Nghịch Thần Ký

Chương 314: Ứng mệnh nhân, trảm thương khung, phá gông xiềng, đạp thiên đạo




Râu quai nón ngửa mặt cười to không thôi, hắn không cần Trần Tinh mời liền tự ý ngồi xuống, bàn tay quét ngang một cái, bàn đá nguyên bản trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện 4 vò đại tửu.
Râu quái nón không chần chừ liền nắm lấy nắp vò mở ra, mùi rượu cay nồng toả ra bốn phía, râu quai nón hít một khẩu thật sâu hô to mấy tiếng rượu ngon liền không chờ đợi được ực ực một hơi cạn sạch một vò.
Hắn khà một cái rên lên mấy tiếng thoải mái sau đó mới nhìn Trần Tinh rồi nói:
-Tiểu tử, để ta kể cho ngươi một cố sự. Ngươi hiểu ra sao cũng được, nhưng mục đích của ta chính là do cái cố sự này mà tới.
Trần Tinh không nói lời nào xem như đồng ý. Hắn không để ý râu quai nón than ngắn thở dài hồi tưởng mà lẳng lặng nghe lấy cái gọi là cố sự.
-Cố sự này bắt đầu từ hơn 2 vạn năm trước, sau khi Tiên Ma đại chiến kết thúc và bắt đầu chuyển sang vị diện khác...
-À phải rồi, chắc có lẽ ngươi không biết Tiên Ma đại chiến là cái gì, để ta nói cái đó cho ngươi, nào cạn chén trước.
Râu quai nón nói một hơi rồi lại tiếp tục uống rượu. Trần Tinh cũng đăm chiêu đưa trà nhâm nhi, hắn nhàn nhạt nói:
-Tiên Ma đại chiến, ta là biết.
-Khục...Ngươi vậy mà biết Tiên Ma đại chiến?
Râu quai nói nghe xong sặc một ngụm, sau đó nhìn Trần Tinh khó có thể tin mà nói.
Hắn còn tưởng rằng trên cái thế giới này ngoại trừ người ở nơi đó liền không có ai có thể biết được cái gì gọi là Tiên Ma đại chiến cơ chứ. Thế nhưng Trần Tinh tại sao lại không biết Nhất Kiếm Thanh Nhân Y đâu?
Xem ra Trần Tinh vẫn là có lại lịch hoặc là hắn nhận được truyền thừa của người từ nơi đó. Nhưng mà lại chưa thể xác định rõ ràng cụ thể được.
Râu quai nón lấy lại tinh thần trầm ngâm uống một hớp rượu, lần này hắn chỉ nhấp môi một cái cũng không còn ngụm lớn uống.
-Nếu ngươi biết Tiên Ma đại chiến ta đây cũng nói tiếp.... Sau khi chuyển sang một vị diện khác. Cái thế giới này liền không có cái gì gọi là thần tiên cùng yêu ma. Cũng chỉ có những người phàm nhân như chúng ta mà thôi.
-Nguyên bản thế giới này liền là thế ngoại đào viên cho nhân loại, tông môn tu sĩ mọc lên như nấm. Truyền thừa từ tiên nhân sót lại là tài nguyên tu luyện cho chúng ta ngày càng lớn mạnh và thành lập được đạo thống của riêng mình.
-Mấy trăm năm sau đó, đạo thống rốt cuộc cũng được hoàn thành và định hình. Ngươi biết sao? Phàm nhân chính vì nhỏ yếu, cho nên phàm nhân mới tìm đủ mọi cách trở nên càng mạnh mẽ hơn. Đạo thống của chúng ta truyền thừa vậy mà siêu việt đạo thống của tiên nhân trước đó!
-Tuy có nhiều đạo thống rất nổi tiếng, nhưng nổi bật nhất chính là đạo thống của Nhất Kiếm Thanh Nhân Y. Cái tên Nhất Kiếm Thanh Nhân Y cũng là người đời tôn xưng hắn mà thôi.
-Hắn là một thiên tài, là một yêu nghiệt chân chính. Hắn sáng lập ra Tông Môn cường đại vô cùng. Hắn một kiếm có thể làm cho thiên băng địa diệt, núi sông đoạn tuyệt. Thủ đoạn của hắn đã siêu việt những tiên nhân phổ thông trong khi hắn chỉ là một phàm nhân bình thường. Hắn sáng lập nên một giai thoại mới cho người sử dụng kiếm, phát huy kiếm đạo đến một tầm cao mới.
-Đáng tiếc thay, cây càng cao thì đón gió càng lớn, sự yêu nghiệt của hắn đã đe doạ đến Tiên giới. Bọn họ là kiêng kỵ hắn cho nên phái người trở lại thế giới này thành lập một thế lực gọi là Tiên Môn.
-Bọn họ nói rằng Tiên Môn thành lập mục đích là để độ hoá chúng ta trở thành Tiên nhân. Tuy nhiên, những lời đó chỉ là bịa đặt, thật sự thì bọn họ chính là muốn kìm hãm lại sự phát triển của chúng ta. Huỷ diệt đạo thống của chúng ta, triệt đi con đường thành Tiên của chúng ta.
