Nghịch Thần Ký

Chương 379: Khúc nhạc cổ bằng máu, đầy thống khổ và bi ai




Cự đại huyết đao cùng Xuyên Vân Tiễn va chạm, cực quang lập tức bắn ra bốn phía. Huyết khí tràn ngập không gian, không ai là không ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng này.
Va chạm chỉ trong tích tắc, Xuyên Vân Tiễn tựa hồ đã mất đi nguồn linh lực cung cấp trước đó, cho nên trạng thái không thể duy trì được lâu. Vừa đối bính liền trở nên bạt nhược yếu kém, trên thân ám quang lưu mờ mấy phần.
Bất quá lực lượng mà Sâm Thuỷ Cự Viên dùng để gia trì vào Xuyên Vân Tiễn là rất lớn. Cho nên Xuyên Vân Tiễn vẫn mang đến cực đại áp lực cho Khương Kiệt.
Sâm Thuỷ Cự Viên mặc dù chỉ là Thuế Biến Kỳ yêu thú, thế nhưng trời sinh liền sở hữu lực lượng kinh người. Nhất là khi ở trạng thái cuồng nộ thì lực lượng đó lại gia tăng thêm mấy phần.
Do vậy, lực đạo trùng kích tuyệt nhiên không thể xem thường.
Mặc dù biết điều đó và đã làm ra tư thế chuẩn chị, tuy nhiên Khương Kiệt tựa hồ cũng không nghĩ đến lực phản chấn cư nhiên lại lớn đến vậy.
Chấn đến mức hai tay hắn đều run rẩy đau nhức, thương long hổ thủ đều rách tả tơi, sắc mặt cấp tốc trắng nhợt mấy phần, thân hình có chút loạng choạng lùi về phía sau. Nếu không phải có Lục Triển Ngưu nhanh chóng tiến lên đỡ lấy thì rất có thể Khương Kiệt cũng đã ngã xuống, bộ dáng phải nói là vô cùng chật vật.
Bấy giờ, Sâm Thuỷ Cự Viên cũng đã lộ ra bản thể thật sự, nó vừa vươn người đứng dậy chẳng khác nào một ngọn đại sơn cao cả nghìn trượng. Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập huyết sát chi khí. Bốn chiếc răng nanh vừa to vừa dài tựa như bốn thành cự đại thần binh có thể nghiền nát bất kỳ vật gì.
Toàn thân được bao trùm bởi lớp lông đen nhánh dựng đứng, không khác gì sắt thép tổ hợp lại cả.
Giữa ngực thì trắng nhợt lộ ra từng khối cơ nhục cứng rắn, hơn nữa ở đó còn có rất nhiều hoa văn tạo thành tổ hợp kỳ quái.
Nó hung ác nhìn lấy năm người, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Chứng kiến bản thể Sâm Thuỷ Cự Viên, năm người đều hít một hơi khí lãnh, Khương Kiệt có phần sợ hãi nói:
-Đây..đây là Nguyên Thuỷ Giới yêu thú!
Hạng Thiếu Tu vừa hồi phục lại tinh thần, nghe được Khương Kiệt nói như thế thì đối mắt lấp loé tinh quang, có chút khinh thường liếc xéo Khương Kiệt, thế nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì.
Lúc này, Bào Tịnh đột nhiên lên tiếng hỏi:
-Nguyên Thuỷ Giới yêu thú, đó là cái gì?
Khương Kiệt dự định trả lời, bất quá Lục Triển Ngưu đã đứng ra cắt đứt lời nói của hắn:
-Chuyện này khoan hãy nói, trước mắt chúng ta nên nghĩ cách làm sao đối phó nó thì tốt hơn.
Nói đoạn, thần tình của hắn chợt trở nên khiếp đảm hô lớn:
-Cẩn thận!!
Lời nói vừa dứt, cự đại quyền đầu liền ầm ầm đánh tới, khí thế thập phần hung hăng, tựa như ngũ lôi oanh đỉnh không thể nào đón đỡ.
Năm người chấn kinh, đồng tử co rụt lại, ánh nhìn loé lên vẻ hoảng sợ chi sắc. Nhìn trước mắt quyền đầu tiến tới, cả năm người đều không hẹn mà cùng nhau thi triển thân pháp tứ phía tránh né, không dám đón đỡ.
-Uỳnh!!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, chấn đến đại địa theo đó lắc lư liên tục. Nguyên bản vạn dặm mây trắng giờ khắc này đã bị Sâm Thuỷ Cự Viên đánh ra một lỗ thủng bán kính cả trăm trượng.
Uy lực một quyền kia phải nói là khủng bố vô cùng.
Trần Tinh ở phía dưới quan sát cũng bị dư chấn đẩy lùi về phía sau mấy dặm khoảng cách. Thế nhưng hắn chỉ đứng bên ngoài phạm vi quan chiến, hoàn toàn không có ý định tiến lên hỗ trợ bộ dáng.
-Rống~~~
Đến khi khói bụi tản đi, năm người động loạt hiện ra thân hình, bọn họ cơ bản đều không có thương thế cụ thể, thế nhưng dáng vẻ đều chật vật không thôi. Nhất là Khương Kiệt kia, vừa rồi nếu không phải Lục Triển Ngưu tiện tay nắm theo hắn tránh đi thì rất có thể Khương Kiệt đã không thể tránh thoát kiếp số biến thành một đống thịt nát rồi.
Nghĩ nghĩ, Khương Kiệt nội tâm càng phẫn nộ, nguyên bản tình tình nóng nảy, hiện giờ trực tiếp bạo phát đi ra.
