Trần Tinh vẫn không lên tiếng. Bào Tịnh tiếp đó bắt đầu kể lại.
-Nô gia thân phận thật sự là người của Cực Lạc Cung, tuy nhiên đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, Cực Lạc Cung đã biến chất. Hiện tại nô gia chỉ hy vọng an nhàn sinh hoạt mà thôi.
-Tuy nhiên, có một con ruồi một dạng đánh chủ ý với nô gia, hắn đưa ra uy hiếp với nô gia. Theo như nô gia điều tra, sở dĩ hắn đột nhiên ngả bài nguyên do là bởi vì công tử.
Bào Tinh u oán liếc nhìn Trần Tinh một chút, tựa như oán phụ giận dỗi trượng phu một dạng.
Trần Tinh trấn định thong dong. Hắn nhấp một ngụm trà, đồng thời nhàn nhạt mở miệng:
-Đừng chơi đùa hoa chiêu gì với ta, hậu quả ngươi không thể tưởng tượng nổi.
Bào Tịnh biết Trần Tinh không tin, nàng vung tay lên, một quả ngọc giản xuất hiện trên mặt bàn.
Ngọc giản vuông vức tinh xảo, xanh lá thuần tuý, trông rất bắt mắt.
Trần Tinh không biết là gì, thế nhưng hắn vẫn không lên tiếng.
Bào Tinh 1 chỉ điểm ra, ngọc giản đột nhiên toả ra quang mang dịu nhẹ.
Chỉ trong chóp mắt, ngọc giản hoá thành những ánh sánh li ti toả ra xung quanh.
Cùng lúc đó, một hình ảnh xuất hiện trước mặt Trần Tinh. Hình ảnh cực kỳ chân thật và sống động.
Hình ảnh bên trong xuất hiện một nam một nữ. Nam âm nhu tà mị, mặc dù xem như anh tuấn, tuy nhiên sắc mặt có phần trắng bệch, môi có phần hơi tím, hốc mắt lõm sâu không khác gì người thường xuyên chìm đắm trong lục dục một dạng.
Người nữ tử dĩ nhiên là Bào Tịnh.
Người nam nhân này nhìn về Bào Tịnh trực tiếp đưa ra lời uy hiếp cùng với những lời nói buồn nôn không kém.
Hình ảnh dần dần chuyển biến, chỉ thấy người nam nhân vung tay lên, từ trong hồ lô huyết hồng vắt bên hông hắn đột nhiên bay ra một luồn máu tươi, máu tươi bắt đầu nhưng tụ thành một huyết kính.
Trần Tinh có thể thấy rõ huyết kính bắt đầu loé lên những hình ảnh.
Hình ảnh đó chính là lúc hắn ra tay đánh giết mụ già trong sương phòng thứ 2 kia.
Trần Tinh đôi mắt loé ra quang mang khiếp người. Trong lòng hắn cũng giật mình không thôi.
Trần Tinh dám chắc mình ra tay hoàn toàn không có kẻ hở, một tia dấu vết cũng không để lại, vậy mà hiện tại hắn lại chứng kiến bản thân mình xuất hiện tràng cảnh lúc ấy.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng cùng với nửa bên mặt nạ, thế nhưng không phải liền Bào Tịnh sẽ nhận ra hắn sao?
Trần Tinh cũng không cãi chày cãi cối. Tâm tình hắn cũng không có quá nhiều chuyển biến, hắn lạnh nhạt nói:
-Người là ta giết, như vậy thì sao? Chuyện của ngươi có liên quan gì đến ta?
-Ngươi!
Thấy Trần Tinh thái độ thờ ơ, Bào Tịnh có phần nóng giận. Nhưng nếu ngẫm lại thì thật sự Bào Tịnh không có lý do gì trách cứ Trần Tinh.
Căn bản 2 chuyện là hoàn toàn không liên quan gì với nhau, theo Trần Tinh thấy, sớm muộn người nam nhân kia cũng sẽ có một mặt như trong hình ảnh vừa rồi. Đối với Bào Tịnh thì hắn xem ra đã đánh chủ ý từ lâu. Không thể hoàn toàn quy trách nhiệm cho Trần Tinh được.
Bào Tịnh bộ ngực phập phồng trong chốc lát, sóng ngực cuộn trào mãnh liệt tựa như muốn nổ tung một dạng.
Đôi mắt nàng loé lên, âm thầm quan sát Trần Tinh, thế nhưng thấy hắn không hề liếc nhìn nàng một chút liền thầm nghĩ
Quả nhiên khó đối phó, hừ, ta không tin ngươi không gục ngã!
Nếu Trần Tinh biết được suy nghĩ của Bào Tịnh ắt hẳn phải cảm thán không thôi, cảm thán vì khả năng diễn xuất của nàng đã đạt đến trình độ đăng phong tại cực một dạng.
Hắn hiện tại còn cho là Bào Tịnh hiện đang tức giận. Nhưng ai nghĩ tới nàng căn bản không hề tức giận mà đang cố ý dụ hoặc hắn.
Đỉnh cao của mị thuật không phải là mỗi giây mỗi phút đều thi triển, mà là mỗi động thái, mỗi thao tác cử chỉ liền toát ra vẻ kiều mị tự nhiên.
Tựa như không câu dẫn nhưng lại câu dẫn, cũng giống như che ít hơn là không che một dạng.
