Không phải chờ đợi lâu, thời gian trôi qua chưa được phân nửa thời gian mà Thái Hư Tử nói thì đã có đệ tử không nhịn được bắt đầu rục rịch bước sang bên đó.
Tu vi của người này chỉ là Trúc cơ, không ai quan tâm.
Thêm mấy giây nữa, có người thứ nhất liền có người thứ hai, người này là một trưởng lão của bộ phận linh đan.
Gặp được người này bước sang bên kia, vị trung niên mập mạp cưỡi hồ lô liền lớn tiếng:
-Lão Từ, ngươi làm gì?
Từ trưởng lão nghe vậy liền giật mình, vẻ mặt đắng chát, ông ta cười khổ đạo:
-Chu quản sự, chúng ta nhiều năm thâm giao, xem như đồng lứa, thế nhưng lão nhìn xem bộ dáng của ta hiện tại thế nào? Ta đã dừng lại cảnh giới Nguyên Anh này 400 năm, những 400 năm rồi. Bộ dáng của ta cũng đã trở nên già nua như vậy, hiện tại Tông chủ cũng đã nói như vậy, lão nói xem ta còn lựa chọn nào chăng?
Mọi người nhìn biểu hiện của ông ta cũng âm thầm lắc đầu, tu luyện không năm tháng, chuyện này quá đỗi bình thường, có muốn quản cũng quản không được.
Chu quản sự dự định lên tiếng thì Thái Hư Tử cũng đã mở lời:
-Không cần phải nói nữa, việc y lựa chọn thế nào là quyền của y. Được rồi, còn có ai nữa không?
Một Trúc cơ không làm nên trò trống gì cả, thế nhưng một Nguyên Anh kỳ lại khác, còn là trưởng lão đức cao vọng trọng.
Đây được xem như là ngồi nổ làm cho mọi người ào ạt sang bên đó.
Ước lượng hơn phân nửa số người trong tổng số 1 vạn 2 nghìn người đã lựa chọn rời đi.
Đệ tử, chấp sự, hộ pháp, trưỡng lão đều có.
Một khắc thời gian mà Thái Hư Tử nói cũng sắp hết.
Lúc này, ông ta mới nhẹ giọng hỏi:
-10 người các ngươi, không ai qua bên đó sao?
Nói là 10 người, nhưng có lẽ Thái Hư Tử đã loại trừ Cổ Mặc ra, bởi vì ông hiểu rõ sự đệ của mình.
Cổ Mặc không tỏ vẻ gì khác thường, 9 người còn lại thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó cũng không lựa chọn rời đi.
Lúc này, một khắc thời gian cũng đã hết, Thái Hư Tử mở mắt quét nhìn toàn trường.
Ánh mắt đã không còn chứa đựng sự tang thương nữa, mà thay vào đó là vô cùng sắc bén, cứ như thể là đang chiến đấu cùng kẻ thù vậy.
Ông ta cười lớn một tiếng, sau đó tiếng nói tựa như sấm cũng vang vọng từng chữ mạch lạc:
-Các người lựa chọn rời đi, ta nói sẽ giữ lời, tuy nhiên, các ngươi hành động như vậy đã được xếp vào tội phản bội Tông môn, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.
Mỗi một từ, mỗi một chữ đều ẩn chứa linh lực trong đó, người có tu vi yếu thì trực tiếp phun máu ba thước ngất xỉu tại chỗ, người có tu vi mạnh hơn thì kết thúc câu nói, khoé miệng bọn họ mới trào ra máu tươi, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nói chung, hơn 600 nghìn người từ Nguyên Anh kỳ trở xuống đều bị một câu nói của Thái Hư Tử chấn cho tu vi đều bị phế.
Lúc này, từ trong hoảng sợ hồi phục lại tinh thần, không chỉ riêng những người đệ tử lựa chọn ở lại, kể cả 9 vị phong chủ cũng sống lưng phát lạnh.
Nhìn thảm cảnh của những người này, ai nấy đều cảm thấy bản thân may mắn vì không bước sang bên đó.
Chỉ cách nhau mấy bước, nhưng có thể chính là một đời một kiếp trở thành phế nhân! Thử hỏi làm sao bọn họ không cảm thấy may mắn cho được?
Ngoài ra, Trong lòng những người này cũng dấy lên kinh hoảng về thực lực của Thái Hư Tử, mặc dù bọn họ nghe nói Tông chủ rất mạnh, nhưng từ trước đến nay chưa ai thấy được ông ta ra tay, vì thế cái khái niệm Tán Tiên cũng trở nên mơ hồ với bọn họ.
Không nghĩ tới hiện tại chỉ bằng một câu nói liền có thể phế đi hơn 600 nghìn người, như vậy nếu Tán Tiên ra tay đánh nhau, há chẳng phải toàn bộ địa phận Thái Hư Tông sẽ bị sang bằng thành bình địa?
Tiếng kêu la thảm thiết khắp một vùng trời, bên cạnh đó còn có tiếng tạp âm mắng chửi, nhưng điều này không quan trọng.
Chỉ trong chốc lát, những âm thanh này đều dừng lại, bởi vì trước mặt bọn họ tồn tại một Tông chủ quá lãnh đạm.