Hắn cắn răng rít lên một tiếng giận dữ, cả người khí thế không ngừng kéo lên. Sỉ nhục vừa rồi hắn quyết phải đòi lại.
Bốn người còn lại quét mắt nhìn nhau tựa hồ ăn ý nhịp điệu, La Khinh Y lập tức lên tiếng:
-Chiếu ứng cho hắn. Ta lo phần chân của nó.
Nói đoạn, băng thương lập tức được nàng cầm chặt trong tay, tuỳ thời có thể oanh kích.
Bào Tịnh không chịu thua kém, nàng há mồm nhả ra một chi lư hương.
Lư hương trông có vẻ cổ xưa, khó có thể che giấu vết tích của năm tháng. Bên ngoài còn phát ra một tầng hào quang nhàn nhạt.
Bào Tịnh tay trái nâng lư hương, tay phải song chỉ điểm vào đó bắt đầu ngưng tụ linh lực thúc giục pháp bảo, bộ dáng đã sẵn sàng tấn công.
Còn lại Hạng Thiếu Tu cùng Lục Triển Ngưu đều đồng loại thủ quyết nhất động, mười chi cự kiếm cùng mười chi cự tiễn lần nữa bắt đầu ngưng tụ.
Bốn người đồng loạt nhao nhao yểm trợ Khương Kiệt.
Về phần Khương Kiệt thì rơi vào điên cuồng trạng thái. Hắn cắn nát mười đầu ngón tay, giữa không trung vẽ cái gì đó, tựa hồ là bí pháp rất mạnh nên cần thời gian chuẩn bị.
Trần Tinh nhìn nhìn không khỏi cảm thán, bí pháp của Khương Kiệt chẳng khác nào một khúc nhạc cổ, đầy thống khổ và bi ai.
Mỗi một nét qua đi, Khương Kiệt sắc mặt lại trắng xám vài phần, biểu tình càng lúc càng dữ tợn. Có thể thấy được, cả cơ thể của hắn đang không ngừng run rẩy, dường như cũng trút hết linh lực vào môn thuật pháp này.
-Nghiệt súc, chịu chết đi!!!
Lúc này, nhiệm vụ của bốn người còn lại chính là câu kéo thời gian để Khương Kiệt hoàn thành tuyệt chiêu.
Hạng Thiếu Tu là người mở màn cho việc tổng tấn công này, mười chi cự tiễn chia làm hai nhánh. Mỗi một nhánh nhắm vào một bên mắt của Sâm Thuỷ Cự Viên.
Tiễn pháp phá không mà đi, cơ hồ mang theo một lực xuyên thấu cực đại. Chỉ cần đánh trúng mục tiêu, Sâm Thuỷ Cự Viên ắt hẳn phải bị chọc mù không thể nghi ngờ.
Để tăng thêm hiệu quả, ngay khi Hạng Thiếu Tu vừa triển khai tấn công, Bào Tịnh liền không chần chừ lập tức hô ứng, nàng song chỉ nhất điểm, điểm điểm trọn vẹn mười lần mới dừng lại.
Mỗi một chỉ qua đi, từ trên lư hương tựa hồ có một làn khói trắng thoát ra, nó hoá thành một đạo cực quang gia trì vào bên trong cự tiễn của Hạng Thiếu Tu.
Tức thì cự tiễn dưới mắt thường đột nhiên biên mất không còn tăm hơi, ngay cả đường sóng theo sát phía sau cũng vô ảnh vô tung.
-Grào!!!
Chỉ là sau một giây, Sâm Thuỷ Cự Viên bưng bít hai mắt hét thảm, tiếng hét rung động trời xanh, nghe có vẻ tê tâm liệt phế đứt từng đoạn ruột như thế.
-Thành công, nhanh, nhanh tấn công nó!
Hạng Thiếu Tu mừng rỡ quát bảo.
Không cần hắn phải nói, Lục Triển Ngưu cùng La Khinh Y dường như đã chuẩn bị từ trước, hai người đồng loạt ra tay dự tính kết liễu Cự Viên.
Mười chi cự kiếm nhắm thẳng trái tim cự viên đâm tới. La Khinh Y băng thương cũng quét ngang, hai chân Cự Viên lập tức đóng băng, không cách nào nhúc nhích.
Bất quá, Sâm Thuỷ Cự Viên dù sao cũng là Nguyên Thuỷ Giới yêu thú, sức chiến đấu cũng như sức phòng ngự đặc biệt kinh người. Không thể xem thường.
Dường như đôi mắt đã bị chọc mù làm Sâm Thuỷ Cự Viên càng thêm điên cuồng, huyết tinh chi khí càng nồng, huyết tính của nó càng bộc phát dữ dội.
Thú huyết đều cuồn cuộn sôi trào, cả cơ thể nó bắt đầu đỏ lên trông thấy. Thập phương cự kiếm đánh trên người Cự Viên đều chẳng hề có tác dụng. Vừa chạm vào đều bể nát không còn.
Sâm Thuỷ Cự Viên ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay đánh vào lồng ngực của mình biểu thị sự phẫn nộ cùng cực.
Chỉ là, không chỉ có nhiêu đó, những hoa văn kỳ quái trên ngực của Sâm Thuỷ Cự Viên đột nhiên phát sáng, mỗi khi quyền đầu của nó đánh lên thì không giạn giống như phát sinh gợn sóng, kèm theo đó là một tiếng nổ vang rung trời.
-Oa~
Cả bốn người đứng mũi chịu sào, gặp tình huống này, huyết khí đều nhộn nhào phun ra một ngụm huyết nhục. Sắc mặt cấp tốc trắng bệch, hiển nhiên bọn họ đã bị nội thương, có nghiêm trọng hay không thì chưa thể biết được.
*Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.