Nghịch Thần Ký

Chương 25: Vực sâu thâm uyên




Thời gian thoáng cái 10 ngày trôi qua, còn khoảng 11 ngày nữa là kỳ thi kết thúc. Trần Tinh cũng không có dấu hiệu gì, điều này làm cho 5 nữu lo lắng vô cùng nhưng cũng không biết làm sao.
Đành phải tiếp tục canh giữ thay phiên tìm kiếm đồ ăn, các nàng từ từ cũng không còn là bình hoa nữa.
Trong 10 ngày, các nàng trải qua 4 cuộc chiến đấu lớn nhỏ, tuy không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng cũng chật vật không chịu nổi, phải biết ma pháp sư thể chất rất yếu.
Cũng may mỗi lần cùng hắn song tu, Điệp Vũ, Tuyết Nhi, Liễu Mộng thể chất cũng mạnh hơn bình thường. Nhất là Điệp Vũ, có một lần Tuyết Nhi bất cẩn gặp công kích, Điệp Vũ vì cứu nàng mà bị thương, mặc dù không nguy hiểm nhưng con gái sợ nhất để lại sẹo a, nhưng kỳ tích phát sinh là vết thương khép lại rất nhanh cũng không để lại sẹo gì, ngay cả Quang minh thánh thể cũng không thể nhanh như vậy lành thương.
Ngoại trừ Minh Nguyệt đoán được đôi chút thân phận của Điệp Vũ ra không ai biết gì về nàng, nhưng cũng không hỏi, như Trần Tinh nói, ai cũng có bí mật của mình, khi muốn nói tự sẽ nói không cần phải ép hỏi, gia đình là phải tin tưởng nhau.
Các nàng giờ phút này bề ngoài không còn sạch sẽ như lúc trước, đồ đạc đều để ở trong tiểu thế giới cả, đây cũng là sơ sót của Trần Tinh.
Trần Tinh bây giờ đang trong cảm giác huyền diệu, hắn hoàn toàn không biết mọi thứ xung quanh, hắn như lạc vào không gian, ở đó hắn thấy một cái cây, nháy mắt một cái hắn ở dưới gốc cây, cây này là Thế giới thụ trưởng thành, hắn đứng dưới gốc gây như một giọt nước với đại dương vậy. Hắn không thể nhìn thấy tán cây cũng như trái cây chỉ có thể nhìn thấy trước mắt thân cây như một bức tường vô biên vô tận không thể thấy được 2 đầu. Nhìn từ xa khác nhau to lớn như thế khi nhìn gần. Từ xa hắn nhìn thấy nó thật nhỏ bé, nhưng khi đến gần rồi hắn mới biết mình mới thật nhỏ bé.
Hắn vươn tay rạch một đường trên lòng bàn tay, rồi đặt trên thân cây. Một dòng năng lượng thần bí từ Thế giới thụ theo dòng máu của hắn trở về tim, hắn cảm giác như có ai bóp chặt trái tim mình, hắn cắn răng mồ hôi nhễ nhại cố chịu đựng... Hắn biết một khi thất bại tất cả sẽ thành hư vô.
Ngoại giới, lại một ngày nữa qua đi, Trần Tinh vẫn không nhúc nhích, chúng nữ ngày càng sốt ruột, bất an càng nhiều.
Bỗng chốc, Trần Tinh hơi thở biến mất, làm 5 nữ tim như chết lặng, nghẹn họng không thể khóc thành tiếng, Liễu Mộng, Tuyết Nhi càng ngất đi được Điệp Vũ cùng Tĩnh Như đỡ lấy. Nhưng cũng chỉ trải qua vài giây, dị biến lại phát sinh.
"Bịch bịch, bịch bịch~" tiếng tim đập hữu lực vang lên khiến mọi người nghe rõ ràng cùng với Thế giới thụ cây non biến mất. Trần Tinh mở mắt ra mừng rỡ, hắn thành công luyện hoá Thế giới thụ dung nhập vào trái tim mình.
Hắn nhìn thấy chúng nữ thoáng giật mình sau đó áy náy cùng thương tiếc, tiến lên ôm 5 nữ, mặc dù có chút chen lấn nhưng dù sao hắn cũng vô cùng ấm áp, hắn chỉ nhẹ giọng nói cám ơn cùng xin lỗi. 5 nữu trong lòng hắn thì nức nở khóc cũng không nói gì. Như muốn nói trong 10 ngày này mình chịu đủ uỷ khuất như vậy.
Trần Tinh buông ra chúng nữ, mỗi người trên mặt hôn một cái, hắn biết giờ phút này hắn thật sự yêu 5 người. Hắn không biết Phi Yến có tha thứ hắn không nhưng tuyệt đối hắn sẽ yêu thương tất cả.