Đứng trước sự việc này, Thái Hư Tử biểu lộ một vẻ thờ ơ lạnh nhạt, giống như chuyện vừa rồi không phải do ông ta ra tay như thế.
Cổ Mặc thấy vậy mới đứng ra lên tiếng, ông ta quát bảo những người kia hạn lượng 1 canh giờ mau chóng rời hỏi Thái Hư Tông, nếu không nhất định sẽ bị bắt giam hoặc giết chết.
Hiển nhiên, Cổ Mặc cũng đã hiểu được ý đồ của sư huynh mình là gì khi làm ra việc này.
Tuy vậy, lời nói của ông ta có vẻ chỉ hiệu nghiệm với một số người trẻ tuổi. Về phần nữa người từ trung niên nhân trở lên thì không quan tâm đến sống chết cho lắm.
Đơn giản thôi, bọn họ tu vi bị phế đi, đồng nghĩa với việc cái chết cũng là điều sớm muộn, như vậy thì có gì phải sợ?
Trong khi những người sợ hãi lục đục rời đi, thì vẫn còn 200 nghìn người ở lại mắng chửi, đối với bọn họ, tu vi còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Thái Hư Tử thấy vậy, liền hừ lạnh một tiếng:
-Nếu các ngươi không muốn rời đi, như vậy liền ở lại đây đi.
Ẩn chứa bên trong lời đó chính là sát cơ nồng nặc, không đợi những kẻ này nói thêm điều gì, tay phải của ông ta đã phất lên, động tác cứ như là đang tạo dáng. Hoàn toàn không cảm nhận được tí gì nguy hiểm.
Thế nhưng đây là đối với những người lựa chọn ở lại, còn những người bên còn lại thì cả người căng cứng, cơ thể bọn họ không thể cử động dù chỉ một li, phía trên không trung, đột nhiên xuất hiện một bàn tay được hình thành từ các đám mây, nó vô cùng khổng lồ và đánh xuống những người này với tốc độ rất nhanh.
-Rầm~
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bụi mù che lấp cả 10 thước hơn. Những người quan sát ở phụ cận phạm vi này cũng sợ hãi tháo chạy về phía sau.
Trần Tinh nhìn đại thủ ấn này rơi xuống đến khi va chạm vào mặt đất, hắn dường như nắm bắt được điều gì đó. Có thể nói chính là cảm ngộ nhỏ.
Sự việc diễn ra quá nhanh và đầy chóng vánh, tiếng ồn ào mắng chửi đột nhiên cũng tắt hẳn, quảng trường đều chìm đắm trong bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
-Được rồi, hiện tại cao tầng sẽ tiến hành một cuộc hợp khẩn cấp trong hôm nay, sau đó sẽ đưa ra đường lối hợp lý. Trước hết các đệ tử Thái Hư Tông nào lựa chọn ở lại, có thể tìm kiếm vị trí điều tức dưỡng thương và chờ đợi chỉ thị mới nhất.
Thái Hư Tử bỗng nhiên nói một câu như vậy phá vỡ không gian yên tĩnh, ông ta cũng là người dẫn đầu rời đi.
Cổ Mặc cũng theo sát phía sau, 9 vị Phong chủ còn lại thì chậm hơn nửa nhịp.
Sau khi 11 người rời đi, 600 nghìn người còn lại bắt đầu như ong vỡ tổ. Bởi vì khi màn bụi qua đi, phía dưới mặt đất cũng xuất hiện một đại thủ ấn khổng lồ.
Trần Tinh thì thào:
-Lực lượng của Tán Tiên là vậy sao?
Đối với những người khác, những người chưa từng đạt đến độ cao này thì sẽ không biết được vì sao Trần Tinh lại nói như vậy.
Phải biết, hắn từng là Bán Thần, mặc dù lúc đó là do hệ thống ban cho, nhưng kể ra cũng hiểu được phân cấp lực lượng thế nào.
Hắn đã có thể thông qua đại thủ ấn này mà đánh giá thực lực của Thái Hư Tử chênh lệch thế nào so với bản thân.
Mặc dù hắn chưa cùng ông ta trực diện giao thủ, tuy nhiên hắn vẫn có đầy đủ tự tin bản thân sẽ không có nguy hiểm gì.
Còn về lý do sao? Trần Tinh cười khảy không suy nghĩ tiếp.
Chỉ là nụ cười này của hắn bị người khác bắt gặp.
Người này không ai khác chính là Tần Chính.
Trong lúc cao tầng rời đi hội hợp thì y cũng đã quan sát bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Trần Tinh.
Đơn giản bởi vì, nếu lúc này Tần Chính có ra tay giết Trần Tinh đi nữa, thì sẽ có ai quan tâm?
Không phải vừa rồi có hơn 600 nghìn người chết sao? Nhiều hơn 1 tên phế vật thì có gì đáng nói? Ngoài ra tông môn đại điển còn chưa biết có được tổ chức theo dự kiến nữa hay không?
Lúc này, Tần Chính nhìn Trần Tinh, sát cơ cũng đã trở nên nồng nặc.
*Hết chương...