Nghịch Thần Ký

Chương 273: Nàng rốt cuộc là ai?




Cả 2 người duy trì một tư thế kỳ lạ, tựa như một đôi tình nhân đang âu yếm thân mật với nhau một dạng.
Trần Tinh cảm giác bắt đầu có chút quái dị, hắn có thể cảm thấy nơi ôn nhu ấm áp kia bắt đầu nóng dần lên. Làn da trắng sáng cũng hồng nhuận phơn phớn, cặp đào mọng nước tươi ngon thì lại mãnh liệt chập trùng theo từng nhịp thở. Điểm hồng trên đó cũng gồ lên trông thấy.
Tiếng thở dốc tần suất càng lúc càng nhanh, thô trọng cùng gấp gáp. Hương khí toả ra càng lúc càng nồng, say lòng cùng mê muội.
Trần Tinh không thể không dùng sức đẩy nàng ra, mẹ nó nữ nhân này đang động tình! Hắn không muốn bị đẩy ngược a!
Trần Tinh tuy rằng thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng với sức lực 5 vạn cân dù tổn hại đến đâu cũng ít nhất đạt tới vài chục cân tả hữu đi?
Muốn thoáng đẩy ra nữ nhân này trong lúc nàng không kịp đề phòng cũng không có gì khó khăn.
-Bịch~
Do gấp gáp, Trần Tinh dùng sức hơi mạnh, vả lại hắn đang bị trọng thương, cả người nhìn như hoàn hảo nhưng lại không tốt đẹp như tưởng tượng. Cho nên, Trần Tinh lăn đùng ra đất, phát ra âm thanh trầm đục, đau nhức truyền tới khiến hắn không khỏi than ngắn thở dài liên tục.
Nữ nhân bị lực đạo chấn tới hơi ngả về sau một ít, nhưng rất nhanh liền an ổn thân hình.
Nàng thấy Trần Tinh như vậy hoảng hốt trường tới. Nét mặt lo lắng đọng rõ trên mặt nàng.
Đúng, chính là trường tới!
Trần Tinh hiện tại có thể thấy được, nữ nhân này cũng không phải nhân loại.
Nửa người dưới của nàng là chiếc đuôi rắn khổng lồ, dài tới 30-40m.
Đối với loài rắn, Trần Tinh trước giờ không có hảo cảm gì, nhưng không hiểu sao nhìn thấy nàng, hắn lại không mảy may sinh ra chán ghét.
Ở bên trong hang động không hề có ma khí, thay vào đó Trần Tinh lại cảm thấy nơi này linh khí còn nồng nặc hơn ở ngoại giới rất nhiều.
Mặc dù có chút tối, nhưng với thị lực kinh người, Trần Tinh có thể thấy rõ ràng tình huống xung quanh.
Nhất là xà nữ nhân trên người lại toả ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, cao quý cùng thánh khiết, khiến cho hắn cảm giác mình như tắm gió xuân một dạng.
Nhắc đến loài rắn, người ta sẽ cảm thấy sởn da gà với cái nhìn lạnh lẽo của nó, làn da với những hoa văn gây cảm giác ức chế tâm lý nói chung.
Trần Tinh cũng không ngoại lệ, tuy không đến nổi nào nhưng cái suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong tâm trí của hắn.
Vậy mà bây giờ, khi hắn thấy nhìn thấy trên mặt nàng biểu hiện sốt sắng, đôi mắt long lanh những giọt nước mắt, rực rỡ mỹ lệ ẩn chứa vô hạn quan tâm cùng ôn nhu, Trần Tinh lại không có một tia chán ghét nào.
Nàng trường tới bên cạnh hắn, chân tay luống cuống không biết làm sao, đôi thỏ ngọc lắc lư mãnh liệt, nhưng Trần Tinh không hề quan tâm điều đó.
Chiếc đuôi mà hắn đã từng suy nghĩ gây ức chế kia lại nhẹ nhàng quấn quanh eo hắn, tựa như sợ hắn tổn thương một dạng.
Hắn có thể cảm nhận được chiếc đuôi mềm mại ấm áp đó phát ra ánh sáng lung linh những sắc màu tươi đẹp.
Trần Tinh không phản kháng, chiếc đuôi nâng hắn lên rồi sau đó, vòng tay ôn nhu của nàng một lần nữa ôm ấp hắn.
Lần này, nàng cử động để Trần Tinh triệt để rung động.
Ôm được một lúc, xà nữ nhân thả hắn trở lại chiếc giường đá khổng lồ sau đó trường đi mất hút
Từ đầu tới cuối nàng không nói một câu. Nhưng hành động của nàng lại thấy rõ sự yêu thương ẩn chứa trong đó.
Trần Tinh vẫn còn đang ngây người, mùi hưởng thoang thoảng vẫn còn vươn vấn xung quanh.
Hắn nhẹ chạm vào giường đá, giường đá không lạnh, nhiệt độ ấm áp, giống như nhiệt độ cơ thể của nàng một dạng.
Trần Tinh đã lâu rồi mới cảm thấy thất thố như này, không phải hắn bài xích nữ nhân mà là do hắn không dám.
