Nghịch Thần Ký

Chương 172: Nam Hoa Đại Lục




Dị tượng này trên địa phận Thái Hư Tông chỉ diễn ra trong ít phút, mọi người đều có tâm trạng lo lắng bất an, trong khi đó, cao tầng Thái Hư Tông cũng đã nhanh chóng truyền âm triệu tập cho các Phong chủ để tổ chức một cuộc hợp khẩn cấp.
Nhận được tin tức này, 10 vị Phong chủ cũng lập tức bay đi, lúc này, ở một bên sườn núi, có cô thiếu nữ đang quần quài nằm trên đất rên rỉ trong đau đớn.
Nước mắt cũng đã không kiềm được mà lăn dài trên má nàng ta.
Không khó để đoán được bóng ảnh rời từ trên trời xuống chính là Trần Tinh, Huyền Giới Chi Môn không phải là phiên bản hoàn thiện, cho nên việc nó xuất hiện ở vị trí nào cũng như hắn đi ra từ nơi nào khi bước qua đường hầm không gian là không thể biết trước được.
Trần Tinh từ khi bước qua đường hầm không gian thì hắn cũng cảm thấy đầu óc mình bị choáng váng, không phải hắn không đủ mạnh, việc này xảy ra có thể là do không gian thay đổi một cách đột ngột làm cho cơ thể hắn thích nghi không kịp.
Tình trạng choáng váng này qua đi, lúc này, Trần Tinh cũng đã hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn dáo dác xung quanh tìn hiểu hoàn cảnh.
Mặc dù thanh âm rên rỉ có phần nhỏ nhưng nó cũng nhanh chóng lọt vào tai Trần Tinh, lúc bấy giờ hắn mới chú ý đến cô thiếu nữ đang nằm phía dưới mình kia.
-Đau, đau quá, ta thật sự không thể đi lại được nữa sao? Ông trời bất công như vậy sao? Cuộc đời này ta chỉ có thể nằm một chỗ thôi sao? Ta..ta sắp chết rồi sao?...
Gãy xương hở dẫn đến việc xuất huyết, cho nên cô thiếu nữ này cũng dần dần tiến vào trạng thái mê man nói.
Biết được việc này do mình gây ra, cho nên Trần Tinh cũng nhanh chóng tiến hành kiểm tra thương thế của cô thiếu nữ này.
Sau vài giây, hắn liền có thể chẩn đoán sơ bộ về tình trạng hiện tại của cô nàng. Chân trái thì do lúc nhỏ bị ngoại lực tác động dẫn đến kinh mạch bế tắc, chân phải thì đã nhắc trước đó nên xem như cũng không có gì đáng ngại, hắn cũng tiến hành bắt tay chữa trị cho nàng.
15 phút trôi qua, cô thiếu nữ này cũng tờ mờ mở đôi mắt ra, nàng còn chẹp chẹp miệng trông như vừa trải qua một giấc ngủ rất ngon mà không phải vừa rồi nàng còn đau đớn quần quại.
-Đây là nơi nào? Chẳng phải ta đang trở về nhà sao?
Sau khi thốt ra một câu nghi hoặc với bản thân, cô gái này bắt gặp ở một bên khác Trần Tinh đang ngồi tựa vào thân cây.
Góc nghiêng thần thánh nhanh chóng khiến cho cô gái này tim đập mạnh, gương mặt cũng hồng lên trong thấy.
-Cô tỉnh rồi sao? Vừa rồi ta đi ngang qua nơi này thấy cô bị tảng đá đè nên đã giúp cô trị thương, nếu có mạo phạm mong cô thứ lỗi.
Trần Tinh xoay đầu qua từ tốn nói.
-Ta...ta...không có gì, cám ơn đạo hữu đã ra tay tương trợ.
Ấp úng nửa ngày rốt cuộc cô gái cũng nói ra được lời cảm ơn.
Bất quá điều này làm nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề trong lời nói của Trần Tinh, ở đây chính là Thái Hư Tông, xung quanh đều có pháp trận phòng ngự, tu sĩ bình thường làm sao có thể đi vào nơi này được?
Hơn nữa mặc dù Thái Hư Tông rất mạnh, nhưng hầu như đa số "trai đẹp", khụ, phải nói là sư huynh sư đệ nổi bật nàng đều biết, làm gì có người nào anh tuấn bằng Trần Tinh?
Vấn đề cốt lỗi không chỉ nằm ở đó, trên người hắn nàng không cảm nhận được tí linh lực ba động nào.
Điều này đồng nghĩa với việc Trần Tinh chỉ là một phàm nhân? Phàm nhân thì càng không thể xuất hiện ở đây.
Nàng tỏ ra cảnh giác nhìn hắn, lúc này ánh mắt của nàng cũng không phải hoa si một dạng nữa.
-Ngươi nói dối, ngươi làm sao xuất hiện ở nơi này? Đây chính là lãnh địa của Thái Hư Tông chúng ta? Xung quanh đều có phòng ngự trận pháp, người bình thường làm sao có thể tự tiện đi vào? Nói mau, thân phận của ngươi là gì? Có phải người của Ma Thiên Môn phái tới điều tra nội tình của tông môn chúng ta?
Lời nói của cô thiếu nữ này cũng mang lại cho hắn một số tin tức nhất định.
Trước khi chưa hiểu rõ mình đang "sống" ở đâu, Trần Tinh cũng không muốn gây hấn.
