Nghịch Thần Ký

Chương 262: Có liên quan gì đến ta?




Hư ảnh kia cũng thu hồi tầm mắt, hay nói chính xác là Trần Tinh thu hồi tầm mắt.
Hắn không biết chuyện gì xảy ra, Trần Tinh vừa rồi cảm nhận được có thứ gì đó nhìn mình.
Hắn hướng về một phương hướng, vừa dự định thông qua Huyết Mạch Linh Thể nhìn đến thứ kia thì lại chẳng thấy đâu?
Trần Tinh lắc đầu thu hồi Huyết Mạch Linh Thể. Ánh mắt hắn của trở lại bình thường, trong suốt không chút tạp chất.
Trên người tựa như không có gì khác nhau, Huyết Mạch Linh Thể Trần Tinh vừa mới kích phát, khả năng còn nhiều hạn chế.
Hắn trong thời gian này trước tiên phải làm quen với lực lượng mới này đã.
Trần Tinh biết được Huyết Mạch Linh Thể của mình đã xảy ra biến dị, không phải thú, cũng không phải binh khí mà là bản thân mình.
Đây là điều mà từ trước đến nay, từ cổ chí kim chưa từng xảy ra.
Bên trong bản Huyết Mạch Linh Thể bút ký cũng không hề có ghi chép.
Theo Trần Tinh thấy, nhất định phải tìm hiểu việc này cho thấu đáo. Nếu không sự việc có chút không ổn.
Chẳng lẽ chiến đấu lại triệu hồi Huyết Mạch Linh Thể trần truồng sao?
Mặc dù Trần Tinh không quan trọng lắm cái nhìn của người khác nhưng hắn cũng không vô sỉ đến trình độ đó.
Thu hồi lại Huyết Mạch Linh Thể, Trần Tinh đẩy cửa ra căn phòng thì trời đã sáng choang.
Hắn vừa ra liền nhíu mày, phía trước Cổ Ba lảo đảo chạy tới, một tay ôm ngực, máu còn vươn bên khoé miệng, xem ra là bị đánh trọng thương.
-Là ai đả thương ngươi?
Cổ Ba nghe xong thoáng cảm động, câu đầu tiên Trần Tinh hỏi không phải chuyện gì xảy ra mà là ai làm hắn bị thương.
Cũng là một câu hỏi nhưng đại biểu cho 2 ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Cố Ba hồi phục lại tinh thần, hướng về Trần Tinh nói
-Công tử, người không xảy ra chuyện gì?
Trần Tinh có chút khó hiểu hỏi ngược lại
-Ta có thể có chuyện gì? Thương thế của ngươi là như thế nào?
Cổ Ba hít một hơi khí lạnh khó có thể tin chằm chằm Trần Tinh không chớp mắt.
Trong lòng Cổ Ba nhấc lên một cỗ khiếp sợ cùng may mắn tột cùng. May mắn có thể đi theo một vị ngay cả Thiên Đạo cũng không áp chế được!
-Công tử, ngài chẳng lẽ không biết vừa rồi Thiên Đạo chi nhãn xuất hiện?
-Thiên đạo chi nhãn?
Trần Tinh lắc đầu, hắn không trả lời nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ
"Chẳng lẽ vừa rồi ta cảm nhận được có thứ gì đang nhìn mình chính là Thiên đạo chi nhãn?"
-Đúng vậy, công tử, Thiên đạo chi nhãn một khi xuất hiện thì tất cả tu sĩ nhất định phải huyết tế bái kiến. Chút thương thế này nghỉ một lúc sẽ khỏi hẳn, công tử...
Cổ Ba nới được một chút liền dừng lại, không cần phải nói thành lời, Trần Tinh đã hiểu ẩn ý vế sau của Cổ Ba, Trần Tinh không giải thích, chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra thì làm sao giải thích?
-Ta đi dạo một vòng, mọi việc ở sòng bạc giao cho ngươi.
Trần Tinh phất tay áo tiêu sái rời đi, để lại Cổ Ba không biết nói gì
Vì cái gì vị côn tử của mình càng ngày càng nhìn không thấu a? Cổ Ba còn liên tưởng đến việc Thiên Đạo chi nhãn hiện nguyên nhân là do Trần Tinh.
Nhưng rất nhanh Cổ Ba liền lắc đầu, chuyện này không thể suy đoán lung tung được.
Thiên Đạo há có thể để người tuỳ tiện làm đề tài bàn luận?
...
Trần Tinh vừa bước ra đường chính, một bóng hình xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt hắn.
Toàn thân tuyết trắng lung linh, thướt tha yêu kiều, vừa quyến rũ lại thánh khiết. Hai mặt đối lập song song tồn tại làm cho người khác phải nhìn thêm vài lần.
Người này không ai khác chính là Bào Tịnh, nàng cũng không ngoại lệ.
Cũng giống như Cổ Ba, bên khoé miệng còn lưu lại vết máu nhàn nhạt, chứng tỏ Bào Tịnh đang trên đường tới đây thì bị thương.
Trần Tinh không hỏi nàng thương thế mà thoáng dừng bước chờ đợi Bào Tịnh lên tiếng.
Bào Tịnh nhìn thấy Trần Tinh lạnh nhạt cũng không có ý nổi giận mà thay vào đó Bào Tịnh tỏ ra yếu đuối nức nở thoáng cái nhào vào lòng Trần Tinh
-Công tử, nô gia thương tâm a...
Trần Tinh thoáng cái tránh thoát Bào Tịnh, hắn dĩ nhiên sẽ không để một nhân tố không ổn định tiếp xúc bản thân.
Trần Tinh sau khi tránh thoát liền nhàn nhạt nói:
-Ngươi thương tâm thì có liên quan gì đến ta?
