Nghịch Thần Ký

Chương 226: Ra sân




-Giết hắn...Giết hắn
-Giết...giết...
-Hoan hô..thắng rồi...
Trần Tinh vừa đến phụ cận đấu trường liền nghe được tiếng hò hét âm vang rung trời.
Đấu trường phải nói là rất lớn, hàng trăm nghìn người cùng nhau hò hét thì có thể hiểu được cường đồ âm thanh của nó phát ra là khủng bố tới mức nào, nếu không phải có trận pháp làm lại mức độ âm thanh thì chỉ cần những tiếng hét thôi cũng đủ chấn vỡ đầu tu sĩ.
Không nói đến vấn đề này, Trần Tinh nhanh chóng sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai thuấn di vào bên trong, lúc này Trần Tinh đã có cái nhìn sơ bộ về đấu trường này hơn.
Với lối kiến trúc gần giống như một sân vận động hiện đại, toàn bộ vật liệu được làm bằng một loại đá đặc thù, có tường thành cao khoảng 50m bao quanh trung tâm đấu trường, ngoài ra còn có trận pháp phòng ngự nhằm đảm bảo đấu trường không bị phá huỷ.
Phía trên bức tường là những chỗ ngồi san sát nhau theo hình bậc thang để thuận tiện cho việc quan sát của mỗi người, bên cạnh đó còn có những gian phòng riêng biệt được đánh số từ 1 đến 100, 100 gian phòng này được sắp xếp ở chỗ cao nhất của mỗi dãy ghế và chia đều khoảng cách bao quanh khán đài, nhìn chung đại khái đấu trường có thể chứa được ước chừng 1 triệu người cùng nhau quan sát.
Phía dưới tường thành ở 4 hướng khác nhau có 4 cửa ra vào, còn ở trung tâm phía dưới chẳng có gì ngoài một bãi đất trống rộng lớn với nhiều vết tích để lại sau những cuộc chiến.
Điều này cũng dễ hiểu, khi hai tu sĩ đấu phép với nhau đương nhiên cần có một khoảng không gian rộng lớn để thoải mái ra sức sử dụng hết sở trường của mình.
Quan trọng hơn hết là ở đây không chỉ có những cuộc chiến giữa tu sĩ với tu sĩ, còn có thể loại chiến đấu giữa yêu thú và tu sĩ.
Bởi vì khi hắn đi vào trong đấu trường thì giữa bãi đất trống rộng lớn đang có 10 tu sĩ Nguyên Anh kỳ đối chiến cùng một con yêu thú.
Con yếu thú này là một con sói, dĩ nhiên bề ngoài của nó theo Trần Tinh nhận định là giống sói thôi, nó cao khoảng 10m, sở hữu bộ lông màu xanh da trời, đôi mắt màu đỏ, răng nanh hàm dưới to khoẻ quặt ngược lên trên, nước dãi nhiễu trên mặt đất bốc lên khói trắng, hiển nhiên nước bọt của nó có chứa kịch độc.
Miệng há to phun ra những quả cầu lửa, khiến đám tu sĩ kia cũng chật vật không kém, quan trọng hơn hết chính là việc bộ lông của nó cứng tựa pháp bảo làm cho binh khí hay bảo khí của đám tu sĩ này không thể làm gì được.
-Giết nó...lão tử đặt hết gia tài vào bọn khốn các ngươi...các ngươi mà không làm thịt được nó thì lão tử nhai sống các ngươi!!!
Người đứng bên cạnh Trần Tinh hét lớn, không chỉ riêng y, đa số người ở đây đều có thái độ như vậy.
Đối với việc này, Trần Tinh không có quá nhiều ý kiến, hắn không quan tâm vấn đề này nữa mà đi tới chỗ đăng ký tham gia chiến đấu.
Mục đích hắn đến nơi đây không phải tham gia náo nhiệt mà chính là kiếm "tiền" cùng với tạo dựng danh tiếng.
Hiển nhiên lợi ích vẫn được đặt lên hàng đầu.
-Cho ta báo danh tham gia thi đấu.
Trần Tinh đứng trước quầy báo danh lên tiếng.
