Đối với đạo ánh mắt này, Trần Tinh hoàn toàn không hề hay biết.
Mặc dù Trần Tinh cực kỳ mẫn cảm đối với những địch ý, tuy nhiên đối phương dường như cũng đã nghĩ tới điều đó, cho nên sự oán độc đó chỉ loé lên rồi chợt tắt.
Nếu không luyện mẫn tiệp đến trình độ thượng thừa thì không nhận ra là điều hiển nhiên.
....
Sau khoảng chừng 2 giờ đi đường, Trần Tinh rốt cuộc trở về biệt viện.
Vừa mở cửa, một đạo thân ảnh yếu đuối đang tất bật dọn dẹp sắp xếp các đồ dùng.
Người này không ai khác chính là Nhược Hề, nghe được động tĩnh truyền tới, Nhược Hề cũng nhanh chóng hướng ánh mắt về phía Trần Tinh.
Đôi mắt lạnh lùng thoáng chốc trở nên nhu hoà, Nhược Hề nhoẻn miệng nở nụ cười hiếm thấy, nàng tiến lên phía trước nói:
-Chủ nhân, ngài đã trở về.
Trần Tinh không biết trong mấy ngày hắn rời khỏi đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Trần Tinh không khó để nhận ra rằng Nhược Hề đã có chuyển biến.
Trần Tinh cũng không quan tâm vấn đề này. Hắn gật đầu rồi nhàn nhạt phân phó:
-Ngươi cứ tiếp tục, ta vào trong một lát. Phân phó một vào người đến thành đông khu phố cũ trấn giữ, nếu có người tìm ta thì lặp tức báo tin. Không có chuyện gì đừng tới tìm ta.
Nhược Hề cúi đầu, Trần Tinh đi vào trong. Sau khi hắn rời đi, không hiểu sao đôi mắt Nhược Hề tỏ vẻ mê man, sau đó trên miệng treo lên nụ cười lạnh lùng. Nhưng rất nhanh nàng liền trở lại bình thường, giống như mọi việc chưa từng xảy ra một dạng.
...
Cùng lúc đó, Hàn Thi Âm đã trở về Ma Thiên Môn.
Thế nhưng, ngay lập tức có một đạo thân ảnh tiến lên ngăn cản nàng.
Đạo thân ảnh này là một nam nhân, tướng tá khôi ngô, đôi mắt hữu thần, mày rậm, mũi ưng, góc cạnh rõ ràng.
Cả người tràn đầy khí tức tiên phong đạo cốt, dưới chân sương khói lượn lờ, vừa nhìn giống như tiên nhân một dạng.
Người này ánh mắt hướng về phía Hàn Thi Âm với vẻ nhu hoà.
-Thi Âm sư muội, đã lâu không gặp.
Hàn Thi Âm hơi nhíu mày, thế nhưng ngoài miệng vẫn lên tiếng chào hỏi.
-Triển Ngưu sư huynh hữu lễ, ta có chuyện đi trước, xin sư huynh tránh đường.
Nam nhân tên Lục Triển Ngưu, không ai khác người có tu vi cao nhất Ma Thiên Môn, cũng là đệ tử chân truyền của Hàn Thiên Ma.
Một thân phận khác của hắn chính là thủ lĩnh của Lục Chỉ Hội, với một thân phận nào cũng khiến cho nam nhân ghen tị. Nữ nhân thì hoài xuân một dạng.
Tuy nhiên, không hiểu sao Hàn Thi Âm đối mặt với Lục Triển Ngưu luôn cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như xem nàng như trân bảo một dạng.
Nếu là người khác sẽ ngay lập tức nhào vào ngực Lục Triển Ngưu ôm ấp yêu thương, nhưng mà Hàn Thi Âm lại cảm thấy điều đó không đúng.
Đừng quên, Hàn Thi Âm hiểu rõ dung nhan của mình thế nào, quan trọng hơn hết là nếu nàng không đạt được Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thì sống không được bao lâu.
Một người vừa già vừa xấu lại sắp chết có cái gì để Lục Triển Ngưu chú ý?
Vậy mà, từ khi xuất đạo đến này, đối mặt với nàng Lục Triển Ngưu luôn thái độ ôn hoà như thế.
Nếu là vì Lục Triển Ngưu biết nàng là con gái của Hàn Thiên Ma nên mới như vậy thì không đủ sức thuyết phục.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là hắn đang ôm mục đích xấu.
Hàn Thi Âm đã nghĩ đến Lục Triển Ngưu đang ngấp nghía thể chất Thiên Sinh Âm Thể của mình.
Tuy nhiên điều đó không có khả năng, thứ nhất là chuyện này chỉ có 2 người biết chính xác, 1 là cha nàng 2 cũng là cha nàng mà là cha nuôi. Cả 2 nhất định sẽ không truyền ra ngoài.
2 là Hàn Thi Âm cùng Lục Triển Ngưu tiếp xúc không phải ngày một ngày 2, Lục Triển Ngưu có rất nhiều cơ hội ra tay nhưng hắn không làm điều đó.
Chính vì vậy dẫn đến Hàn Thi Âm luôn nhìn không thấu Lục Triển Ngưu, nàng vẫn luôn cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định mặc dù Lục Triển Ngưu luôn muốn tiếp cận nàng.
Lục Triển Ngưu biểu hiện ra quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nổi Hàn Thi Âm chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến khiếp sợ.
