Mọi người tập trung càng ngày càng đông, trên dưới hơn 1000 người.
Trần Tinh đứng trong đó không hề nổi bật, hắn chỉ lắc đầu nhè nhẹ, đồng thời cũng cảm thán không thôi.
Đi dạo một vòng liền gặp được 2 chuyện thú vị.
Trần Tinh hiện tại đã nhớ rõ, vì sao hắn lại cảm thấy cục đá kia trông rất quen.
Bên trong mảnh bút ký đã từng đề cập qua nó một lần.
Cục đá kia là một bảo vật không sai, tuy nhiên nó không phải là cái gì Không Gian Vẫn Thạch cả.
Mà chính xác nó là Huyết Linh Thạch. Công dụng to lớn nhất của nó là trợ giúp người ta kích phát Huyết Mạch Linh Thể.
Bên trong Huyết Linh Thạch ẩn chứa một lượng huyết khí giúp tu sĩ ngưng luyện linh huyết trong cơ thể mình. Tuỳ theo mỗi người mà ngưng luyện ra linh huyết khác nhau.
Linh huyết sẽ kết hợp với huyết khí để tạo thành những Huyết Mạch Linh Thể cao thấp khác biệt.
Có linh huyết vi thú, binh khí,... Rất phong phú và đa dạng.
Tất cả đều xem cơ duyên cũng như linh huyết trong cơ thể mỗi người.
Việc này không phải ai cũng biết, ngay cả ở thời kỳ thượng cổ Huyết Linh Thạch cũng hiếm thấy không kém.
Huyết Mạch Linh Thể bút ký có miêu tả một thoáng Huyết Linh Thạch, đây cũng là điều kiện cần thiết để mở ra Huyết Mạch Linh Thể. Mỗi một viên Huyết Linh Thạch chỉ sử dụng được 1 lần.
Có lẽ, Huyết Mạch Linh Thể bút ký ra đời trước cả thời kỳ thượng cổ.
Trần Tinh một thoáng liền thông suốt, trong lòng hắn cũng cân nhắc tính toán làm cách nào để đạt được bảo vật.
Không thể phủ nhận Huyết Mạch Linh Thể là một trợ lực rất lớn trong chiến đấu.
Theo kinh nghiệm càng ngày càng lắng đọng, Trần Tinh càng cảm thấy nên có những con bài chưa lật.
Hắn mạnh mẽ hơn đa số người khác ở tốc độ và thể phách. Nhưng nếu cứ dựa vào 2 thứ ấy để giành chiến thắng thì có phần ảo tưởng.
Vì sao ư?
Trước khi Trần Tinh gặp Thi Quỷ Lão Nhân, ắt hẳn hắn sẽ cho là tu sĩ Tu Tiên thể phách yếu kém.
Thế nhưng tu Tiên tu sĩ nếu có đặc thù bí pháp tương tự Luyện Thi sĩ tăng lên thể phách của mình thì điều đó nói lên ý nghĩa gì?
Nếu có một mốc so sánh thể phách của Trần Tinh đứng ở trình độ nào thì hắn thấy cơ thể của mình cũng chỉ hơn hậu thiên linh bảo cấp bậc mà thôi.
Đây không phải là do hắn quá yếu, mà là do Trần Tinh cơ bản là một kẻ ngoại lại.
Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh dừng lại đã lâu, muốn tiến thêm một bước nữa cơ hồ không phải chuyện đơn giản.
Về cơ bản, Trần Tinh vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề giữa tu luyện và nữ nhân.
Hắn đã trải qua thời kỳ hưng phấn, không phải nữ nhân càng nhiều thì sẽ càng tốt.
Trần Tinh đứng đó nhìn dòng người đổ xô, nhiệt độ nóng nảy không chịu nổi.
-Các vị, hiện tại lão đây sẽ bắt đầu công bố kết quả, mọi người không có ý kiến gì chứ?
-Tốt, nhanh công bố đi. Chúng ta chờ đợi đã lâu rồi.
-Nhanh, nhanh lên đi.
..
Tiếng la hét vang lên, chủ tiệm cười không ngậm được mồm. Lão ta ra hiệu mọi người giữ im lặng, ngay sau đó lão bắt đầu nắm lên một tấm ghi nhớ linh phù đầu tiên.
Tuy nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên:
-Đặc sắc, đặc sắc a... Hôm nay được xem một màn diễn kỹ đặc sắc như vậy thật là mở rộng tầm mắt.
Cả nghìn người tuy nhiều nhưng do trước đó được chủ tiệm mở miệng trấn an nên tiếng nói mặc dù không lớn nhưng có thể truyền đi rất xa.
Chủ tiệm dừng lại động tác.
Mọi người rối rít quăng ánh mắt về phía người phát ra thanh âm này.
Một người trong đám người đứng đối diện không nhịn được lên tiếng:
-Ngươi là ai? Cố tình gây sự phải không?
-Đúng, đặc sắc cái gì? Diễn kỹ gì? Đừng làm tốn thời gian của mọi người.
Trần Tinh khoan thai đứng ra, bề ngoài phong vân khinh đạm, không hề nao núng khi có nhiều ánh mắt nhìn mình.
Hắn đã quá quen thuộc cũng như ở đây không có người có thể uy hiếp đến hắn.
Trần Tinh không hề để ý đến những người này mà nhìn về phía lão chủ tiệm, người thanh niên bán linh phù cùng với 2 người tranh chấp lúc đầu.
Ánh mắt hiện lên vẻ tiếu ý nhè nhẹ khó lòng phát hiện. Lúc này Trần Tinh mới hơi cao giọng mở miệng:
-Các vị, mọi người đều bị bọn họ lừa rồi. Đây chỉ là một cục đá bình thường thôi, không phải là Không Gian Vẫn Thạch gì cả.
