Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 128: Thảm Thắng




Biến cố xảy ra quá nhanh, hơn nữa còn là dưới tình huống không ai có thể ngờ tới, khiến cho toàn trường âm thanh nhất thời đều biến mất, im lặng đến mức một cái kim rơi xuống đều có thể nghe được. 
Đồng Thanh Cương cảm nhận được nơi cổ họng có từng đợt hàn khí sắc lẹm truyền tới, da đầu không khỏi tê dại.
Hắn muốn phản kháng, thế nhưng thân thể lại truyền đến một đợt vô lực cảm giác, đến cả nhấc lên một cánh tay đều vô cùng khó khăn. 
Cuối cùng, Đồng Thanh Cương rốt cuộc chỉ có thể từ bỏ, gian nan đưa mắt nhìn người phía sau lưng mình. 
Người xuất thủ, tự nhiên là Vương Hạo Thần. 
Trong mắt Đồng Thanh Cương, Vương Hạo Thần lúc này trạng thái so với chính mình thậm chí còn kém hơn nhiều, toàn thân đều là huyết thủy, nhìn qua giống như là tắm máu đồng dạng, nghiêm trọng nhất, chính là nơi ngực của hắn còn có một vết chưởng ấn nặng nề hằn vào trong da thịt, tựa hồ muốn đem cả lồng ngực của hắn đánh sập.
Một lần so đấu vừa rồi, hai người vẫn là lưỡng bại cầu thương, cả hai phòng ngự đều hoàn toàn toái diệt, từng người gánh chịu nặng nề thương tích, bất quá để cho Đồng Thanh Cương nghĩ không ra chính là, Vương Hạo Thần rõ ràng không có Thiên Thạch Chiến Thể, năng lực phòng ngự rõ ràng không bằng mình, thương thể so với mình càng thêm trầm trọng, thế nhưng đối phương đến cùng là bằng cách nào lại có thể còn có khả năng đứng lên, thậm chí là đối với mình xuất kiếm? 
Phải biết, Đồng Thanh Cương hiện tại cho dù chỉ là đứng thẳng thôi cũng đã tốn rất nhiều khí lực, càng không có năng lực tái chiến. 
Vì thế hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Vương Hạo Thần là như thế nào có thể tiếp tục cầm kiếm chiến đấu, mặc dù chút chiến lực này tại thời điểm toàn thịnh căn bản không tính là cái gì, thế nhưng vẫn không thể không khiến cho hắn kinh hãi. 
Hắn đến cùng là thế nào làm được? 
Không chỉ có Đồng Thanh Cương, tất cả mọi người đứng quan chiến trong lòng đều có một cái nghi vấn như vậy. 
Đặc biệt là khi nhìn đến từng đạo vết thương nhìn mà ghê người trên thân Vương Hạo Thần, từng người khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, có chút hoài nghi hắn có phải hay không là cái thiết nhân, căn bản không cảm thụ được đau đớn, nếu không sao có thể kiên trì được lâu như vậy?
- Thật là một tên biến thái!
Không ít nam tính võ giả không nhịn được thầm mắng một câu, nếu đổi lại là bọn hắn, chịu thương tích như vậy cho dù không chết cũng phải tận phế, thật không biết Vương Hạo Thần tên kia đến cùng là tại hoàn cảnh như thế nào lớn lên mới có thể có được đáng sợ như vậy huyết tính.
- Nam nhân này thật bá khí a!
Nữ tính võ giả thì ngược lại, từng cái ánh mắt nhìn Vương Hạo Thần tức thì toát ra hào quang. 
Cường giả vi tôn, mỹ nhân yêu anh hùng, đây là đại lục bất thành văn quy tắc!
Đồng Thanh Cương trước giờ vẫn luôn là Đồng gia trẻ tuổi nữ tính võ giả trong lòng tượng đài, ngày hôm nay tượng đài đó lại bị một cái trẻ tuổi nam tử đạp đổ, khó trách một ít nữ nhân sẽ đối với người sau sinh lòng hiếu kỳ thậm chí là hảo cảm.
Càng không nói tới, Vương Hạo Thần không chỉ có thực lực cùng thiên phú cường đại, dung mạo còn phá lệ tuấn tú, cộng thêm cỗ bá khí kia, hoàn toàn đủ để đả động một ít thiếu nữ trái tim. 