Lục Triển Ngưu thấy Hàn Thi Âm thái độ tựa như cự tuyệt người ngoài nghìn dặm cũng không nổi giận mà từ tốn đáp:
-Nếu sư muội có chuyện gấp thì sư huynh sẽ không làm phiền, gặp lại.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng dời đi thân hình, trong nháy mắt cưỡi mây bay đi, không hề dây dưa dài dòng.
Tựa như hắn thật sự chỉ tình cờ gặp Hàn Thi Âm một dạng.
Hàn Thi Âm không suy nghĩ vấn đề này nữa, hiện tại nàng cũng chỉ cố gắng tránh tiếp xúc với Lục Triển Ngưu mà thôi.
...
Hàn Thi Âm đi vào đại điện, nơi này hiện tại không có ai khác ngoài Hàn Thiên Ma.
Ông ta bộ dáng vẫn như vậy, tuy nhiên đã bớt đi mấy phần uy nghiêm khi nhìn đến Hàn Thi Âm.
Thay vào đó là ánh mắt trìu mến yếu thương vô hạn dành cho nữ nhi của mình.
Đồng thời, bên trong ánh mắt còn chứa đầy xấu hổ tự trách cũng như chua xót khi thấy con gái mình tỏ ra già nua hơn cả mình.
-Thi Âm, haizz, là ta vô dụng không làm gì được cho con. Những năm này khiến con chịu nhiều uất ức...
Hàn Thi Âm hơi mím môi, tâm trạng của nàng cũng khá phức tạp, thế nhưng rất nhanh nàng liền nhẹ giọng nói:
-Cha, "bệnh" của con đã tốt...
-Đã... Đã tốt? Nói như vậy cha...cha sắp làm ông ngoại???
Hàn Thiên Ma có hơi kích động hỏi.
Không trách Hàn Thiên Ma có suy nghĩ như vậy, phải biết Thiên Sinh Âm Thể là tuyệt thế đỉnh lô, một loại thể chất đặc thù nhất của âm dương đại đạo, người nào sở hữu được nữ nhân thể chất này sẽ tăng trưởng tu vi một cách thần tốc, thế nhưng đối với nữ nhân thì lại là một giày vò khôn cùng.
Hoá giải Thiên Sinh Âm Thể ngoại trừ Ngũ Hành Âm Lôi Quyết như đã đề cập, còn một biện pháp nữa chính là chấp nhận làm đỉnh lô cho người khác.
Điều đó còn chưa phải tất cả, đỉnh lô thuỷ chung vẫn là đỉnh lô, thể chất Thiên Sinh Âm Thể triệt để mất tác dụng trừ phi nữ nhân đó mang thai.
Thai nhi đời sau chú định sẽ là thân phận nữ nhi, kế thừa thể chất Thiên Sinh Âm Thể đó.
Tuy nhiên, cách phá giải này cũng phải nhờ vào may mắn, tu sĩ muốn hoài thai tỉ lệ cực kỳ thấp. Nhất là những người có tu vi cao.
Hàn Thi Âm mặt mày đỏ chót, tức giận dậm chân:
-Ai nói con mang thai? Ý con là con đã tìm được cách hoá giải bệnh của mình. Cha xem.
Hàn Thi Âm lật một bàn tay, một đốm lôi điện li ti ngưng tụ hình thành. Lôi điện du tẩu quanh thân Hàn Thi Âm phát sinh từng trận hào quang kỳ lạ.
Tựa như Ngũ Hành Âm Lôi Quyết sinh ra là dành cho nàng một dạng.
Đồng thời, mỗi khi Hàn Thi Âm vận chuyển Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, bề ngoài của nàng cũng theo đó phát sinh biến hoá.
Mặc dù biến hoá đó rất nhỏ nhưng Hàn Thi Âm vẫn có thể nhìn ra.
-Tốt! Tốt! Tốt!
Hàn Thi Âm đôi mắt loé sáng, miệng nói liền 3 tiếng tốt, bên trong khoé mắt còn ẩn ẩn lệ nóng.
Hàn Thiên Ma giống như lâm vào hồi ức một dạng.
Hàn Thi Âm hơi nghi hoặc, nhưng nhanh chóng cũng bị Hàn Thiên Ma cảm nhiễm, khoé mắt ướt át theo.
-Thi Âm, nói cho cha biết, chuyện này là thế nào?
Hàn Thi Âm điều chỉnh tâm tình, nàng khẽ cười
-Cha, chuyện này kể ra thì rất dài, hay là gọi cha nuôi đến, con sẽ kể cho cả 2 người nghe.
......
Cùng lúc đó, Trần Tinh sau khi căn dặn Nhược Hề liền đóng cửa bế quan.
Hắn nhanh chóng nhắm mắt điều tức, hồi phục lại lượng linh lực đã mất. Đồng thời còn toàn vẹn kiểm tra thân thể trên dưới.
Không dừng lại ở đó, Trần Tinh còn thử vận dụng những lực lượng còn sót lại của mình. Từ thần thông Hư Không Tạo Vật
đến Đoạt Thiên Tạo Hoá Quyết, Chỉ Xích Thiên Nhai,...
Hắn phải chắc chắn bản thân mình đạt trạng thái tốt nhất mặc dù tạm thời không có hệ thống tương trợ.
Trần Tinh tiêu tốn khoảng 10h mới hoàn thành tất cả công tác kiểm tra.
Hắn thổi ra một ngụm trọc khí, Trần Tinh mở cửa cất bước ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa vào đại sảnh Trần Tinh liền chau mày lại. Bởi vì phía ngoài đang ngồi một thân ảnh.
Thân ảnh này Trần Tinh không muốn thấy chút nào.
*Hết chương