Lúc này, đại đa số người đều đang theo dõi trận chiến của 10 Nguyên Anh kỳ tu sĩ cùng yêu thú Nguyệt Lang Độc Nha, nên bên này cũng không có ai để ý Trần Tinh lời nói.
Kể cả nhân viên trong quầy ghi danh cũng chăm chú quan sát diễn biến phía dưới, tới khi Trần Tinh nhắc lại lời vừa rồi lần thứ 2 y mới giật mình, thái độ thì có chút khó chịu hờ hững:
-Tên? Tu vi? Đối tượng muốn khiêu chiến?
Trần Tinh không chấp nhất với y, đằng sau lớp mặt nạ ngạ quỷ, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc lên tiếng:
-Mắt quỷ, Kim Đan kỳ, đối tượng khiêu chiến chính là con thú phía dưới.
Hắn chỉ tay về phía Nguyệt Lang Độc Nha, thái độ vẫn dửng dưng như vậy.
Vừa dứt lời thì nhân viên trong quầy cười lên ha hả, y ta còn quá đáng đến nổi một tay đập bàn tựa như vừa nghe một chuyện tiếu lâm nhất từng nghe một dạng.
10 tên Nguyên Anh kỳ còn đang chật vật phía dưới, một tên Kim Đan thì làm nên trò trống gì, không phải chuyện tiếu lâm thì là gì.
-Cút đi, ở nơi này không phải nơi ngươi có thể tuỳ tiện phá rối.
Sau một tràng cười dài, nhân viên vỗ mạnh bàn lớn giọng quát, tiếng quát của y cũng làm thu hút một số người gần đó.
Một người quen với tên nhân viên đi lại, y ta hỏi:
-Có chuyện gì thế Nhạc đạo hữu?
-Hừ, tên này nói muốn khiêu chiến Nguyệt Lạng Độc Nha thú, hắn còn nói tu vi của mình là Kim Đan, ngươi nói xem có phải là hắn đang quấy rối?
Trần Tinh không muốn phí nhiều thời gian vào công việc vô bổ này, không đợi người kia lên tiếng Trần Tinh liền lạnh lùng nói.
-Ta đến đây để báo danh, không phải tới gây rối, nếu ngươi không thể giải quyết thì có thể gọi người có thẩm quyền cao hơn đến giải quyết.
-Ngươi...
-Nhạc đạo hữu, cứ bình tĩnh đừng nóng, ta nghĩ đạo hữu cứ nói việc này với quản sự để xem ông ta giải quyết thế nào.
Tên nhân viên hách dịch dự định phản bác Trần Tinh nhưng người kia đã lên tiếng ngăn cản, thái độ y ta đối với Trần Tinh không mặn cũng không nhạt, không mích lòng cũng không có quá nhiều hảo cảm.
Người này cảm thấy Trần Tinh có điểm gì đó làm cho bản thân mình tựa như có cảm giác "gặp" qua ở đâu rồi nhưng không nhớ được.
Tên nhân viên kia muốn nói lại thôi, y ta liếc xéo Trần Tinh tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Một lúc sau, một trung niên nhân tu vi Tán Tiên cửu kiếp long hành hổ bộ đi đến, bề người này có phần đầy đặn, tuy nhiên phong cách ăn mặc lại tựa như một gia đinh, không giống như là người tu tiên hay tu sĩ nói chung.
-Mạc quản sự khoẻ, sự việc là vậy...
Tên nhân viên không đợi người này lên tiếng liền nhanh chân tiến tới chào hỏi sau đó tường thuật lại vấn đề, việc dặm mắm thêm muối là điều hiển nhiên.
Kẻ gọi Mạc quản sự sau khi nghe xong không để ý đến tên nhân viên liền đi đến trước mắt Trần Tinh, ông ta không lên tiếng mà nhìn trên rồi lại nhìn dưới dò xét hắn.
Cảm thấy Trần Tinh thật sự tu vi chỉ là Kim Đan giống với nhân viên ghi danh nói liền tỏ vẻ nghi hoặc.
Mạc quả sự hơi nhíu đôi mày lại sau đó lên tiếng hỏi:
-Ngươi là muốn gây sự?
