Nghịch Thần Ký

Chương 353: Công tử có thể hay không lấp đầy khoảng trống đó đây?




Trên đường trở về biệt viện, Trần Tinh khuôn mặt càng lúc càng âm trầm. Đường Yên đi theo phía sau không nói một lời, đối với quyết định của Đường Nghĩa, Đường Yên trong lòng tuy khó chịu nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Giữa nàng cùng Trần Tinh chỉ đơn thuần là bèo nước gặp nhau, mục đích kén rể cũng là lợi dụng quan hệ, nhìn Trần Tinh bề ngoài tuấn lãng Đường Yên liền sinh tâm ái mộ. Khi biết Trần Tinh quá mức vô tình liền do dự cùng hối hận.
Đối với việc này, Trần Tinh ngay từ đầu đã nhìn ra. Chỉ là hắn không muốn lãng phí thời gian đặt ở Đường Yên trên người.
Trần Tinh tốc độ phi hành nhanh hơn trước rất nhiều, về phần Đường Yên là Tán Tiên có pháp bảo phụ trợ cũng không chịu thua kém.
Trần Tinh dưới chân cuộn trào tam sắc hoả diễm, hoả diễm sinh sinh hội tụ tựa áng tường vân, không gian xung quanh vặn vẹo đến mức khó tin, tiếng tí tách vang lên nối liền không dứt.
Đường Yên bay theo phía sau không dám lại gần, thần tình bất định, không biết suy nghĩ cái gì.
Bay được một đoạn, từ bên trong giới chỉ truyền tới động tĩnh. Trần Tinh xem xét một thoáng liền hiếu kỳ, hắn lấy ra truyền tin vật sau đó nói:
-Có chuyện gì sao?
Không tới vài khắc thời gian, truyền tin vật vang lên giọng nói của Xuân Lệ:
-Chủ nhân, có một việc nô tỳ muốn nói...
Trần Tinh hơi ngẩn người, Xuân Lệ giọng nói mười phần khẩn trương cùng dè dặt. Chẳng lẽ mới mấy canh giờ liền đã xảy ra chuyện gì sao?
Hắn nhíu mày hỏi:
-Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Xuân Lệ đạt được ý lệnh liền thuật lại:
-Nô tỳ muốn khuyên bảo những người khác đi theo chủ nhân thế nhưng đồng ý người số lượng chỉ có 12 người...
Nghe vậy, Trần Tinh chân mày đính thành chữ xuyên, giọng nói trở nên cứng rắn vài phần:
-Tại sao lại như vậy? Bên trong xảy ra vấn đề gì sao?
Xuân Lệ run giọng, lập tức trả lời:
-Chuyện này nô tỳ cũng đã cố gắng hết sức, thế nhưng đa phần những nữ tử đó đồng ý vào Khương gia ở là vì ái mộ Khương Kiệt, Khương gia bây giờ đã bị huỷ đi thì bọn họ dự tính trở về nhà. Chỉ có 12 người là không có nơi để về nên đồng ý ở lại...
Nói đến đây, Xuân Lệ có chút nhỏ giọng tựa như làm sai bộ dáng sợ Trần Tinh trách phạt như thế.
Trần Tinh hiểu rõ liền không biết nên nói cái gì, đối với người khác thì e rằng không nhận ra được ẩn ý bên trong lời nói của Xuân Lệ. Thế nhưng Trần Tinh há có thể không nghe ra?
Gia? Nực cười, nếu thật sự những nữ nhân đó có nhà thì làm sao một mực ở lại Khương gia đương thân phận không khác gì hạ nhân như thế?
Còn việc ái mộ Khương Kiệt sao? Cái đó lại càng hoang đường hơn nữa. Hai lý do mà Xuân Lệ nói hoàn toàn là giả, nàng không dám nói ra sự thật là sợ Trần Tinh trách phạt mà thôi.
Trần Tinh hơi trầm tư một chút sau đó bắt đầu truyền đạt chỉ lệnh:
-Nói với những người đó, cứ yên tâm mà thực hiện chức trách của mình, ta sẽ không động tay động chân hay bức ép bọn họ làm việc mình không thích. Ta chỉ cần đúng số lượng tài nguyên, còn lại kiếm được bao nhiêu các ngươi tư phân lấy. Hơn nữa, trong thời gian đầu ta sẽ cung cấp cho mọi người tài nguyên tu luyện, đổi lại ta chỉ cần sự trung thành.
Hơi dừng mấy nhịp, Trần Tinh nói tiếp:
-Ngươi cứ đem lời này nói lại, nếu có người nào muốn đi cứ để nàng đi. Trước mắt có bao nhiêu người cũng được, việc này chính người xem thế nào rồi làm, đợi một đoạn thời gian ta sẽ liên lạc.
Nói đoạn, Trần Tinh cũng cắt đứt liên lạc. Vừa lúc thì giới chỉ lại một hồi rung động.
Trần Tinh hơi chần chừ một chút rồi lấy truyền tin vật ra hỏi:
-Thi Âm, có chuyện gì sao?
Không gian giới chỉ của Trần Tinh khác biệt hoàn toàn so với những không gian giới chỉ khác. Bình thường thì truyền tin vật sau khi được đặt vào giới chỉ hoặc Túi trữ vật thì no sẽ hoàn toàn mất đi liên lạc.
