Nghịch Thần Ký

Chương 316: Dây dưa kéo dài




Đường quả gia nghe vậy cười khan một tiếng, biểu tình trên mặt có chút khó coi, ông ta hướng về Trần Tinh nói:
-Công tử như vậy làm cho Đường mỗ thật khó xử, gia chủ đã căn dặn phải mời công tử trở về cho bằng được. Dù sao, giữa công tử và vị công tử kia phải tìm ra người chiến thắng. Đằng này...
Đường quản gia nói đến đây ánh mắt nhìn Trần Tinh một chút. Ông ta không nói thẳng nhưng không khó để nhận ra ẩn ý trong đó.
Trần Tinh không muốn cũng phải trở về. Ý nghĩa là thế, chỉ là cách nói đã được thay thế cho dễ nghe hơn.
Trần Tinh nguyên bản không muốn dính líu gì với Đường gia, tuồng kịch mà râu quai nón gầy dựng đã đến hồi kết.
Một cái Đường gia không lật nổi sóng gió gì cũng như không để lại trong lòng Trần Tinh chút ấn tượng. Tuy nhiên Trần Tinh dường như nghe được điểm mấu chốt trong đó. Hắn lập tức hỏi:
-Vẫn chưa công bố kết quả người chiến thắng? Như vậy người kia hiện đang ở đâu?
Đường quản gia trên mặt vẫn treo lấy nụ cười, ông ta thành thật đáp:
-Đúng là như vậy, gia chủ vẫn chưa công bố kết quả, người công tử nói vẫn đang làm khách ở Đường gia chờ đợi công tử đây.
Trần Tinh đôi mày nhíu lại, Tiếu Thiên Minh đây là vì sao? Hắn vậy mà không trở về? Chẳng lẽ Đường gia cố tình bắt hắn?
Trần Tinh quả thật là trách oan Đường gia. Tiếu Thiên Minh trong trường hợp này có chút ích kỷ. Dù sao hắn cũng không phải thánh nhân. Việc hạnh phúc của bản thân đương nhiên được đặt lên hàng đầu là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, Trần Tinh cũng không thể coi là huynh đệ gì với Tiếu Thiên Minh, suy cho cùng cả hai người cũng là người dưng nước lã. Mà nếu là người dưng nước lã thì cần gì phải đặt trọng tâm lên người Trần Tinh đây?
Trần Tinh về phương diện này cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn không hẹp hòi đến mức ti bỉ như vậy.
Trần Tinh nhìn Đường quản gia một chút thầm nghĩ trong lòng. Giả sử hắn thật không chịu theo ông ta trở về thì có lẽ Tiếu Thiên Minh cũng không trở về được. Sự việc sẽ dây dưa mãi.
Thôi thì theo ông ta một chuyến làm rõ sự việc cũng không phải là điều lớn lao gì. Dù sao Tiếu Thiên Minh vẫn còn ở đó.
Nghĩ kỹ càng, Trần Tinh chỉ phun ra hai chữ dẫn đường liền đi theo phía sau Đường quản gia.
Đường quản gia dĩ nhiên sẽ không vì thái độ này của Trần Tinh mà nổi giận cái gì. Ông ta đi theo bên cạnh Đường gia chủ bấy lâu, hiểu rõ Trần Tinh mới là người được Đường gia chủ xem trọng, khả năng cao sẽ trở thành cô gia. Còn người đang làm khách cũng chỉ được dùng làm tấm mộc giữ một chút thể diện cho Đường gia mà thôi. Không hơn.
Nguyên bản chỉ Trần Tinh trở về mọi chuyện liền sẽ được giải quyết.
Nhưng sự việc diễn ra sau đó lại vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Đường gia chủ chẳng những không trách cứ Trần Tinh cái gì mà mặt mày còn hớn hở, nịnh nọt hắn nói:
-Công tử xin thứ lỗi, Đường gia được công tử ghé qua làm khách thật là vinh hạnh không thôi. Không biết công tử xưng hô thế nào?
Mười mấy người hầu, mấy mươi thị vệ, thị nữ đều trợn tròn mắt nhìn dáng vẻ khúm núm của gia chủ. Tiếu Thiên Minh cũng là như thế.