Cái quan trọng nhất chính là sự liên tưởng, tưởng tượng lúc nào cũng mỹ hảo hơn la thực tế, đôi khi để cho một người nam nhân tưởng tượng hình ảnh về nữ nhân còn rực rỡ hơn chính diện trông thấy nữ nhân đó.
-Công tử nói không sai, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Thế nhưng công tử cũng phải gánh lấy một phần tránh nhiệm.
Bào Tịnh yếu ớt nói, dừng một chút nàng bổ sung thêm:
-Ban đầu thực lực của hắn cùng nô gia chênh lệch không nhiều, tuy nhiên công tử giết đi mẫu thân của hắn làm hắn rơi vào trạng thái kích động một dạng, hắn vừa vặn đột phá nên tìm nô gia phiền phức, công tử không phủ nhận chứ...
-Phải rồi, nói thật với công tử là nếu hắn không đối với nô gia nảy sinh ý tưởng, nô gia liền sẽ đem công tử hành tung đưa ra...
Bào Tịnh vừa dứt lời liền cảm thấy Trần Tinh ánh mắt liếc nhìn nàng một chút. Bên trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều thứ, có tán thưởng, có nghi hoặc và có cả sát ý.
Trần Tinh tán thưởng Bào Tịnh đủ thông minh, để cho hắn thấy rõ thành ý hợp tác nàng liền chủ động dùng thái độ thành khẩn nhất có thể.
Nếu như Bào Tịnh cố tình che giấu mục đích xấu đối với Trần Tinh, hiển nhiên Trần Tinh trong lòng cũng sẽ không nguyện ý hợp tác.
Phải biết, vấn đề không phải là truy cứu trách nhiệm mà vấn đề cốt lõi là Trần Tinh cũng như Bào Tịnh đều có một kẻ thù chung. Đây mới là điểm nhấn mà Bào Tịnh muốn nói với Trần Tinh.
Thay vì phải nói ra trực tiếp, Bào Tịnh lại uyển chuyển nói cho hắn. Nàng vừa muốn khảo sát Trần Tinh lẫn bày tỏ thái độ của nàng.
-Ngươi muốn cùng ta bàn chuyện làm ăn là có ý gì?
Bào Tịnh khẽ cười, nàng đáp:
-Công tử cùng nô gia đều có chung kẻ thù, như vậy chúng ta hợp tác đối phó hắn, nếu chuyện này thành công thì nô gia sẽ toàn lực trợ giúp công tử trở thành lãnh đạo mới của Lục Chỉ hội, đồng thời chia cho công tử 5 phần tài nguyên của hắn. Công tử cảm thấy thế nào?
Trần Tinh trầm ngâm trông chốc lát, trong lòng hắn yên lặng tinh toán.
Quả thật điều kiện Bào Tịnh đưa ra thật sự rất mê người. Tuy nhiên không vì thế mà Trần Tinh liền đáp ứng.
Hắn hiện tại tâm tu kín đáo, làm sao không nhận ra những bất cập trong lời nói của Bào Tịnh.
Đồng ý là nàng muốn cùng hắn đối phó nam nhân kia là thật, nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ Bào Tịnh làm sao có thể quyết định hắn thượng vị? Lục Chỉ Hội không phải chỉ có một mình nàng.
Đồng thời số tài nguyên phân chia nghe cũng thật công bằng nhưng Trần Tinh biết Bào Tịnh mới thật sự là kiếm lợi một dạng.
Nếu như quả thật như lời Bào Tịnh nói, 4 khác không có ý kiến, hắn thật sự thượng vị, dù vậy tài nguyên cũng như thế lực của hắn vẫn còn rất mỏng manh, làm sao có dám chắc không bị người khác dòm ngó.
Nhìn bề ngoài thì trăm lợi mà không một hại, nhưng Trần Tinh là người nào? Há chuyện nhỏ nhoi như vậy liền không nhìn ra?
Tục ngữ nói đúng, cây to thì đón gió lớn.
Thay vì lộ diện để người khác có thời gian phòng bị, Trần Tinh ưa thích phát triển thế lực ngầm hơn.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh đột nhiên cười, Bào Tịnh thấy Trần Tinh chuyển biến trong lòng không hiểu sao lộp bộp một tiếng, tựa như lòng nàng bị nhìn thấu một dạng.
-Nếu ngươi vì chuyện này mà đến thì ngươi hiện tại có thể trở về. Chuyện làm ăn này thứ lỗi ta không tiếp.
Bào Tịnh thầm kêu không tốt, nàng hơi nghi hoặc hỏi:
-Vì sao? Phải biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm ngươi...
Trần Tinh đưa tay cắt đứt thanh âm của nàng, đồng thời hắn lạnh lùng nói:
-Nếu hắn dám đến, ta liền dám giết. Ta Trần Tinh không sợ trời không sợ đất há lại sợ hắn.
Từng câu từng chữ chứa đựng bá khí không thể nghi ngờ, nếu là bình thường Bào Tịnh sẽ cho là Trần Tinh cuồng vọng không biết lượng sức.
Nhưng một thời gian tiếp xúc vừa rồi, nàng cảm thấy Trần Tinh xử sự cực kỳ trầm ổn.
Trần Tinh dám tự tin phát biểu những lời này, nói rõ hắn căn bản không e sợ, đồng thời có khả năng Trần Tinh vẫn còn con bài chưa lật hoặc chỗ dựa vững chắc.
Nghĩ tới đây Bào Tinh cắn chặt môi tựa hồ làm ra quyết định nào đó...
*Hết chương