Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 115: Thiên Long Hàng Thế vs Thần Tượng Đạp Sơn




Chiến Tượng Quyền: Linh cấp trung phẩm quyền pháp, Đồng gia đệ nhất vũ kỹ chấn tộc, lấy khí thế của voi chiến làm căn cơ, khi luyện thành, mỗi quyền đánh ra sẽ giống như mãnh tượng xuất thế, uy lực kinh khủng nghiền nát kẻ địch.
Các thức:
- Thần Tượng Đạp Sơn
- Tượng Vương Diệt Địa
- Vạn Tượng Khai Thiên 
…………
- Rống!
Từng đạo tiếng long ngâm vang lên như sấm động, thần long hư ảnh một thân kim quang thần thánh hùng vĩ lao về phía Đồng Thanh Cương, khí thế như muốn chấn áp vạn vật. 
Vương Hạo Thần tu luyện Thiên Long Kiếm Quyết đã có mấy tháng thời gian, thế nhưng lại chưa từng đem ra đối địch, không phải vì bộ kiếm pháp này uy lực kém cỏi, mà là hắn không tìm được đối thủ xứng đáng để hắn phải xuất kiếm. ‘
Lúc này gặp được Đồng Thanh Cương vị này kình địch, Thiên Long Kiếm Quyết rốt cuộc đã được hắn thi triển đi ra. 
Thiên Long Kiếm Quyết thân là Linh cấp thượng phẩm vũ kỹ, hơn nữa còn là lấy bá đạo, cương mãnh làm yếu chỉ, uy lực tự nhiên không cần phải bàn cãi, thậm chí trong cùng cấp bậc, nếu chỉ xét về uy lượng đơn thuần, rất hiếm có bộ kiếm pháp nào có thể hơn được nó. 
Lại nói, đối mặt với Đồng Thanh Cương tên cuồng chiến chi nhân này, Thiên Long Kiếm Quyết uy năng chấn áp khí thế của kẻ địch sẽ có rất nhiều tác dụng. 
Vương Hạo Thần đã nhìn ra Đồng Thanh Cương là kẻ mạnh về man lực, hắn cũng muốn xem một chút, Thiên Long Kiếm Quyết của mình, đến cùng có thể đánh với Đồng Thanh Cương vị này Bát Tinh Vũ Sĩ một trận hay không. 
Đồng Thanh Cương chăm chú nhìn đạo thần long hư ảnh hùng vĩ đang lao tới, trong mắt lướt qua một vòng ngưng trọng, thế nhưng trên thân lại tràn ngập chiến ý nóng bỏng, đúng như Vương Hạo Thần nghĩ, hắn là một cái người hiếu chiến, trong lòng hắn nghĩ Vương Hạo Thần càng mạnh, vậy hắn càng có cơ hội đánh một trận thống khoái, điều mà hắn đã chờ đợi rất lâu. 
Đồng thời, Đồng Thanh Cương trong lòng cũng thừa nhận, Vương Hạo Thần đã có năng lực làm đối thủ của hắn, xứng đáng để hắn phải nghiêm túc đối phó. 
- Tới tốt!
Đồng Thanh Cương hét lớn, toàn thân khí thế càng thêm cuồng bạo, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, sau đó liền hướng về phía đấm đi ra.
Một quyền vừa đánh ra, liền toả ra bàng bạc đại thế, từ bên trong mơ hồ đi ra một đầu mãnh tượng màu bạc, mang theo phô thiên cái địa lực lượng đạp về phía thần long hư ảnh.
- Thần Tượng Đạp Sơn!
Trong hư không, mơ hồ truyền tới Đồng Thanh Cương một đạo trầm thấp thanh âm.
Thần long hùng vĩ cao quý, chiến tượng hiếu chiến cuồng bạo, cả hai đều không chút do dự đâm thẳng vào nhau. 
…… 
Hai người giao chiến thanh thế, đã kinh động đến nhiều thủ vệ và Đồng gia chi nhân ở gần, mà đám thủ vệ bên ngoài thấy bên trong có chuyện liền hấp tấp chạy vào, bất quá còn chưa đi được mấy bước đã bị Đồng Khải Mặc đánh gục, trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Đồng Khải Mặc thân ảnh ẩn hiện trong màn đêm, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía nội viện, lẩm bẩm nói thầm:
- Ngay cả Chiến Tượng Quyền đều sử dụng, chẳng lẽ tên tiểu tử kia lại có thể khiến Thanh Cương phải nghiêm túc chiến đấu hay sao?
Hắn không thể không ngạc nhiên, bởi vì Đồng Thanh Cương nếu như không gặp phải đối thủ là kẻ địch có thực lực là Bát Tinh Vũ Sĩ trở lên thì tuyệt đối sẽ dùng đến Chiến Tượng Quyền, một phần là vì không cần thiết, một phần là bởi vì sử dụng vũ kỹ cấp bậc càng cao thì tiêu hao càng lớn, phải mất nhiều thời gian mới có thể khôi phục. 