Trong khi đi qua đường hầm không gian để tới nơi này, hắn và Huyết Long cũng đã có giao kèo, chính là Huyết Long sẽ không hỗ trợ hay nhất nhờ hắn bất cứ thứ gì, đây là biểu hiện sự tôn trọng cũng như tin tưởng của Huyết Long dành cho Trần Tinh.
Bên cạnh đó, vấn đề chính để Trần Tinh điệu thấp chính là việc hắn cảm thấy không cần thiết, hơn nữa dường như nơi này có quy tắc gì đó đang áp chế lại lực lượng của hắn.
Lấy ví dụ đơn giản, ở Địa cầu một quyền của hắn có thể đánh nát cả dãy Himalaya, trong khi ở nơi này theo hắn ước tính cũng chỉ có thể đánh xuyên ngọn núi này thôi. Ngoài ra, hắn cảm giác cơ thể mình không thể phi hành bằng Lăng Ba vi bộ được.
Không suy nghĩ nhiều, Trần Tinh nhìn thẳng cô gái đối diện, sau đó ảo não nói
-Ta biết cô nhất định sẽ không tin, nhưng bản thân ta cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ta đang trên đường về nhà, nhà ta cũng ở trên núi như vậy, nhưng không may ta bị trượt chân lọt vào cái hố, lúc đó đầu óc ta quay cuồng không biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi định thần lại thì thấy cô bất tỉnh ở đây. Mọi chuyện là như vậy.
Hắn bịa ra một câu chuyện, biểu hiện gương mặt cũng rất sống động. Sống chung với Huyết Long bấy lâu nên khả năng diễn xuất của hắn cũng đã luyện tới mức lô hoả thuần thanh.
Bịa ra một câu chuyện không cần suy nghĩ hay biểu cảm đều trông rất thật khiến ngay cả bản thân hắn cũng có xung động nghĩ nó là thật huống chi là môt cô gái tuổi chỉ mười mấy?.
Việc này làm cho cô gái trước mắt hoà hoãn đôi chút, nàng nói:
-Lời ngươi nói ta không thể hoàn toàn tin tưởng được, cho nên trước hết ngươi đi theo ta để cha ta định đoạt thế nào?
Trần Tinh gật gật đầu biểu thị đồng ý.
Cô gái thấy vậy cũng đi phía trước dẫn đường, đi được vài bước thì nàng nhảy cẩng lên thất thanh hét lớn.
-Chân ta, chân của ta?...
Cô gái này nhanh chóng chạy lại trước mặt Trần Tinh nắm lấy áo hắn hỏi:
-Có phải là ngươi đã chữa trị chân của ta?
Trần Tinh nghi hoặc:
-Đúng vậy? Có vấn đề gì sao? Không phải lúc nãy ta cũng đã nói cô bị tảng đá đè gãy chân, cho nên ta dùng biện pháp gia truyền nắn nó lại, hiệu quả không?
Hắn nói còn mỉm cười, lúc này cô gái cũng im lặng cúi đầu không nói lời nào. Thế nhưng hắn đã thấy những giọt nước mắt của nàng nhỏ xuống nền đất, đôi tay nắm lấy áo của hắn cũng run lên bần bật, hiển nhiêm niềm vui sướng không thể nào diễn tả thành lời được.
Một lúc sau, nàng cũng lấy lại bình tĩnh. Thái độ đối với Trần Tinh cũng tốt hơn rất nhiều.
-Phải rồi, ta tên Như Y, không biết huynh tên là gì?
Hắn ngắn gọn trả lời:
-Ta tên Trần Tinh
Như Y tiếp tục hỏi:
-Như vậy nhà huynh ở đâu? Ở phương viên vạn dặm nơi này làm gì có nhà?
Trần Tinh ra vẻ bất ngờ thốt lên:
-Làm sao có thể? Nhà ta ở trên núi tên là E vơ rét. Phía dưới rất đông người sinh sống, nói như vậy là ta đã vượt hơn vạn dặm?
Nhìn thái độ của Trần Tinh không giống nói dối, Như Y lập tức tin tưởng hắn thêm vài phần, ở Nam Hoa đại lục này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hai người bắt đầu vừa đi vừa nói chuyện với nhau, lúc này Trần Tinh cũng đã biết thêm rất nhiều thông tin.
Nơi đây được gọi là Nam Hoa Đại Lục, bên trong Nam Hoa Đại Lục này gồm có 6 môn phái được gọi là Lục Đại Tông môn, chia ra quản hạt nơi này.
Lục đại tông môn đó được xếp theo thứ tự là: Thiên Kiếm Tông, Linh Nhạc Tông, Huyết Đao Tông, Hoa Nghiêm Tông, Thái Hư Tông, và cuối cùng là Cực Lạc Tông.
Ngoài ra còn thế lực vô cùng lớn thù địch với Lục đại tông môn chính là Ma Thiên Các mà Như Y có nhắc tới.
Bên cạnh đó, người ở nơi này đều tu tiên.
Cảnh giới của bọn họ được phân ra là Luyện khí, Trúc Cơ, Kết đan, Nguyên Anh, Xuất khiếu, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa, cuối cùng Tán tiên.
Tông chủ của các lục đại tông môn đều có tu vi Tán Tiên. Pháp lực cao thâm nhưng cũng không thể làm gì Ma Thiên Môn đủ hiểu thế lực của môn phái này lớn cỡ nào.
Trước mắt, hắn chỉ từ miệng Như Y biết được nhiêu đó, bởi vì hai người cũng đã lên tới Lăng Tiêu các.
*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.