Trong long hắn dấy lên một đoàn liệt hoả. Đường Nghĩa đây là làm sao? Tại sao đối xử với hắn thì vẻ mặt lạnh nhạt, cách xa người ngoài nghìn dặm. Đối xử với Trần Tinh thì nhiệt tình như thế? Hắn không ghen ghét Trần Tinh, hắn chỉ là không phục đối với cách mà Đường Nghĩa hành động.
Mặc dù Trần Tinh thực lực cường đại nhưng Tiếu Thiên Minh vẫn chưa nhìn thấy điều đó. Cho nên Tiếu Thiên Minh vẫn là có tự tin cùng Trần Tinh quyết một trận chiến. Hắn muốn chứng minh giá trị bản thân của mình cho mọi người Đường gia, nhất là Đường tiên tử thấy.
Trong lòng xúc động, Tiếu Thiên Minh vậy mà lớn tiếng đứng ra hướng về Trần Tinh phát ra khiêu chiến:
-Trần Tinh đạo hữu, nguyên bản ta muốn mau chóng giúp ngươi hoàn thành việc tiểu... việc được người nhờ vả. Thế nhưng giữa chúng ta trước đó xem ra phải làm rõ ai mới là người chiến thắng. Sau khi hoàn thành việc này có lẽ ta mới có thể đặt trọng tâm sang chuyện đó được.
Đường Nghĩa nghe xong nhíu mày một cái, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tiếu Thiên Minh càng tỏ ra khó chịu hơn nữa.
Đường Nghĩa là đang cùng Trần Tinh nói chuyện, Tiếu Thiên Minh vậy mà không có tố chất xen vào như vậy, hơn nữa còn gọi ra tên của Trần Tinh. Như vậy Trần Tinh còn cần thiết cùng ông ta nói chuyện nữa hay sao?
Trần Tinh thấy Tiếu Thiên Minh cũng có phần xung động. Thế nhưng hắn lại không đứng ra chỉ trích cái gì mà nhìn Đường Nghĩa một chút rồi nói:
-Đường gia chủ, ta đã bỏ cuộc, như vậy tại sao ông không tuyên bố người chiến thắng đây? Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì sao?
Đường Nghĩa nghe vậy tròng mắt loạn chuyển, khoé miệng kéo ra nụ cười thản nhiên nói:
-Trần công tử, tình huống lúc đó ai nấy đều thấy, công tử chính là người chiến thắng. Khi ta đang chuẩn bị tuyên bố thì công tử lại hành động khiến mọi người bất ngờ như vậy, thử hỏi Đường Nghĩa ta đây làm sao có thể mở lời được cơ chứ?
Đường Nghĩa nói tới đây, ánh mắt tuỳ ý quét về phía Tiếu Thiên Minh sau đó nói tiếp:
-Còn về vị công tử này, thứ lỗi cho Đường mỗ nói thẳng, ngươi thật ra cũng là một kẻ thua cuộc không khác gì những thí sinh khác, nếu không nhờ công tử này ngươi làm sao có thể đứng lên, ngươi vậy mà không biết xấu hổ muốn cùng con gái ta kết hôn. Ngươi không cảm thấy thẹn với lòng hay sao?
Tiếu Thiên Minh nghe xong trong lòng giận dữ vô cùng, lòng bàn tay siết chặt, hắn nhìn Đường Nghĩa gằn từng chữ nói:
-Đường gia chủ, ta không biết vì sao ông có thành kiến với ta, thế nhưng đối với việc lần này ta - Tiếu Thiên Minh nhất quyết sẽ không bỏ cuộc.
-Ngươi...!!!
Trần Tinh nhìn Tiếu Thiên Minh cùng Đường Nghĩa giương cung bạt kiếm như vậy cảm thấy có chút vô vị.
Hắn dĩ nhiên sẽ không cùng Tiếu Thiên Minh đấu, nếu làm như vậy Tiếu Thiên Minh sẽ không có cơ hội nào cả. Bởi lẽ Trần Tinh sẽ không nhường bất kỳ đối thủ nào một khi ra tay. Tiếu Thiên Minh cũng không ngoại lệ.
