Nghịch Thần Ký

Chương 241: Bộc lộ thực lực




Sau khi đánh văng Thi Quỷ lão nhân, thân hình Trần Tinh cũng theo đó hiện ra. Dáng vẻ bề ngoài của hắn không có quá nhiều thay đổi, chỉ là y phục trên người đã bị âm lôi thiêu huỷ không sót một mảnh để lộ ra từng thớ cơ săn chắc tràn đầy tính bạo phát.
Bao quanh bên ngoài cơ thể chính là những luồng âm lôi không khác gì giao long lượn lờ khắp người và phát ra thanh âm xì xì trông rất bắt mắt.
Điểm nổi bật hơn hết là đôi mắt cùng mái tóc của hắn đã chuyển sang một màu tím đặc trưng chưa từng thấy qua bao giờ.
Ngay khi Thi Quỷ lão nhân bị Trần Tinh đánh bay, Hàn Thi Âm cũng không còn chịu khống chế, nàng nhanh chóng di chuyển về phía Trần Tinh, biểu hiện trên mặt có chút khó coi trông thấy.
Tuy nhiên, Trần Tinh không có tâm trạng quan sát thái độ của Hàn Thi Âm ra sao, hắn xuất ra một bộ y phục đưa cho nàng ta, bản thân mình cũng là như vậy sau đó nhanh chóng mặc vào.
Trên người âm lôi chi lực đã được hắn thu vào thể nội, trạng thái cơ thể trở lại bình thường, kể cả Tử Cực Ma Đồng cũng không còn. Điều này chứng tỏ Trần Tinh đã tu luyện hoàn thành Ngũ Hành Âm Lôi Quyết giai đoạn 1.
-Ngươi còn không mau rời đi báo tin cầu người trợ giúp?
Thấy Hàn Thi Âm không có động tĩnh gì Trần Tinh liền lên tiếng nhắc nhở. Giọng điệu của hắn ngưng trọng không ít.
Thật ra một đấm vừa rồi Trần Tinh không hề nương tay, một kích kia hắn đã sử dụng gần như toàn lực.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Trần Tinh tỏ ra tự cao khi đối chiến với bất kỳ ai, nếu đã xác định là địch nhân hắn sẽ luôn dùng tư thái mạnh nhất để chiến đấu.
Trần Tinh nhìn lại nắm tay của mình, cảm giác gãy xương khi va chạm cùng cơ thể Thi Quỷ lão nhân vừa rồi là thật.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, đây là lần thứ hai Trần Tinh phải đối chiến cùng Địa Tiên cấp bậc.
Cứ tưởng lợi dụng thời cơ Thi quỷ lão nhân mất cảnh giác có thể tiến hành chớp nhoáng giết chết lão ta thế nhưng kết quả lại thành ra thế này.
Vị trí hắn nhắm đến ban đầu không phải là giữa ngực mà là đầu của lão. Tuy nhiên bằng cách nào đó ngay khi nắm tay hắn chạm vào đầu lão thì tích tắc kia vị trí hắn đánh trúng lại đổi thành ngực. Điều này hắn không hiểu và cũng không thể lý giải được.
Chỉ có như vậy không thì không có gì đáng nói, từ khi hắn sử dụng Huyền Giới Chi Môn đến nơi này liền chưa một ai có thể chịu một quyền của hắn mà cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.
Không những thế, lực phản chấn của cú va chạm vừa rồi làm cho cổ tay hắn bị gãy. Hiện tại nó đã trở lại bình thường cũng là nhờ hiệu quả hồi phục từ Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh mang lại.
Hắn thật sự đã nghĩ sai về tu sĩ tu Tiên, không phải chỉ có tu sĩ tu Thần mới có thể chất vượt trội. Nói nôm na chính là Trần Tinh chẳng hiểu cái khỉ gì về thế giới Thần, Tiên này cả.
Điều này cũng không có gì to tát, hiểu sai một vấn đề là chuyện quá đỗi bình thường, hắn không phải đại năng hay lão quái vật, sai lầm là điều không thể tránh khỏi, chỉ có điều câu hỏi đặt ra là liệu hắn có bao nhiêu cái mạng để gánh vác cho những đánh giá sai lầm của mình?
Sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là hệ luỵ từ sai lầm và bản thân còn cơ hội để sửa đổi sai lầm đó hay không?
-Ngươi...???
Hàn Thi Âm giật mình, Trần Tinh lời nói làm nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ là Hàn Thi Âm còn chưa kịp tròn câu thì phía vách đá truyền đến tiếng thét tựa như cửu u quỷ dữ đòi mạng một dạng:
-Chết, các ngươi nhất định phải chết.
-Lui ra!!!
Cảm giác nguy hiểm trùng kích, Trần Tinh động tác không chần chừ. Tay phải hắn đẩy Hàn Thi Âm ra một bên. Bản thân thì nghiêng về hướng ngược lại né tránh.
-Rắc~
Đột nhiên từ phía dưới mặt đất, một hắc sắc cự trảo thò ra dự định tóm lấy Hàn Thi Âm cùng Trần Tinh trong đó.
Không những Hàn Thi Âm, kể cả Trần Tinh khi nhìn thấy hắc sắc cự trảo này da đầu cũng tê dại.
Không đơn thuần là một bàn tay do linh lực hay phép thuật tạo thành, nó là sự kết hợp giữa hàng trăm tỉ còn thi trùng cùng với nhuyễn trùng và được thôi động bởi độc môn công pháp.
Trần Tinh không hề biết thi trùng và nhuyễn trùng danh tự, thế nhưng dựa vào cảm giác cùng sự ghê tởm của chiêu thức hắn liền biết, chỉ cần bị hắc sắc cự trảo "đụng" đến bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Da da tróc thịt bông thì không nói, sợ là ngay cả tính mạng cũng không còn.
Hàn Thi Âm càng là thất kinh, nàng ngồi bệt ở một bên hướng về phía Trần Tinh hét lớn:
-Chạy mau!!
Lúc này, từ phía sau Trần Tinh đột nhiên xuất hiện thêm một cự trảo tương tự như vậy, cùng lúc thanh âm của Thi Quỷ lão nhân cũng truyền tới:
-Nhuyễn Cốt Thi Ma Thủ. Chết!
Hai cự trảo kết hợp với nhau, một trước một sau tạo thành thế gọng kềm đánh úp nhằm tuyệt đường thoát của Trần Tinh.
Trần Tinh gặp nguy bất loạn, tinh thần hắn tập trung cao độ, ánh mắt ẩn chứa quang mang lập loè, cơ thể đột nhiên phát ra thanh âm xì xì, thể nội linh lực bùng phát, hai tay hắn chấp lại thành chữ thập, miệng hét lớn một tiếng:
-Tấn Mộc Hộ Linh Vị!!
-Phừng~
-Phừng~
-Phừng~
Tiếng hét hắn vừa dứt thì ma thủ cũng đã đánh tới. Thế nhưng không như tưởng tượng của Thi Quỷ lão nhân, khi song thủ va chạm chẳng những không tạo thành âm thanh vang dội mà dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không, nói một cách chính xác là Trần Tinh không hề xảy ra chuyện gì mới đúng, bởi lẽ ngay khi hắn vừa thi triển chiêu thức Tấn Mộc Hộ Linh Vị thì cơ thể hắn cũng được Tấn Mộc Âm Lôi bao phủ bên trong.
Âm lôi hình thành lồng bảo hộ hình một nhánh rễ cây bảo vệ hắn và thiêu đốt ma thủ hầu như không còn. Những con thi trùng nhuyễn trùng không khác gì thiêu thân lao vào biển lửa.
Trần Tinh khi sử dụng chiêu này cũng là đang thử nghiệm cùng đánh cược, hắn thể thuật mạnh nhưng pháp thuật lại rất yếu kém về độ đa dạng lẫn linh lực trong cơ thể.
Tuy nhiên vì sao Trần Tinh lại không sử dụng điểm mạnh của mình?
Những diễn biến từ đầu đến cuối, Trần Tinh luôn chăm chú quan sát và đưa ra đánh giá một cách khái quát nhất về đối thủ.
Ngay từ đầu hắn đã dùng gần như toàn lực dồn vào một đấm kia vậy mà không thể giết chết Thi Quỷ lão nhân, Trần Tinh liền biết bản thân sẽ không có cơ hội thắng nếu cứ dựa vào thể thuật.