-Cái gì! Bị lừa? Làm sao có thể?
-Ngươi nói bị lừa chúng ta liền tin sao? Không phải ngươi cố ý nói vậy để một mình độc chiếm bảo vật sao?
....
Đúng như dự đoán, tiếng nói Trần Tinh vừa dứt thì rất nhiều lời phản bác vang lên.
Trần Tinh không lên tiếng, hắn muốn nhìn thấy hiệu quả như vậy, bởi vì Trần Tinh tin tưởng sẽ có người có ánh mắt cùng với thân phận đứng ra dò hỏi mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau một hồi chỉ trích, một người trung niên lưng đeo cổ cầm cao giọng nói:
-Các vị xin giữ im lặng nghe tại hạ nói một lời.
-Ngươi là ai a! Tại sao muốn chúng ta phải nghe ngươi!
Người qua đường A lên tiếng. Người khác phụ hoạ. Tuy nhiên rất nhanh liền có người nhận ra thân phận của người trung niên đeo cổ cầm này.
-Mọi người im lặng đi, đây là Mộc Thanh tiền bối, tu vi Tán Tiên ngũ kiếp, cũng là người có danh tiếng, chúng ta hãy nghe tiền bối nói một lời...
Tiếng nói vang lên, mọi người cũng vì đó nhao nhao ngậm mồm. Không phải bọn họ không muốn phản bác mà vấn đề là phản bác không được.
Thứ nhất là vì cho người này nói một câu không tốn bao nhiêu thời gian, thứ hai là vì bọn họ cũng mang lòng hiếu kỳ.
Mộc Thanh nói tiếng tạ ơn sau đó hướng Trần Tinh dò hỏi:
-Tiểu hữu, ngươi nói đây không phải Không Gian Vẫn Thạch, như vậy có chứng cứ gì không?
Trần Tinh nhìn về phía Mộc Thanh, giọng điệu từ tốn, thái độ không hề e dè hay sợ hãi.
-Ở đây nhiều người như vậy, có ai từng nghe qua Không Gian Vẫn Thạch ngoài trừ mấy người này?
Thái độ tuy không quá kính cẩn nhưng giọng lại không kiêu căng, không phách lối mà lại ấm áp, khiến người khác như tắm gió xuân một dạng.
Chính vì thế cũng không ai kể cả Mộc Thanh xoắn xuýt chỉ trích Trần Tinh về thái độ.
Thay vào đó, bọn họ hơi im lặng, một số người thì ra vẻ suy tư. Dường như nắm bắt được vấn đề gì đó.
Cũng có người không hiểu gì cả, ánh mắt mờ mịt hỏi.
-Ngươi có ý gì không ngại nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo như vậy?
Trần Tinh trực tiếp không nhìn, hắn ánh mắt vẫn chú ý đến Huyết Linh Thạch.
-Đơn giản là tất cả đều bị bốn người này lừa gạt, bọn họ đều cùng một duột, Không Gian Vẫn Thạch cơ bản có tồn tại hay không ai có thể chứng minh? Chư vị ở đây có ai từng nghe qua nó chưa? Ta không tin nhiều người như vậy không một người từng nghe qua.
-Cái gì? Bọn họ cùng một duột?
-Này, lão bản nói gì đi chứ? Lời hắn nói có phải là thật không?
-Đúng đấy, nghĩ lại cũng có lý, ta tu hành hơn 2000 năm mà chưa từng nghe qua cái gọi là Không Gian Vẫn Thạch.
...
Chủ tiệm đổ mồ hôi lạnh, 3 người khác thì trắng bệch, cả 4 người giờ phút này hận chết Trần Tinh.
Nếu ánh mắt có thể giết người Trần Tinh không biết đã chết bao nhiêu lần.
Người thanh niên nhận ra Không Gian Vẫn Thạch đứng ra phản bác
-Ngươi nói nó không phải là Không Gian Vẫn Thạch liền không phải sao? Nếu nó không phải Không Gian Vẫn Thạch làm sao tinh thần lực không thể dò xét hay xâm nhập kết cấu của nó?
Trần Tinh liếc nhìn người này, sau đó vung tay lên. Một túi trữ vật được hắn nắm trong tay.
-Trong đây là 50 triệu hạ phẩm Linh Thạch. Ta hiện tại có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi nói rõ công dụng của Không Gian Vẫn Thạch, cũng như nói ra ngươi biết đến Không Gian Vẫn Thạch từ đâu?
-Ta...
Người thanh niên luống cuống không mở miệng được.
Đồng thời lúc này Trần Tinh cũng nói tiếp.
-Tìm một cục đá hơi đặc biệt một chút sau đó lại nói nó là Không Gian Vẫn Thạch, cố tình thông đồng với nhau diễn một tuồng kịch liền kiếm được một món lời. Nếu không phải chuyện tương tự như vậy ta đã từng trải qua một lần rồi không thì liền bị lừa, không gọi là đặc sắc thì gọi là gì?
-Ngươi...
Người thanh niên á khẩu không trả lời được, không đợi hắn phản bác, Trần Tinh liền động thủ.
Hắn ngay tức khắc lợi dụng cảm xúc ba động của người này liền tiến hành thi triển Di Hồn Đại Pháp.
-Nói ra sự thật đi.....
Thanh âm Trần Tinh tựa như chuông vang trong đầu hắn.
Người thanh niên ngây ngẩn cả người, ánh mắt vô thần không tự chủ được kể lại mọi chuyện.
*Hết chương