Trên võ đài, Vương Hạo Thần một tay cầm Diệu Nhật Kiếm kề sát yết hầu Đồng Thanh Cương, đôi mắt có chút bụi mù che lấp, thanh âm nhàn nhạt vang lên:
- Ngươi bại!
Đồng Thanh Cương hơi ngẩn ra, thần sắc không khỏi trở nên cực kỳ phức tạp, sau cùng lại cười khổ một tiếng:
- Ta bại!
Phun ra hai chữ này về sau, Đồng Thanh Cương liền cảm thấy toàn thân hư thoát, cả người mất hết sức lực ngã xuống nền đất, lâm vào hôn mê. 
Danh hiệu “ Đồng gia đệ nhất thiên tài “ đã theo Đồng Thanh Cương quá lâu, đến mức hắn cũng dần quen với cuộc sống có nó, hôm nay đột nhiên lại bị một kẻ khác đoạt đi, thế nhưng hắn hoàn toàn là thua tâm phục khẩu phục, vì thế không có một chút oán trách, ngược lại cảm thấy tương đương nhẹ nhõm, cũng khơi dậy đấu chí của hắn, bởi vì hắn rất lâu đã không có đánh một trận thống khoái như vậy, càng quá lâu không có bại dưới tay một người cùng thế hệ với mình, lần này bại trận, để cho hắn có một cái mục tiêu mới, đó chính là một ngày có thể vượt qua Vương Hạo Thần, đem đối phương đánh bại.
Một cái võ giả, sợ nhất chính là không có mục tiêu phấn đấu, không biết mình tu luyện vì cái gì, Đồng Thanh Cương vốn là võ si, thắng không kiêu bại không nản, nay có được mục tiêu, tương lai nhất định sẽ phát triển nhanh hơn không ít, điều này cũng chứng tỏ hắn có được một khỏa võ đạo chi tâm rất vững chắc. 
Vương Hạo Thần đạm mạc nhìn Đồng Thanh Cương ngất đi, rốt cuộc thở ra một ngụm trọc khí, trong mắt bụi mù nhất thời che phủ tất cả, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, cả người sau đó cũng ngã về phía sau, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
Kỳ thực Vương Hạo Thần thương thể đúng là so với Đồng Thanh Cương còn phải nặng hơn nhiều, bản thân đến cả thần trí vốn đều đã có chút mơ hồ, chỉ là dựa vào một tia ý chí mà chống đỡ đến hiện tại, đến lúc này rốt cuộc không cách nào gắng gượng được nữa, cũng nối gót Đồng Thanh Cương lâm vào hôn mê.
Một trận chiến này, vốn dĩ Vương Hạo Thần thực lực chân chính là không bằng Đồng Thanh Cương, thế nhưng thủ đoạn liều mạng trong tay hắn quá nhiều, mới dẫn đến chuyện hai người lưỡng bại cầu thương. Đến cuối cùng, Vương Hạo Thần có thể thắng, là bởi vì hắn ý chí so với người trước càng thêm ngoan cường chấp nhất, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng muốn cầm kiếm đứng dậy tiếp tục chiến. 
Trong tình huống hai người thực lực sai lệch không nhiều lắm, ý chí rốt cuộc lại trở thành thứ có thể thay đổi cả kết quả trận chiến.
Vị Đồng gia võ giả giám sát trận đấu từ nãy đến giờ vẫn bị trận chiến của hai người thu hút đến không dời nổi ánh mắt, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn hai đạo thân ảnh máu me khắp người đang hôn mê, trong mắt không khỏi cảm khái. 
Thanh niên nhân a, không chỉ có thiên phú vượt xa nhóm người thế hệ bọn hắn ngày trước mà còn huyết tính hơn nhiều, để cho thân là tiền bối như hắn đều tự thẹn không bằng, thật là trường giang sóng trước đè sóng sau!
- Ta tuyên bố, một trận chiến này, Vương Hạo Thần... thắng!
Thanh âm của người giám sát trầm trọng vang vọng khắp khán đài. 
Đồng Thanh Cương và Vương Hạo Thần đều ngã xuống, thế nhưng bởi vì Đồng Thanh Cương là người ngã xuống trước tiên, vì thế hắn tự nhiên bị tính là bại trận, cái này không ai có thể phủ nhận.