Đây là còn chưa nói đến việc có điểm đáng nghi khi nắm đấm của hắn bị lệch vị trí khi nãy.
Trần Tinh dám chắc tốc độ vừa rồi hắn thi triển trong khoảng cách ngắn như vậy đã xấp xỉ tốc độ khi sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai. Với tốc độ tấn công chớp nhoáng như vậy thì Thi Quỷ lão nhân đương nhiên sẽ không kịp phòng thủ, kể cả yếu tố bất ngờ trong đó vậy mà lão ta hiện giờ tỏ vẻ không giống như người bị trọng thương.
Trần Tinh đã có dự định sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai đưa Hàn Thi Âm rời khỏi nơi này. Thế nhưng điều đó là không có khả năng bởi vì dựa vào thân thể yếu đuối của Hàn Thi Âm, một khi hắn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, nói không chừng cơ thể nàng liền bị không khí áp súc mà chết.
Cách còn lại duy nhất chính là hắn ở câu giờ để Hàn Thi Âm rời khỏi nhờ người trợ giúp, tin chắc lựa chọn này là một quyết định sáng suốt nhất.
-Còn không mau chạy!!!
Nghĩ thông suốt mọi chuyện cũng như biết được tình thế bản thân thế nào, Trần Tinh liền quyết định thật nhanh, hắn hướng về Hàn Thi Âm rống lên.
-Ngươi...!! Chờ ta trở lại!!!
Hàn Thi Âm đánh cái giật mình, nàng tỏ vẻ hơi chần chừ một lát rồi cũng khống chế pháp bảo thoát đi.
-Chạy đằng trời!
Thế nhưng mọi chuyện nào đâu có dễ dàng như vậy?
Thi Quỷ lão nhân cũng gầm lên một tiếng. Trong miệng lão ta bay ra những văn tự màu đen đánh thẳng vào đầu Thi nô đang đứng bên khác.
Ngay tức khắc, ánh mắt trống rỗng của Thi Nô đột ngột loé sáng như ánh đèn.
-Phanh~
Hai chân nó dậm mạnh lên mặt rất tạo thành hố lõm trên mặt đất rồi thân hình tựa như đạn pháo bay thẳng tới vị trí Hàn Thi Âm.
Có thể nói tốc độ nhanh đến chóng mặt, ngay cả không khí cũng xuất hiện một đường rãnh dài.
-Ahhh
-Đáng chết!
Hàn Thi Âm hoảng sợ, Trần Tinh nổi giận, hắn đã bỏ sót và không tính đến việc Thi Quỷ lão nhân còn có Thi Nô để rồi gián tiếp đẩy Hàn Thi Âm vào tình thế nguy kịch.
Bởi vì với tốc độ lao lên của Thi nô thì chưa đầy một cái chóp mắt hai người liền sẽ va chạm với nhau. Kết quả ra sao không cần nói thêm.
Không suy nghĩ nhiều được nữa, Trần Tinh quyết định bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình.
-Vụt~ rầm~
Hắn sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai thành công cứu thoát Hàn Thi Âm ra khỏi thế lao lên của Thi nô. Kết quả thi nô va chạm cùng vách đá sinh ra một cơn địa chấn nhẹ.
Hàn Thi Âm hoảng hồn ánh mắt sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam tử tà mị đang bế mình trong ngực.
Bỗng chốc bộ dáng của Trần Tinh trở nên cao lớn lạ thường trong mắt nàng ta.
Chưa kịp nói lời cảm ơn thì giọng nói của Trần Tinh truyền đến:
-Nếu ngươi nói việc xảy ra hôm nay với bất kỳ ai thì ta sẽ giết ngươi!!
Dứt lời, hắn cũng đặt nàng sang một bên, sau đó cơ thể đột nhiên bị bao phủ bởi luồng hắc khí. Trên trán cũng xuất hiện ấn ký hình thanh kích thu nhỏ màu đen.
Trần Tinh khoé miệng treo lên nụ cười khát máu, hắn thì thào:
-Hy vọng, ngươi không làm ta thất vọng...
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.