Dừng lại một chút, râu quai nón tựa như nhớ lại hồi ức lúc trước. Hắn cầm lấy một vò rượu tiếp theo sau đó ngửa mặt uống liền mấy ngụm. Râu quai nón cúi mặt, giọng nói trầm thấp truyền tới:
-Giấy thì không thể nào gói được lửa. Mục đích của những người này bị chúng ta phát hiện, chúng ta đương nhiên không chấp nhận việc này cho nên liền thành lập thế lực liên minh chống lại, đứng đầu chính là Nhất Kiếm Thanh Nhân Y.
-Thế là chiến trận nổ ra, gió tanh mưa máu phủ xuống. Cho dù chúng ta tu vi yếu hơn nhưng đạo thống lại hoàn thiện hơn. Do vậy trận chiến ấy kéo dài rất lâu, đến khi Tiên giới bắt đầu có những đại năng phủ xuống, chúng ta mới thất bại.
-Liên minh tan rã, tông môn bị diệt. Thành viên người thì chết, kẻ thì chạy trốn, không trốn được thì bị bắt lấy. Đạo thống cũng từ đó bị đoạn tuyệt... Đến hiện tại thì thế giới này có lẽ không ai còn nhớ đến việc năm ấy phát sinh.
Nói tới đây, râu quai nón từ xong người lấy ra một thanh tiểu kiếm. Tiểu kiếm này Trần Tinh đã thấy râu quai nón lấy ra một lần.
Lần này râu quai nón cũng không giấu diếm gì nữa mà nói ra lai lịch của nó:
-Thanh kiếm này đã từng là vũ khí của Nhất Kiếm Thanh Nhân Y. Cái tên đó cũng chính vì nó bắt đầu. Những điều ta sắp nói đây chính là mục đích của ta.
Trần Tinh bình thản nhấp một ngụm sau đó đáp:
-Đừng nói với ta là ngươi mục đích chính là bảo ta tiếp nhận thanh kiếm này?
Râu quai nón nghe vậy liền trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Trần Tinh càng toả sáng hơn nữa. Hắn không ngần ngại mà gật đầu khen ngợi:
-Tiểu tử rất tốt, ngươi quả nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất để hoàn thành cái trọng trách gian nan này.
Không đợi Trần Tinh hỏi, râu quai nón liên đã nói tiếp:
-Nguyên bản trước khi Tiên Môn được thành lập, chúng ta sau khi đột phát Địa Tiên có thể trở thành Tiên nhân chân chính. Thế nhưng Tiên giới lại có đại năng phong ấn thế giới này. Thành lập một cái bia đá gọi là Tiên Tịch. Chỉ có đạt được Tiên Tịch mới có thể trở thành tiên nhân. Mới có thể kéo dài tuổi thọ. Còn không thì đến một lúc chúng ta cũng sẽ chết già mà thôi.
Đến đây, Trần Tinh có chút nghi hoặc, trong lòng hắn có những thắc mắc cần giải đáp.
-Chiếu theo lời ngươi nói, chỉ cần gia nhập Tiên Môn đạt được Tiên Tịch không phải liền thành Tiên hay sao? Dù sao mấy người các ngươi không phải cũng bị thua rồi sao?
Râu quai nón hừ lạng một tiếng, mỉa mai phun ra mấy câu:
-Ngươi tu Tiên là để làm gì? Trường sinh sao? Trường sinh mà phải bị gò bó bởi những luật lệ. Trường sinh mà phải cho người khác quyết định sinh tử của mình, ngươi là chấp nhận hay sao?
Trần Tinh không nói, xem ra sự việc không hề đơn giản như hắn nghĩ. Còn rất nhiều khúc mắc trong lòng, nhưng Trần Tinh lại không tiện nói ra.
Thấy Trần Tinh im lặng, râu quai nón mới mở ra vò rượu cuối cùng ực ực sau đó nói tiếp:
-Tiên Tịch sinh ra là để áp chế bọn ta, cả thế giới này đã bị đại trận phong ấn, mà Tiên Tịch chính là điểm mấu chốt. Chỉ cần đánh vỡ Tiên Tịch, chúng ta liền có thể phi thăng. Nhưng mà Tiên Tịch không đơn giản như thế phá huỷ.
-Trong trận đại chiến với tiên giới, Nhất Kiếm Thanh Nhân Y chỉ là bị trọng thương không chết cũng không bị bắt. Sau một thời gian dưỡng thương, hắn đã tìm đến sư phụ ta giao cho ngài ấy thanh tiểu kiếm này và nói rõ sẽ có một người có thể giúp chúng ta thoát khỏi cảnh khốn tù này. Từ đó cũng lưu truyền câu Sấm ngôn như sau: Ứng mệnh nhân, trảm thương khung, phá gông xiềng, đạp thiên đạo.
-Ta tin tưởng, người đó là ngươi.
Dứt lời, râu quai nón nhìn Trần Tinh với ánh mắt cực kỳ sắc bén. Tựa như muốn nhìn thật kỹ hắn có cái gì hơn người mà có thể phá vỡ khốn cục như thế.
*Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.