Nghĩ nghĩ, Trần Tinh lên tiếng:
-Đường gia chủ, Thiên Minh đạo hữu, về tình về lý ta nghĩ hay là giao cho Đường tiên tử lựa chọn đi thế nào? Nếu Đường tiên tử ưng thuận thì không có gì để nói, còn nếu Đường tiên tử không chấp nhận thì ta nghĩ Đường gia chủ hay là tổ chức lại đại hội kén rể một lần nữa cũng không có gì chứ?
Nghe Trần Tinh nói như vậy, Tiếu Thiên Minh cũng bình ổn lại cảm xúc. Ánh mắt nhìn Trần Tinh có chút cảm kích.
Về phần Đường Nghĩa đương nhiên mười phần không nguyện ý. Chưa nói đến con gái ông ta lựa chọn thế nào. Chỉ bằng việc Trần Tinh nói như vậy thì đồng nghĩa với việc hắn không muốn dính dáng gì tới việc này liền là không được.
Vì sao ư?
Ngay vừa rồi, Đường Yên trở về thuật lại toàn bộ cho ông ta biết.
Càng nghĩ, Đường Nghĩa càng cảm thấy Trần Tinh bối cảnh thật sự không đơn giản chút nào.
Cơ hội tốt như vậy Đường Nghĩa làm sao có thể bỏ qua đây. Nhất là biểu hiện của Trần Tinh làm cho Đường Nghĩa càng khẳng định suy đoán của mình hơn nữa.
Hắn từ khi đi vào Đường gia tới hiện tại, khuôn mặt chẳng hề thay đổi chút nào, hô hấp bình ổn, chứng tỏ Trần Tinh không hề e ngại Đường gia của hắn.
Đường Nghĩa muốn phản bác, đúng lúc này, giọng nói từ bên ngoài truyền tới:
-Không cần phải phức tạp như vậy.
Kèm theo là một loạt tiếng bước chân vang lên. Đường Yên vịn tay Đường phu nhân đi ra. Phía sau là một số thị nữ theo cùng.
Người nói là Đường phu nhân.
Chứng kiến Đường Yên, Tiếu Thiên Minh khuôn mặt lộ ra vê say mê. Không chỉ đơn thuần là yêu thích mà đối phương còn là ân nhân cứu mạng của hắn.
Trong mắt hắn hiện tại, ngoại trừ Đường Yên ra sợ rằng không có ai. Đúng là một cái độc thân cẩu.
Đường Nghĩa trong lòng hừ lạnh một tiếng. Hắn nhìn phu nhân mình nghi hoặc:
-Phu nhân, bà tại sao lại nói như vậy?
Đường phu nhân không lên tiếng, án mắt nhìn Trần Tinh gật đầu xem như chào hỏi.
Lúc này, Đường Yên cũng tiếp lời:
-Ý của mẹ là con đã có lựa chọn. Lựa chọn của con là không cần thiết phải tổ chức lần kén rể nữa.
Lời nói vừa rơi xuống, Đường Nghĩa có chút khó tin nhìn con gái mình. Ông ta muốn nói cái gì nhưng cổ họng tựa như bị nghẹn cứng không thể thốt nên thành lời.
Tiếu Thiên Minh từ trong say mê, nghe được lời này trở nên mộng bức một dạng.
Đường Yên đây là đồng ý chấp nhận hắn hay sao?
Niềm vui có chút ngoài ý muốn a?
Trần Tinh cũng nhìn Tiếu Thiên Minh một chút, sau đó nhẹ gật đầu xem như chúc phúc. Hắn nhìn ra được Tiếu Thiên Minh là thật lòng yêu thích vị Đường Yên tiên tử này.
-Khục~
Thấy tình thế có chút vi diệu, dường như mọi người đều hiểu lầm cái gì đó. Đường phu nhân vội vàng ho khan một cái nhắc nhở con gái mình.
Đường Yên thấy thế cũng mỉm cười, ánh mắt tuỳ ý quét qua mọi người sau đó bắt đầu mở miệng.
*Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.