"Được rồi, các nàng bây giờ hãy tiến vào Tiểu thế giới nghỉ ngơi thật tốt, chờ mọi người hồi phục ta sẽ dẫn mọi người tới một nơi khác"
5 nữu tiến vào tiểu thế giới, hắn thì ổn định tâm thần thoáng làm quen với không gian mới. Giờ phút này hắn sở hữu 2 không gian có thể sinh tồn. Điều này thật không thể tin nổi. 1 là Tiểu thế giới nằm ở vùng đan điền nơi hệ thống chiếm cứ. Còn lại là Trái tim nơi Thế giới thụ đang sinh trưởng.
Hắn động ý nghĩ từ nơi trái tim hắn phát ra vòng xoáy không khí vặn vẹo rồi hắn biến mất. Hắn tiến vào Thế giới thụ (vì để phân biệt với tên cây nên gọi Đại thế giới) ở đây một mảnh không gian rộng lớn hơn nhiều, một mảnh trống không, không có gì cả ngoài Cây non Thế giới thụ đang ở trung tâm.
Hắn cảm nhận được nơi này hắn là chúa tể, hắn có một mảnh không gian thuộc về riêng mình. Điều quan trọng nhất là nếu hắn gặp bất hành ngã xuống thì Thế giới thụ sẽ hình thành một thế giới độc lập, mọi người ở đây cũng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Hắn ngồi xuống cạnh Thế giới thụ cây non, tiến hành tu luyện, dần dần lại qua 3 ngày. Hắn mở mắt phát hiện bản thân có liên hệ được với 11 loại pháp tắc, mặc dù chỉ liên hệ thôi chưa nắm giữ nhưng đó cũng là tiền đề sau này phát triển mạnh hơn, hắn nhìn Thế giới thụ, thầm nghĩ phải đợi một thời gian nữa cho thế giới thụ trưởng thành hơn. Hắn không lo lắng vấn đề Thế giới thụ sẽ chết vì nó có thể tự hành vận chuyển trao đổi linh khí thông qua hắn. Chỉ cần hắn lớn mạnh, Thế giới thụ sẽ lớn mạnh theo.
Tâm niệm động, vòng xoáy xuất hiện trước mặt hắn rồi thân hình hắn vặn vẹo biến mất.
Hắn lại một lần nữa tiến vào Tiểu thế giới, vì 2 thế giới hoàn toàn khác nhau nên phải thông qua chủ thế giới mới tiến vào được điều này làm Trần Tinh cũng không biết làm sao. Trong tiểu thế giới, hắn thấy chúng nữ đã dần dần hồi phục lại nên nói với chúng nữ chuyển sang Đại thế giới sống, 5 người cũng đồng ý. Dù sao sống trong một căn phòng mặc dù lớn nhưng cũng thấy gò bó không thoải mái. Thu dọn tất cả đồ đạc dụng cụ, 6 người tiến Đại Thế giới, Trần Tinh tạo ra 9 phân thân tiến hành ở Nguyên Thuỷ sâm lâm làm lâm tặc, tiến hành vơ vét tài nguyên chuyển đến Đại thế giới. Tốn khoảng 1 ngày thời gian mới hoàn thành. Cơ bản đã tốt hơn. Sau này sẽ xây dựng nhiều thêm.
Còn khoảng 5 ngày nữa là kết thúc kỳ thi. Nên Trần Tinh vẫn còn 3 ngày thời gian tiến hành hội hộp với mọi người. 3 ngày này hắn quyết định thám hiểm nơi sâu nhất Nguyên Thuỷ sâm lâm là Vực sâu thâm uyên.
Trên đường tiến vào vực sâu thâm uyên hắn cũng tiện thể săn giết vài con thiên giai ma thú lấy thịt để ở trong Đại thế giới cho chúng nữ bồi bổ.
Vực sâu thâm uyên, vách đá, Trần Tinh nhìn xuống dưới không biết nên làm sao để đi xuống, hắn tới nơi này là vì, trong sách hắn đọc được ở tàng ma các nó nói là thâm uyên có một quả trái cây khi ăn có thể giúp người khác thể chất tăng lên cũng như kéo dài tuổi thọ. Nhưng vì ma pháp sư không quan trọng lắm thể chất vả lại tuổi thọ với những người gần hết mới quan trọng, cuối cùng là trong đây rất nguy hiểm không ai dám mạo hiểm cả. Thế là Trần Tinh làm tiên phong nhà mạo hiểm. Hắn biết thể chất mạnh lên rất quan trọng, đối chiến với Lục tí ma viên hắn đã nhận ra điều đó. Hắn muốn bước chân vào thánh vực để xem hệ thống sẽ xảy ra chuyện gì. Tại sao hắn luôn cảm thấy hệ thống không phải giúp mình. Ngoài việc giúp mình bước đầu tiên ra hoàn toàn không thấy làm gì khác giống như các tiểu thuyết hắn đã đọc. Liệu điều này là tốt hay xấu? Hắn tạm thời bỏ qua tiến hành tìm kiếm đường vào thâm uyên.
P/s: Cầu like cầu đề cử để truyện lên top, không thì các bạn có thể đánh giá 10* hoặc like truyện để lại bình luận. Đó là động lực để mình ra nhiều chương hơn. Thanks anh em đã bỏ thời gian đọc truyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.