- Hả?
Đúng lúc này, Đồng Khải Mặc lông mày đột nhiên khẽ nhíu, ánh mắt ra bên ngoài, ở nơi nào đó, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức không kém gì mình đang lao tới nơi này. 
- Phiền phức tới rồi! 
Đồng Khải Mặc trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng, tại Đồng gia, chỉ có mấy người có thực lực có thể so sánh với hắn, mà hắn đối với đạo khí tức kia lại vô cùng quen thuộc, vì thế hắn có thể dễ dàng nhận ra, người tới chính là Đồng Thiên Tân, đối thủ một mất một còn của hắn hiện tại. 
Nếu là người khác, Đồng Khải Mặc hoàn toàn có thể không để vào mắt, thế nhưng Đồng Thiên Tân thì đúng là có chút phiền phức, tuy rằng lúc này Đồng Khải Mặc đã bước ra một bước kia, thế nhưng hắn vẫn không có bao nhiêu nắm chắc có thể chống lại Đồng Thiên Tân người đã sớm đặt chân Vũ Linh cảnh này.
Bất quá, vì Đồng Thanh Cương, cho dù hắn không tự tin cũng phải đứng ra, giúp nhi tử tranh thủ một ít thời gian. 
- Vù!
Đồng Khải Mặc không do dự nữa, thân hình lập tức biến mất, không bao lâu sau liền chặn trước đường đi của Đồng Thiên Tân, cười nói: 
- Gia chủ! Có chuyện gì mà vội vã như vậy? 
Người đến đúng là Đồng Thiên Tân, hắn vốn dĩ đang bế quan trị thương, thế nhưng lại bị Vương Hạo Thần và Đồng Thanh Cương chiến đấu làm cho kinh động phải xuất quan, khi thấy địa điểm chiến đấu là Vương Hạo Thần phủ đệ thì lập tức thất kinh, vội vàng tự mình chạy đến, lại không nghĩ tới lại bị Đồng Khải Mặc chặn đường.
Đến cùng là chuyện gì lại có thể khiến cho vị Đồng gia Đại trưởng lão này tự thân xuất mã? 
Đồng Thiên Tân đầu óc cho dù có lại ngu xuẩn cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt lập tức trầm xuống, dường như đã đoán ra một số chuyện, nhìn Đồng Khải Mặc lạnh lùng nói: 
- Đồng Khải Mặc, ngươi chặn đường bổn gia chủ làm gì? Còn không mau tránh ra? 
Đồng Khải Mặc làm sao có thể nhường đường, hắn làm như không nghe thấy, lại thản nhiên nói: 
- Đường này tạm thời không thông, xin gia chủ chờ một chút! 
- Làm càn!
Đồng Thiên Tân nổi giận, trầm giọng quát:
- Thân là Đại trưởng lão, lại dám chặn đường gia chủ, ngươi cũng biết đây là tội gì? 
Đồng Khải Mặc không thèm để ý, nói:
- Ta chỉ là lo lắng bên trong có cường địch, vì thế mới không để cho gia chủ đơn độc tiến vào, đợi chúng ta Đồng gia vũ giả đến mới tiến vào kiểm tra!
Cường địch? Cường địch cái rắm! Ngươi thân là Vũ Linh, lại không nhìn ra được bên trong chiến đấu chẳng qua chỉ là Vũ Sĩ cấp bậc hay sao? Đúng là nói dối không chớp mắt!
Đồng Thiên Tân trong lòng nghĩ thầm, khuôn mặt vì giận mà trở nên có chút tái nhợt, trên người khí tức mấy lần sôi trào, tựa như muốn động thủ, thế nhưng đến sau cùng lại bị hắn cứng rắn kiềm chế lại. 
Đồng Thiên Tân không phải không muốn động thủ, mà là hắn căn bản không thể ra tay.
Hắn lúc này trọng thương chưa lành, tu vi chỉ mới hồi phục đến nửa bước Vũ Linh, chống lại Đồng Khải Mặc đã chính thức bước vào Vũ Linh cảnh căn bản không có bao nhiêu phần thắng.
Hiện tại không động thủ, Đồng Thiên Tân còn có biện pháp khiến cho khí tức của mình bên ngoài vẫn là Vũ Linh, thế nhưng một khi chính thức động thủ, vậy liền không có cách nào che dấu được, thực lực cơ bản chắc chắn lộ ra.
Nếu như để cho Đồng Khải Mặc biết được Đồng Thiên Tân thực lực không còn như trước, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao lúc này nếu là Đồng Khải Mặc không tiếc hết thảy mà muốn giết Đồng Thiên Tân, người sau chưa hẳn có thể sống nổi.
Chính vì vậy, Đồng Thiên Tân cho dù biết Vương Hạo Thần rất có thể đang gặp nguy hiểm, thế nhưng hắn vẫn không dám ra tay. 
