Cổ Ba nghe được Trần Tinh lời nói thoáng cái liền sửng sờ.
Hắn linh lực tuy không còn nhiều, nhưng nghĩ muốn ung dung rời đi hắn không thành vấn đề.
Trần Tinh nói như vậy phải chăng quá cuồng vọng?
Theo Cổ Ba thấy, Trần Tinh tu vi không phải phân thần thì hợp thể kỳ, không hề nào hơn được nữa. Cổ Ba không hề cảm nhận được nguy hiểm hay áp lực khi đối mặt Trần Tinh. Đây là nguyên do Cổ Ba đưa ra dự đoán.
Càng nghĩ, Cổ Ba càng cảm thấy tức giận, chính mình hôm nay đi ra làm ăn phải chăng không xem ngày hoàng đạo?
Gặp phải một tên tiểu tử phá rối chẳng nói, thế mà lại dưới cơn nóng giận không lựa chọn hồi sức để rồi bị một tên miệng còn hôi sữa tính sổ?
Tán Tiên nổi giận, há có thể bình thường?
Không thể phủ nhận, thực lực sẽ mang đến tự tin, nhưng đồng thời, chính thực lực sẽ che mờ đôi mắt người đó.
So với Trương Vũ thì Cổ Ba không bằng.
Trương Vũ mặc dù là Nguyên Anh, đồng ý là thực lực yếu. Nhưng hắn hỗn đến trình độ lô hoả thuần thanh. Chỉ cần có một tia cảm giác nguy hiểm Trương Vũ liền không do dự lựa chọn chạy trốn.
Cái này có thể xem như một loại thiên phú. Cổ Ba thì sao?
Hắn ỷ mình Tứ kiếp Tán Tiên, tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, để rồi quên đi trực giác nguy hiểm.
Xử sự thường dựa theo kinh nghiệm, thấy Trần Tinh linh lực ba động không mạnh liền nhận định hắn là quả hồng mềm?
Đây cũng là lý do vì sao những lão quái vật thường tỏ ra não tàn một dạng.
Thử hỏi, người ngu đến đâu nếu tu luyện đến một trình độ được xưng là lão quái vật thì có thể não tàn sao?
Không phải, chỉ là do bọn họ quá tự tin mà thôi!
Cổ Ba cũng giống vậy?
Hắn nổi giận, rầu hùm quặt ngược. Cổ Ba quát lớn:
-Càn rỡ!
Đồng thời, Cổ Ba không lưu thủ nữa. Hắn trực tiếp thôi động linh lực.
Chưởng phong gào thét lao tới, lần này linh lực thôi động nhiều hơn hoá thành pháp thuật đánh về phía Trần Tinh.
Trần Tinh hờ hững nâng tay điểm ra một chỉ.
Dưới sự dẫn dắt linh linh dựa theo lộ tuyến Lục Mạch Thần Kiếm, ngón tay Trần Tinh hơi loé sáng rồi chợt tắt.
Kiếm khí ngưng tụ hướng phía chưởng phong đối bính.
-Xíu~
Chưởng phong do Cổ Ba linh lực thôi động không khác gì một tờ giấy mỏng bị Trần Tinh Lục Mạch Thần Kiếm bản nâng cấp xuyên thủng.
Kết cấu pháp thuật đã bị phá vỡ, chưởng phong trực tiếp không còn uy lực ngoại trừ tạo ra một làn gió mát vũ động uy phục Trần Tinh.
Còn về Lục Mạch Thần Kiếm thì không dừng lại.
Cổ Ba thấy thế sắc mặt biến hoá vội vàng né tránh. Lần này hắn không trực tiếp ra tay mà nhìn Trần Tinh với ánh mắt khó có thể tin.
Lần thứ nhất ra tay Cổ Ba còn ôm một tia may mắn, lần thứ 2 thì may mắn không còn sót lại chút gì.
Cả 2 lần Trần Tinh đều hời hợt như vậy, cộng thêm bộ dáng của hắn thong dong tự nhiên, cả người toát ra một loại khí chất tự tin.
Cổ Ba há ngu đến mức không nhận ra là Trần Tinh thừa sức đối phó hắn.
Nghĩ tới đây, Cổ Ba toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trần Tinh có chút không được tự nhiên.
Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, giọng điệu hoà hoãn nói:
-Đạo hữu, tất cả đều là hiểu lầm, chúng ta hiện tại hoà nhau thế nào? Chuyện lúc trước không tính, ân oán xoá bỏ làm sao?
Cổ Ba trực tiếp xưng hô Đạo hữu, hắn hiện tại đã không dám khinh thường Trần Tinh. Vả lại Trần Tinh tu vi thật sự Cổ Ba nhìn không thấu. Nhìn sao cũng giống Kim Đan, nhưng Kim Đan há có thể dễ dàng hoá giải Tán Tiên một kích?
Trần Tinh trong lòng một mảnh thanh minh. Sở dĩ để cho Cổ Ba xuất thủ với mình 2 lần mà hắn không đáp trả, hoặc hời hợt đáp trả là vì Trần Tinh có mục đích khác.
Trần Tinh hiện đang cần dùng người, theo hắn thấy Cổ Ba cùng 3 người khác đều có thể cho hắn trợ lực.
Cả bốn người đối với hắn chỉ có địch ý, không có sát ý. Quan trọng hơn hết, bọn họ đều không tuỳ tiện mở miệng vũ nhục hắn.