Trần Tinh không nói gì, hắn lắc đầu sau đó chỉ tay xuống phía dưới đúng ngay vị trí Nguyệt Lang Độc Nha, lúc này hắn mới lên tiếng:
-Ta la đến ghi danh tham gia chiến đấu, không phải đến gây sự, đối tượng khiêu chiến của ta là nó.
Đôi mắt chăm chú màu tím lọt vào mắt Mạc quản sự, ông ta gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng liếc nhìn về phía nhân viên của mình, giọng điệu bình thản truyền ra:
-Ngươi không cần làm việc ở đây nữa.
Ngươi này nghe xong hốt hoảng nói:
-Mạc quản sự, tiểu nhân...
-Không cần nói thêm, ở đây không muốn thuê người mắt cao hơn đầu như ngươi. Cút đi! Trước khi ngươi còn có thể!
Ánh mắt khiếp người chiếu thẳng tên kia, người này không nói trọn vẹn câu bào chữa liền sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Từ giọng điệu của Mạc quản sự xem ra, ông ta cũng thuộc loại người trung thành tuyệt đối với chủ nhân nơi này.
Đảm bảo kỷ luật một cách nghiêm ngặt như vậy, không bao che để cho một con sâu làm rầu nồi canh một cách "chí công vô tư" liền đủ hiểu.
Không xoáy sâu việc vặt vãnh này, Mạc quản sự bấy giờ nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt hiếu kỳ nhiều hơn là nghi hoặc như lúc nãy, ông ta lên tiếng hỏi:
-Ngươi nói ngươi muốn khiêu chiến Nguyệt Lang Độc Nha?
Trần Tinh gật đầu, thái độ có phần dứt khoát không muốn nói thêm. Mạc quản sự hỏi tiếp:
-Nói như vậy làm sao ngươi biết 10 tên phía dưới sẽ thua?
Trần Tinh vừa nghe xong liền mắng bản thân mình thất sách, đúng như vậy, làm sao một Kim Đan như hắn lại có thể nhìn ra Nguyệt Lang Độc Nha có thể chiến thắng? Một vấn đề nhỏ như vậy khi đề cập trước 2 người khác nhau thì sẽ nhận được thái độ phản hồi khác nhau.
Kẻ thì ha hả cười khinh bỉ hắn, kẻ thì cẩn thận dò xét hắn. Đây có phải chính là đại biểu cho người khôn và kẻ ngu?
Mạc quản sự cẩn thận nhưng Trần Tinh lại cao tay hơn, hắn bỏ qua ánh mắt của ông ta đang khoá chặt trên người mình và giả thành giọng điệu bất ngờ nói:
-Nguyệt Lang Độc Nha chỉ có duy nhất một con thôi sao?
Mạc quản sự nghe xong lòng đê phòng lập tức tan biến không còn, ông ta không nói thêm điều gì nữa.
Một tên Kim Đan không xứng cùng mình nói lâu như vậy, Trần Tinh cứ thế thuận lợi ghi danh, hắn trở lại khán đài.
Sau ít phút phía dưới liền truyền đến những tiếng hét thảm liên tiếp vang lên, kẻ thì bị
Nguyệt Lang Độc Nha hung tợn xé thành hai nửa, Nguyên Anh thì bị một quả cầu đốt cho thành tro bụi. Người khác thì bị chất độc ăn mòn chết trong đau đớn,
Cứ thế lần lượt từng người bị giết theo cách hoang dã nhất cho đến khi người sống sót cuối cùng quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị cẩm chế ngăn cản không thể thoát ra bên ngoài.
Trần Tinh không quan tâm vẻ mặt tuyệt vọng lúc sắp chết của y, hắn quan tâm là vấn đề thì ra quy tắc ở đây là việc một khi đã tham gia thì bắt buộc phải chiến đấu cho đến chết!
Cấm chế sẽ không mở ra cho đến khi tìm ra được người thăng lợi cuối cùng.
-Xin mời tu sĩ mang số 120012 sau 1 khắc nữa ra sân.
Sau hơn 10 cuộc đối chiến, một thông cáo tiếp tục vang lên.
Trần Tinh nhìn trong tay tờ giấy báo danh, khoé miệng hắn kéo lên.
Rốt cuộc cũng tới phiên hắn ra sân.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.