Mà Đồng Khải Mặc thì lại không biết Đồng Thiên Tân thân mang trọng thương chưa lành, cho rằng thực lực của đối phương vẫn còn như cũ, vì thế trong lòng mang kiêng kị, đồng dạng không dám tuỳ tiện động thủ, hai người nhất thời tạo thành thế kiềm chế lẫn nhau.
……….
- Oanh!
Hai đạo công kích này, so với trước đó thăm dò càng thêm mạnh mẽ gấp bội, lúc này va chạm lập tức tạo ra một vụ nổ nguyên khí đáng sợ, từng đợt sóng xung kích lan toả khắp nơi, cho dù chỉ là dư ba, thế nhưng coi như là vũ giả tu vi Vũ Sĩ sơ cấp dính phải đều sẽ không chịu nổi.
Thần long hư ảnh cùng mãnh tượng hư ảnh đồng thời phá diệt, hoá thành từng đạo quang hoa mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi.
Phủ đệ một mảnh sân, ở khu vực chính giữa đều bị tàn phá một mảng lớn.
- Hộc!
Lần này, cả Vương Hạo Thần lẫn Đồng Thanh Cương đều cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, thân hình đồng dạng không tự chủ được bạo lui mấy bước.
Vương Hạo Thần vội vàng vận Vạn Đạo Thông Thiên Quyết ổn định thể nội nguyên khí đang rối loạn, trong lòng lại âm thầm kinh hãi, hắn một kiếm vừa rồi, uy lực vượt ra một chưởng đầu tiên, coi như là Bát Tinh Vũ Sĩ đều sẽ không tuỳ tiện tiếp được, thế nhưng lại không thể chiếm được chút tiện nghi từ trong tay Đồng Thanh Cương, thậm chí còn khiến cho nội thương nặng thêm.
Xem ra, Đồng Thanh Cương có thể quét ngang Bắc Hải Trấn thế hệ trẻ lâu như vậy, cũng không phải là không có nguyên do.
Đồng Thanh Cương cùng lúc đó cùng giật mình không kém, hắn một chiêu “ Thần Tượng Đạp Sơn “ vừa rồi, mặc dù chưa phải là toàn bộ thực lực, thế nhưng đã có không sai biệt lắm 7,8 phần chiến lực, lại chỉ có thể đánh hoà với Vương Hạo Thần, hơn nữa còn bị thương. 
Đây là lần đầu tiên trong những năm qua, lại có một người trẻ tuổi có thể làm hắn bị thương. 
Hơn nữa người này, lại chỉ có tu vi Ngũ Tinh Vũ Sĩ!
- Ha ha ha!
Đồng Thanh Cương ánh mắt chậm rãi từ kinh ngạc biến thành hưng phấn, cuối cùng không nhịn được ngửa mặt cười to một tiếng đầy sảng khoái, toàn thân chiến ý càng thêm hùng hồn. 
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nửa câu cũng không nói, tay cầm kiếm khẽ xiết chặt.
Không thể không nói, Đồng Thanh Cương chính là người đầu tiên cùng thế hệ cho hắn cảm thấy một tia áp lực, cho dù là Lục Phong trước đó cũng không để cho hắn cảm thấy áp lực như vậy.
Đồng Thanh Cương ánh mắt chăm chú nhìn Vương Hạo Thần, khẽ cười nói:
- Thực lực của ngươi rất mạnh, đủ tư cách làm đối thủ của ta! Nói thật, ta rất muốn tiếp tục phân thắng bại với ngươi ngay tại đây, bất quá gia tộc mệnh lệnh, ta chỉ có thể đợi khi khác! Ở trước mặt mọi người quang minh chính đại đánh gục ngươi!
Vương Hạo Thần mặt không biểu tình, chỉ cười nhạt nói:
- Ngươi cũng phải có thực lực này!
Đồng Thanh Cương lơ đễnh, lại nói:
- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ muốn nói, nếu như vừa rồi là tất cả thực lực của ngươi... vậy trận chiến tiếp theo giữa chúng ta, ngươi tuyệt đối không có phần thắng! 
Vương Hạo Thần im lặng không nói, hắn không có thói quen nói nhiều về thực lực của mình với kẻ địch, hắn cũng biết rõ Đồng Thanh Cương chiến lực rất mạnh, vừa rồi chiến đấu cũng không phải cực hạn của đối phương, bất quá bản thân hắn kỳ thực cũng chưa có tung toàn lực không phải sao? 
Nếu lại tiếp tục đánh, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!
Đồng Thanh Cương cẩn thận đem biểu hiện của Vương Hạo Thần thu hết vào mắt, trong lòng lại có một ít phán đoán, sau cùng mới thật sâu nhìn đối phương một chút, nói:
- Ba ngày sau, hi vọng ngươi có thể trụ lâu một chút, không nên chết trong tay ta quá dễ dàng!
Lời nói vừa dứt, Đồng Thanh Cương liền trực tiếp rời đi, không có tiếp tục nán lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.