- Thần đệ!
Trận chiến vừa phân ra kết quả, liền có một đạo thân ảnh xinh đẹp vội vàng lao lên đổ nát võ đài.
Là Đồng Tĩnh Vân!
Nàng một thân vận hồng y rực rỡ, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, để cho không ít nam nhân phải ghé mắt nhìn kỹ. 
Đồng Tĩnh Vân trên mặt lúc này đầy vẻ lo lắng, thế nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ vui mừng cùng tự hào không thể che dấu. 
Vốn dĩ lúc đầu, nàng cũng không thật kỳ vọng Vương Hạo Thần có thể chiến thắng Đồng Thanh Cương, ngược lại chỉ mong hắn biểu hiện ra đầy đủ thiên phú để cho Đồng gia cao tầng coi trọng là đủ, nào ngờ tên tiểu tử này bản lĩnh thật sự vượt quá nàng mong đợi, ngay cả Đồng Thanh Cương trước giờ tại Đồng gia thế hệ trẻ là nhất kỵ tuyệt trần cũng bị hắn đánh bại.
Từ ngày hôm nay, Vương Hạo Thần tự nhiên sẽ trở thành Đồng gia thế hệ trẻ tượng đài mới, để hắn làm vị hôn phu của nàng thực sự không ai lại dám ra mặt phản đối. 
Nhìn Vương Hạo Thần cả người đều là huyết thủy, Đồng Tĩnh Vân trong lòng hơi ê ẩm, thế nhưng cũng không tránh không đắc ý, nam nhân ưu tú như vậy, đều vì nàng mà liều mạng chiến một trận, dù sao chỉ có Vương Hạo Thần mới xứng làm nam nhân của nàng, Đồng Thanh Chi... căn bản không đáng nhắc tới.
……………………….
- Ha ha ha! Đại trưởng lão, thật ngại quá, một trận chiến này là đủ đặc sắc, bất quá vẫn là hiền tế của ta may mắn thắng được! Bất quá nhi tử của ngươi cũng không kém, thật không thẹn là hổ phụ sinh hổ tử a!
Trên khán đài, Đồng Thiên Tân không nhịn được mà cười to không ngừng, đối với Đồng Khải Mặc âm dương quái nói, cho dù là ai cũng có thể nghe ra trong thanh âm của hắn ẩn chứa vẻ đắc ý cùng châm chọc. 
- Răng rắc!
Ở bên kia khán đài, Đồng Khải Mặc sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, chén trà trong tay đã bị hắn trong lúc tức giận bóp nát, nơi đáy mắt ẩn chứa thông thiên lửa giận, hắn làm sao cũng không ngờ tới, kết quả lại ra như vậy, chỉ là hắn cũng không thể trách Đồng Thanh Cương, dù sao bản thân hắn biết rõ nhi tử của mình đúng là đã dốc hết toàn lực một trận chiến, chỉ trách kẻ tên Vương Hạo Thần kia quả thực quá mức yêu nghiệt. 
- Nhi tử học nghệ chưa tinh, đã để cho gia chủ chê cười! Bất quá Đồng Khải Mặc ta vẫn tin tưởng, hắn tương lai sẽ không thua kém bất kỳ người nào! Lại nói, Vương Hạo Thần kẻ kia đúng là một viên ngọc quý, đáng tiếc hắn cũng không phải là một người xuất thân từ Đồng gia, hi vọng gia chủ tương lai có thể để cho hắn tương lai vĩnh viễn trung thành với gia tộc a! 
Đồng Khải Mặc áp chế tâm tình đến cực điểm, lạnh lùng nói một tràng, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.
Sau hôm nay, kế hoạch dùng Đồng Tĩnh Vân làm thứ kiềm chế Đồng Thiên Tân đã vô pháp thực hiện, Đồng Khải Mặc hắn chỉ có thể tìm cách khác để tiếp cận ngôi vị gia chủ mà thôi. 
Đồng Thiên Tân đứng nhìn Đồng Khải Mặc rời đi, ánh mắt lập loè một chút quang mang bất định, hắn tuy rằng hiểu rõ Đồng Khải mấy câu sau cùng là muốn đả kích chính mình, bất quá bảo hắn hoàn toàn không có chút nào lo lắng thì đó chính là lừa người lừa mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.