Bào Tịnh u oán nhìn Trần Tinh, trong lòng càng trở nên kiên định hơn nữa.
-Dĩ nhiên là liên quan rồi, nô gia không phải là người của công tử sao?
Giọng điệu mềm mại đáng thương, nếu là người khác sẽ không nhịn được sẽ ngay lập tức nhào tới hận không thể dùng bản thân vuốt ve an ủi nàng.
Đáng tiếc Trần Tinh đã qua cái thời trẻ tuổi huyết khí phương cương, 3 năm đặc huấn từ Huyết Long Thần Vương đã làm cho Trần Tinh không còn chịu một tí ảnh hưởng nào từ Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh, hắn đã có kháng tính với nó.
Trần Tinh khống chế dục vọng chứ không phải dục vọng khống chế hắn.
Bào Tinh mặc dù thập phần xinh đẹp nhưng đẹp đẽ cỡ nào Trần Tinh chưa từng thấy qua?
Ngay cả xinh đẹp nhất Hoặc Thiên, Trần Tinh còn không mất khống chế.
Nếu đổi lại là người khác chỉ nhìn nàng một chút thôi liền như uống thuốc kích dục nhào lên?
Vẻ đẹp của nàng, đã không có từ để hình dung được nữa, nếu như có từ để diễn tả cái đẹp, diễn tả vẻ mỹ miều của Hoặc Thiên thì đó là vũ nhục vẻ đẹp của nàng.
Quyến rũ? Hoặc Thiên đã không cần nó?
Thánh khiết? Hoặc Thiên đã vượt qua phạm trù của sự thánh khiết. Nàng tinh khiết không chút tỳ vết. Tựa như một kiệt tác hoàn mỹ nhất.
Mị hoặc? Nàng không cần làm gì cũng khiến người khác điên cuồng hận không thể hiến dâng tất cả cho nàng.
Nóng bỏng? Không cần phải đề cập nữa...
Chỉ có 2 từ xứng với nàng mà thôi, đó là hoàn mỹ!
Hoàn mỹ, nói thì đơn giản nhưng ai dám khẳng định điều đó?
Không một ai!
Nhắc tới điều này, Trần Tinh cũng không hiểu sao cảm thấy bản thân mình lúc đó phải chăng không hiểu phong tình?
Đối với nữ nhân xinh đẹp khác hoặc ít hoặc nhiều Trần Tinh sẽ nảy sinh vẻ thưởng thức, duy chỉ đối với Hoặc Thiên không hiểu sao Trần Tinh chẳng những không có tí thưởng thức nào mà là vẻ đạm mạc áy náy, tựa như đối với muội muội của mình một dạng. Không tồn tại tình yêu nam nữ.
Không hồi phục lại tinh thần lắc đầu tự giễu, trên mặt hắn không có tí biến hoá nào. Bào Tịnh cũng không nhận ra Trần Tinh thất thần trong tích tắc đó.
Nàng thở dài nhìn Trần Tinh, ánh mắt hàm xúc cùng nghiêm túc.
-Nô gia nói đều là sự thật, công tử mang tới cho nô gia cảm giác an toàn, từ lúc nô gia tu luyện đến nay công tử là người làm cho nô gia thật sâu rung động. Khoảnh khắc đó nô gia biết bản thân mình chỉ có thể là của công tử, xin công tử thương xót nô gia.
Đôi mắt Bào Tịnh long lanh những giọt nước mắt, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống một dạng.
Nàng thu hồi vẻ thánh khiết cùng quyến rũ, bộc lộ bản chất yếu đuối thật sự.
Bào Tịnh nàng, quy cho cùng cũng là nữ nhân.
Đáng tiếc, Trần Tinh không hề bị lay động, hắn tựa như một táng đá, ánh mắt hắn không tồn tại đồng cảm hay dục vọng.
Nếu chỉ bằng 1 hai lời nói Trần Tinh liền tiếp thu nàng há chẳng phải nữ nhân thiên hạ Trần Tinh đều muốn?
Hắn không "bác ái" đến trình độ đó.
Huống chi, khả năng diễn kỹ của mỗi người đều đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, không cần bất kỳ kịch bản gì cũng có thể khiến người khác đồng cảm.
Trần Tinh không ngu ngốc đến trình độ tin rằng mỗi câu mỗi chữ Bào Tịnh nói đều là thật.
Nếu là thật đi nữa thì sao? Có liên quan gì đến hắn?
2 người đến với nhau phải từ 2 phía, Bào Tịnh sinh tình cùng hắn không có nghĩa là Trần Tinh cũng vậy.
Có những người chỉ cần tiếp xúc một lần liền định chung thân, nhưng đáng tiếc Bào Tịnh không mang lại cho Trần Tinh cảm giác đó.
-Nếu ngươi đến đây chỉ nói những điều này thì sau này đừng đến phiền ta.
Trần Tinh dứt khoát dời đi thân hình lướt qua người Bào Tịnh.
Cả người nàng run rẩy dữ dội, Nàng là ai? Nàng là Bào Tịnh, mọi người ngưỡng mộ nàng, truy cầu nàng người không đếm xuể, nhưng giờ thì sao?
Trần Tinh chẳng những không thèm liếc nhìn nàng, ngay cả nói với nàng nhiều một câu Trần Tinh cũng không muốn.
Trần Tinh thật sự rất đặc biệt, đặc biệt đến nổi khiến tâm nàng chùn bước.
Bào Tịnh thở dài, có lẽ Trần Tinh không thuộc về nàng.
Nàng phi thân đuổi theo Trần Tinh. Nàng tìm hắn có chuyện quan trọng.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.