Thế nhưng đối với Huyết Long Giới Chỉ thì lại khác, do nó có thể chứa đựng người sống. Cho nên nói một cách nào đó thì giữa hai không gian vẫn có liên hệ với nhau. Truyền tin vật cũng không hề bị cắt đứt liên lạc mà chỉ phần nào bị ảnh hưởng thôi.
Do đó lúc trước, Trần Tinh chủ động liên lạc Hàn Thi Âm thì nàng lại không trả lời, mà khi Hàn Thi Âm liên lạc Trần Tinh thì ngược lại.
-Trần Tinh, ngươi không có chuyện gì chứ?
Trần Tinh hiếu kỳ hỏi:
-Tại sao lại nói vậy?
-Hô, nghe ngươi nói vậy thì ta yên tâm, sau khi ta phái người hỗ trợ ngươi ở Luyện Đan Điện thì lại nhận được tin tức trước đó cha ta đã triệu kiến ngươi. Sau đó hỏi ra thì cha ta bảo ngươi đang tu luyện, chỉ là hiện tại không thấy ngươi cho nên muốn hỏi một chút ngươi có hay không bị cha ta khó dễ?
Nghe giọng điệu của Hàn Thi Âm, Trần Tinh trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Hàn Thi Âm lời nói là thật tâm lo lắng cho hắn, hoàn toàn không có tồn tại lợi ích bên trong. Điều này Trần Tinh là nghe ra được.
Trần Tinh trên ngươi lệ khí cùng sự cô tịch cũng theo đó giảm bớt mấy phần.
Hắn là dị khách, rồi cuối cùng sẽ rời đi thế giới này. Do đó, Trần Tinh không thể nào dung nhập và xem mình như một phần tử ở đây được.
Sự cô đơn, niềm vui hay nổi buồn đều không có người có thể chia sẻ.
Cuộc sống đối với Trần Tinh mà nói chỉ là sự dằn vặt, không biết lúc nào mới có thể kết thúc. Bởi lẽ sống chết của hắn ở đây mấy ai thật tình quan tâm?
Không có người thân, không có bạn bè, vui không thể cười, buồn không thể khóc, đau khổ không thể kể, u sầu không có người tâm sự.
Lâu dần, nó tạo thành tổn thương về mặt tình cảm khó có thể bù đắp, tâm có khuyết, lòng có khúc, đối nhân xử thế theo đó trở nên thực dụng rất nhiều.
Cái cảm giác ấm áp tuy ngắn ngủi nhưng nó mang lại lợi ích to lớn. Khi mà suy nghĩ Trần Tinh bắt đầu cải biến, sự quan tâm đúng lúc vủa Hàn Thi Âm này nhắc nhở Trần Tinh một điều, hắn vẫn là con người, một con người bằng xương bằng thịt còn có tình cảm, vẫn chưa bị ma hoá trở nên vô tình vô nghĩa, chỉ biết giết người.
-Ta không có việc gì, môn chủ bọn họ đều rất tốt. Phải rồi, ngươi giọng nói làm sao?
Hàn Thi Âm nghe Trần Tinh nói vậy chợt nhoẻn miệng cười. Nàng cũng không trả lời Trần Tinh mà nói sang chuyện khác:
-Không có gì, ngươi không cần để ý. Ta liên lạc một là hỏi thăm, hai là nhắc nhở ngươi, tranh thủ sớm một chút lại quảng trường. Sắp đến Tông môn đại hội rồi. Lần này ta ẩn ẩn cảm giác có đại sự gì đó phát sinh.
"Đại sự sao? Hy vọng tới lúc đó ngươi có thể an toàn."
Trần Tinh trong lòng yên lặng lặp lại, sau đó hắn cũng an ủi:
-Ta biết rồi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Chỉ cần bản thân mạnh mẽ thì có nếu có chuyện gì xảy ra cũng đủ thực lực bảo vệ bản thân. Ta có việc, trước dừng ở đây.
Hàn Thi Âm cũng ân một tiếng sau đó hai người đồng thời thu hồi truyền tin vật.
Lúc này, Trần Tinh tầm mắt phía trước cũng xuất hiện thành thị, tu sĩ chân đạp phi kiếm cũng trở nên đông đúc.
Hắn đáp xuống một nơi gần đó sau đó bắt đầu đi bộ vào trong. Trở lại biệt viện, Trần Tinh hoàn toàn không thấy Nhược Hề ở đâu, tâm lý có chút vô ngữ.
Đang lúc chưa biết làm sao liên lạc Nhược Hề thì một giọng nói mười phần nhu mì truyền tới:
-Công tử rốt cuộc đã về, mấy hôm nay nô gia thật sự cảm thấy trống vắng vô cùng a, cơ thể dường như thiếu khuyết cái gì đó, công tử có thể hay không lấp đầy khoảng trống đó đây?
Tiếng nói chưa dứt thì thân ảnh Bào Tịnh liền xuất hiện trước mặt Trần Tinh. Đôi mắt hàm thuỷ uông uông nhìn hắn tựa như phải chịu rất nhiều uỷ khuất đồng dạng.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.