Kỹ xảo diễn xuất cũng không tệ, Trần Tinh dùng người không quan tâm lắm tu vi, ở trong giai đoạn mới phát triển, hắn chỉ cần cần người có điểm thực lực thay hắn ra mặt xử lý một số chuyện mà thôi.
Trần Tinh nhàn nhạt liếc nhìn Cổ Ba một chút, đôi con ngươi đen nhánh thâm thuý khiến Cổ Ba không hiểu sao trong lòng run lên.
Ánh sáng của bầu trời cũng từ từ tắt hẳn. Trong tích tắc đó, Trần Tinh động.
Thân hình hắn vụt một tiếng biến mất, giây kế tiếp Trần Tinh liền đứng trước mặt Trần Tinh, tay phải hắn nắm cổ Cổ Ba giương lên không trung.
Cổ Ba trừng lớn con mắt không thể tin nổi, hắn muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói nên lời.
-Thúc thúc!!!
Nữ nhân gọi Cổ Thanh Thanh la lên, 2 người nam thanh niên cũng há hốc mồm.
Bọn họ muốn la, nhưng không có sức để la cũng như có la cũng không làm được gì.
Bọn họ đều đang ở trong trạng thái thoát lực.
Người nam thanh niên la lối lúc đầu cũng chỉ là gắng gượng mà thôi. Phải biết từ đầu tới cuối nói chuyện với Trần Tinh dường như chỉ có Cổ Ba một người.
-Làm sao? Cảm thấy không phục?
Trần Tinh thoáng cái dùng sức, Cổ Ba liền mặt mày tái mét.
Tu sĩ tu Tiên sống dai ở chỗ quỷ dị khó dò, nếu Nguyên Anh không chết thì tu sĩ xem như còn có cơ hội một lần tân sinh.
Do đó, có nhiều tu sĩ cất giấu riêng cho mình một bí pháp bảo toàn tính mạng.
Bí pháp đó có thể là loại độn thuật, Nguyên Anh trực tiếp bỏ qua thể xác tiến hành chạy trốn. Hoặc là Nguyên Anh đoạt xá.... Rất nhiều loại, dù sao ai không muốn nhiều hơn một phần cơ hội sống?
Vốn dĩ Cổ Ba cũng nắm giữ một loại bí pháp như vậy. Nhưng không hiểu Trần Tinh dùng thủ đoạn gì khiến hắn không thể thôi động bí pháp được.
Một tia linh lực trong cơ thể cũng tựa như đông cứng một dạng.
Cổ Ba một mảnh tro nguội, hắn cảm thấy hôm nay là một ngày xui xẻo nhất của cuộc đời mình.
Nếu có cơ hội, Cổ Ba nhất định sẽ không nghĩ cách đối phó Trần Tinh.
Cổ Ba trong lòng thở dài, từ từ nhắm mắt lại chờ đợi tử vong.
-Ngươi làm gì! Mau thả thúc thúc ta ra!
Cổ Thanh Thanh có phần hốt hoảng nói năng không lưu loát. Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm lấy Trần Tinh, ẩn ẩn bên trong ánh mắt là cầu xin chi ý.
Trần Tinh nhàn nhạt liếc nàng một chút, tiện tay vung tay lên, ném Cổ Ba trở về phía 3 người kia.
-Khụ khụ~
Cổ Ba giật mình, hắn té lộn vài vòng nhưng không hề để ý mà kinh nghi nhìn về Trần Tinh tựa như muốn hỏi.
Vì sao không giết ta?
Ánh mắt ấy ẩn chứa rất nhiều điều, có may mắn, có sợ hãi, nhiều hơn là nghi hoặc.
-Có hứng thú hay không đàm một chuyện làm ăn?
Trần Tinh không mặn không nhạt đáp, hắn đã trải qua suy tính kỹ lưỡng để đưa ra những lời này.
Hắn nghĩ thu phục Cổ Ba, cho nên Trần Tinh ngả bài.
Trần Tinh đã từng nghĩ khống chế Cổ Ba. Tuy nhiên điều đó không có khả năng thực hiện.
Sinh Tử Phù có hay không tác dụng đối với tu sĩ, Trần Tinh không biết.
Di Hồn Đại Pháp cũng đồng dạng như vậy.
Tuy Trần Tinh chưa thử, nhưng hắn cũng đã đoán được khả năng không có tác dụng rất cao.
Thay vì thu phục bằng cách khống chế, Trần Tinh tự tin sẽ khiến đám người này cam tâm tình nguyện hiệu lực cho mình.
Cổ Ba thoáng sửng sốt một chút, hắn nhìn Trần Tinh rồi hơi liếc cháu gái của mình, trong lòng thầm nghĩ
Chẳng lẽ hắn xem trong cháu gái ta?
Phải biết vừa rồi Cổ Ba đã thật sự bước chân vào quỷ môn quan đi dạo một vòng.
Nếu không có Cổ Thanh Thanh hốt hoảng la lên một câu sợ là hắn thật sự đã chết.
Tu sĩ đạt tới trình độ như Cổ Ba đã có thể một thời gian dài không cần hô hấp. Nhưng vừa rồi không biết Trần Tinh sử dụng bí pháp gì khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
Cái cảm giác đó khó chịu há có thể bằng một hai từ diễn tả?
Còn chuyện làm ăn? Làm ăn cái rắm chó!
Cổ Ba đương nhiên là không tin, nhưng hắn không dám nói ra những lời này...
*Hết chương