thiên Hổ tuy thắng, nhưng nó cũng biết mình kỳ thực chẳng thể làm gì được nhân loại trước mắt, thậm chí, nếu như Mạc Thanh Hư không tiếc hết thảy liều mạng một trận chiến, cho dù nó giết được đối phương, bản thân nó cũng sẽ chôn theo cùng.
Biết đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì, vì thế hai người quyết định ngừng chiến, kết thành một cái giao ước, nội dung trong đó cũng đơn giản, đó là Mạc Thanh Hư để cho Xích Diệm Thiên Hổ ở lại nơi này sử dụng hoả linh năng lượng tu luyện, thế nhưng Xích Diệm Thiên Hổ đồng dạng cũng phải để Mạc Thanh Hư ở lại nơi này, sau khi hắn toạ hoá có thể dùng năng lượng của hoả linh giữ lại một đạo tàn hồn, chờ đợi truyền nhân của mình tìm tới.
Bất quá, nếu như đến lúc hoả linh trưởng thành mà truyền nhân Mạc Thanh Hư chờ đợi vẫn chưa đến, vậy Xích Diệm Thiên Hổ có thể trực tiếp thôn phệ hoả linh, còn Mạc Thanh Hư tàn hồn cũng sẽ theo đó trực tiếp tán đi, chỗ này sẽ không còn cái gì gọi là cơ duyên chi địa nữa.
Không thể không nói, Vương Hạo Thần tương đương may mắn, nếu như hắn đến trễ một thời gian, vậy thứ chờ đợi hắn chỉ là một cỗ quan tài bằng đá mà thôi.
- -----
Vương Hạo Thần nghe xong cố sự của Mạc Thanh Hư, trong lòng không càng thêm kính phục vị tiền bối này, người trước mắt tu vi tuy không cao, Vương Hạo Thần tương lai thừa sức có khả năng vượt xa hắn, thế nhưng về mặt kiếm đạo, Mạc Thanh Hư hoàn toàn đủ tư sách xưng là thiên cổ kỳ tài, dùng tu vi Vũ Quân ngưng tụ thành công “ kiếm đạo chi tâm “, cái này thực sự quá mức đáng sợ, đừng nói là tại Đông Hoa hoàng triều, coi như là trên khắp đại lục đều có thể xem là kinh thế thiên tài, thậm chí là loại thiên tài hiếm như lân mao phượng giác.
Phàm là ngưng tụ ra “ kiếm đạo chi tâm “ người, liền có được tư cách xưng là kiếm đạo tông sư, thậm chí là kiếm đạo chí tôn!
Mạc Thanh Hư lúc này nhìn Vương Hạo Thần, ánh mắt nhu hoà lại có chút thưởng thức, nói:
- Tiểu tử! Ta chờ đợi gần 100 năm thời gian, chính là vì muốn tìm lấy một người trở thành của Mạc Thanh Hư ta! Nay ngươi có thể tìm đến nơi này, vì chúng ta hẳn là có duyên, lão phu đạo tàn hồn này ngày giờ lại không còn nhiều, không biết ngươi có muốn tiếp nhận truyền thừa của lão phu hay không?
Vương Hạo Thần nghe người kia nói vậy trong lòng liền vui mừng, Mạc Thanh Hư chính là người có kiếm đạo tạo nghệ cao nhất trong lịch sử Đông Hoa hoàng triều, cho dù chỉ được hắn chỉ điểm một chút đều có thể khiến bản thân trên kiếm đạo bước ra một bước dài, thậm chí có khả năng hình thành ra chân chính kiếm ý!
- Vãn bối đồng ý! Trước đa tạ tiền bối thanh toàn!
Vương Hạo Thần không tìm ra được lý do cự tuyệt đối, hai tay ôm quyền hướng Mạc Thanh Hư nói.
Bất quá ánh mắt của hắn vô tình lại phát hiện thân thể của Mạc Thanh Hư lúc này dường như so với lúc trước càng thêm hư huyễn, cả người khẽ run lên, thanh âm khàn khàn nói:
- Tiền bối, thân thể của ngươi...?
Cái này kỳ thực không có gì khó hiểu, Mạc Thanh Hư tu vi khi còn là Vũ Quân, nếu như hắn muốn có thể khiến cho tàn hồn của mình ở lại trên thế gian một thời gian ngắn, nhưng chắc chắn không thể có chuyện đạo tàn hồn này có thể tồn tại suốt 20 năm trời như vậy, sở dĩ có chuyện này, là bởi vì tàn hồn của hắn mượn nhờ hoả linh năng lượng, lúc này hoả linh đã bị Vương Hạo Thần thôn phệ, Mạc Thanh Hư tàn hồn liền mất đi nguồn cung cấp năng lượng, tự nhiên sẽ không thể tiếp tục tồn tại được lâu.
Nhiều nhất mấy canh giờ, tàn hồn của hắn liền sẽ triệt để tiêu tán!
- Không cần lo lắng, lão phu là kẻ đã chết rồi, đạo tàn hồn này một mực chờ đợi cũng đã sớm mệt mỏi, ngươi hôm nay tìm đến nơi này, kỳ thực chính là giúp lão phu hoàn thành tâm nguyên cuối cùng, cũng coi như là giải thoát cho ta!
Mạc Thanh Hư khoát tay cười nói, như hắn đã nói, hắn đã sớm toạ hoá, chỉ còn lại một đạo tàn hồn mang theo ý chí muốn tìm người để truyền lại võ học cả đời của mình cho hắn, lúc ra đã tìm được, hắn rốt cuộc có thể chính thức nhắm mắt xuôi tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.