Gánh nặng của hắn quá lớn, hắn không muốn huỷ đi một đời của người nào nữa.
Nhưng đối với sự ôn nhu, ánh mắt như nhìn trượng phu của mình từ xà nữ nhân khiến Trần Tinh bối rối không biết nên làm sao cho phải.
Trần Tinh thích cảm giác này. Nhưng tâm lý lại bài xích.
Đối mặt với sinh ly tử biệt, Trần Tinh lại chùn bước.
Hắn không sợ chết nhưng lại sợ nhìn thấy người thân mình chết đi.
Không thể phủ nhận cái chết của Lâm Triều Anh ảnh hưởng đến Trần Tinh rất lớn.
Khiến hắn sợ hãi thu hồi tình cảm của mình vào bên trong vỏ bọc lạnh lùng cùng khuôn mặt như vạn năm băng sơn kia.
Nhưng đối với sự ôn nhu của nàng, giờ phút này khối băng trong tim Trần Tinh bắt đầu có dấu hiệu tan chảy...
...
Trần Tinh lắc đầu tự giễu, lúc này không phải suy nghĩ đến vấn đề đó.
Nếu đã tỉnh lại thứ quan trọng chính là phải nhanh chóng hồi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Trên người hắn hiện tại không có linh thạch, nhưng linh khí trong hang động rất đậm đặc, Trần Tinh liền không cần quan tâm vấn đề linh khí.
Hắn ngồi xếp bằng, sử dụng một thoáng Đoạt Thiên Tạo Hoá Quyết để hấp thu linh khí, Trần Tinh cũng không dám dùng nhiều, không phải hắn sợ gây ra Thiên Đạo chú ý, mà là sợ một hơi hấp hết linh khí trong động này, đến lúc đó không biết phải làm dao bàn giao với xà nữ nhân kia.
Nhắc đến Đoạt Thiên Tạo Hoá Quyết cũng không phải dễ dàng như vậy sử dụng. Muốn sử dụng nó phải thoả mãn 3 điều kiện tối trọng yếu nhất.
Một là tinh thần phải ở trạng thái thanh tỉnh. Hai là nơi đó nhất thiết phải có linh khí tương đối dày đặc. Ba là không phải ở trạng thái chiến đấu.
Nếu không thì Trần Tinh liền xem như bất bại sao? Hắn còn chưa đạt tới trình độ có thể sáng tạo ra một công pháp gần như hoàn mỹ đó. Hạn chế là điều hiển nhiên.
Mặc dù cơ thể hắn cũng có thể tự động hấp thu, nhưng theo nhu cầu càng ngày càng cao thì số lượng đó không đáng nhắc đến.
Giữa luyện khí và trúc cơ là trời và đất, giữa trúc cơ với kim đan cũng vậy. Huống hồ Trần Tinh sau khi ngưng tụ Kim Đan đã nảy sinh biến dị. Không thể trông cậy vào việc hấp thu tự động của cơ thể được nữa.
...
Trần Tinh không hề hay biết, bản thân mình bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác.
Nếu đổi lại là lúc trước, hắn sẽ không từ thủ đoạn tăng lên lực lượng, bất cận nhân tình.
Nhưng hắn hiện tại lại không làm vậy, hắn chỉ hấp thu một ít linh khí để cơ thể hồi phục, còn linh lực thì cũng chỉ đạt tới 1-2 phần tả hữu mà thôi.
-Rắc rắc~ đùng đùng~
Trần Tinh đứng dậy, thuận tiện giãn gân cốt, các khớp xương phát ra những thanh âm vang dội.
Cảm thấy cơ thể đã không sai biệt lắm, Trần Tinh thoáng xuất ra y phục mặc vào.
-Xì xào~
Lúc này âm thanh truyền tới, Trần Tinh hướng mắt nhìn lại, xà nữ nhân kia đã trở về.
Tay của nàng còn nắm lấy một con nai trưởng thành, nàng trường trên mặt đất phát ra âm thanh xoạt xoạt.
Lúc này Trần Tinh biểu lộ có chút quái dị, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại tình cảnh này.
Nhất là trước ngực của nàng cuộn trào mãnh liệt, không hề có mảnh vải che thân kia.
Nếu không phải nửa người dưới của nàng là xà thân, ắt hẳn hắn sẽ nhịn không được thưởng thức phong cảnh này một chút.
Còn hiện tại Trần Tinh không có mảy may cảm giác gì cả.
Xà nữ nhân thấy Trần Tinh biểu hiện trên mặt liền mừng rỡ.
Nàng nhanh chóng lướt tới sau đó đặt con nai xuống rồi dùng tay chỉ chỉ, miệng phát ra thanh âm gì đó tựa như muốn nói với hắn.
Trần Tinh mặc dù không hiểu nàng nói cái gì, nhưng từ điệu bộ cử chỉ cũng có thể đoán một hai.
-Nàng là muốn ta ăn cái này?
Dường như hiểu được ý của Trần Tinh? Xà nữ nhân vậy mà gật đầu liên tục.
Trần Tinh biểu hiện dị thường trong lòng không khỏi vấn đạo:
-Nàng ta rốt cuộc là ai? Thế mà có thể nghe hiểu? Chuyện này...
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.