Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 5: Âm điểm linh lực




Hịch Soái không tin vào mắt mình. Linh lực âm số, còn vô lí hơn cả linh lực 48 điểm của Hỉ Sử.
Âm số gây sự mất cân bằng. Tỷ người có một. Trăm năm qua được gặp một tên này.
Phương Thiểm Tâm nổi điên sút cho Ca Lí Sư Bân một cước " Ngươi điên hả? Giả mạo linh lực thằng bé đến mức âm luôn. Hỏi sao nó thi đậu?"
" Ối đừng đánh. Nếu chuyện này không giải quyết được thì chả đủ tư cách nắm 1300 linh lực hiện tại đâu? "
" Ca Lí Sư Bân nói đúng đấy. Không phải ngay từ đầu là thiên tài đã là tốt. Có gian khổ mới quý trọng thành quả "
Một ốm một cao.
Ca Lí Sư Bân ốm rụng rời. Còn Cha Mữ Dy là tên cao cao có phần đáng sợ.
" Nói thế thôi chứ thật ra 2 tên khốn các ngươi vừa dùng cạn linh lực của Tư Thần hồi phục cho bản thân đúng không?"
" Á, ngươi phát hiện ra hả. Ôi, cũng do hoàn cảnh mà. Ta không có ý hại Tư Thần đâu "
" Chết đi 2 tên khốn nạn "
Xì xào ~~~
" Giờ sao đây? Tuy thể lực có cao nhưng linh lực âm thì...?"
" Phải loại thôi "
" Tư Thần, loại!"
" Rất tiếc để nói rằng cậu không hợp tu luyện. Học viện không có duyên với cậu "
Hịch Soái bất bình thay " Cái gì chứ? Mấy đứa kia bị loại thì còn được ở trong học viện bồi dưỡng tiếp. Đến lượt Tư Thần thì bị đuổi luôn là sao?"
Giám khảo lên tiếng giải thích " Tư chất cậu ta không hợp tu luyện. Nếu không muốn chết thì ta buộc phải dừng ước mơ cậu ta tại đây "
Hỉ Sử cản Hịch Soái bị kích động lại. Hỉ Sử ra mặt thì giám khảo mủi lòng hơn.
" Giám khảo, Tư Thần hắn rớt sao?"
" Là không rớt nhưng... "
" Vậy nếu không có tư chất ' phế ' kia thì cậu ta đã đậu?"
" Đúng vậy!"
Tư Thần mệt mỏi, hắn muốn mau về sớm giặt áo nấu cơm. Bọn người này nói gì lâu thế?
" Giám khảo, mấy tên kia bị loại mà vẫn được giữ lại để kiểm tra đúng không?"
" Đúng, trẻ mới lớn không ổn định. Tùy thời đều có sự biến đổi, đột phá."
" Tư Thần chả phải vậy sao? Bằng gì đuổi hắn khi hắn chưa thật sự trưởng thành? "
" Ngươi là cố tình không hiểu sao? Tư chất ' phế vật ' là... "
" Ta không hiểu cũng chả cần hiểu. Ta tin vào mắt nhìn của ta hơn cái tư chất. Cho ta 1 năm, năm sau cậu ta không tiến bộ thì ta cùng cậu ấy nghỉ học vậy "
Hỉ Sử ngẩng cao đầu, chắc nịch nhìn giám khảo. Giám khảo quả thật không dám phật lòng cậu trai này nhưng...
" Giám khảo, cô đồng ý đi. Cậu nhóc đã cho cái hẹn ước. Ta cớ sao mà từ chối "
" Thiếu chủ!"
Nhược Phong Đoạn tất nhiên là thiếu chủ. Nay hắn vô tình muốn đến xem 2 cậu con trai thi, ghé qua gặp chuyện này thì cho lời khuyên là hay nhất.
Giám khảo bất đắc dĩ thở dài " Vậy nhờ ơn thiếu chủ. Hẹn ước một năm sau. Nếu lúc đó linh lực đạt chuẩn thì được ở lại học viện. "
" Thiếu chủ, người qua khu 3 chúc phúc cho đại thiếu gia đi ạ "
Lão quản gia già nua nhanh nhắc nhở hắn " Được, ta đi đây "
Phong Đoạn vội đi nhanh, lỡ thời cơ gặp...
" Vui quá, tiểu tứ à! Chú em đậu rồi "
" Phắn, ai tiểu tứ hả?"
Hỉ Sử giúp Tư Thần đạp tên kia một cú.
" Gì chứ? Tư chả phải tứ sao? Gọi tiểu tứ đáng yêu biết bao."
" Giết!"
Tư Thần tỏ luồng sát khí kinh hồn. Hịch Soái mè nheo " Thôi mà, ta gọi lão nhị. Hỉ Sử lão tam, ngươi tiểu tứ nhé "
" Tam cái đầu nhà ngươi. Ta mạnh nên là lão đại "
" Ai cho phép, lão đại là để trưng có lệ thôi."
" Tư Thần, giấy thi đậu của cậu. Từ nay cả 3 ta học chung rồi."
Hỉ Sử đưa Tư Thần tờ giấy cho Tư Thần. Hịch Soái khịt mũi " Gì thế? Mấy cái ô điền chức nghiệp của cậu đều bị gạch bỏ là sao?"
Hỉ Sử muốn mắng Hịch Soái dốt nát. Phế vật thì lấy gì người ta cho tu luyện tới tốt nghiệp mà đòi điền chức nghiệp.
Tư Thần phiền hà muốn chết. Ngỡ không cần ở nơi xô bồ này. Tưởng được về, ngờ đâu ở nữa.
Mệt mỏi gì đâu!
- ------- Tư Ca -------
Cốc cốc!!!
" Rồi rồi, ra đây!"
Hịch Soái đang tắm thì cũng phải vội vã mặc quần đi mở cửa. Chứ trông mong gì 2 tên kia sẽ mở chứ?
" Ai đó?"
" Hịch Soái tiểu thiếu gia "
" A Tuynh lão, lão làm gì ở đây?"
" Tiểu thiếu gia, lão gia gửi quà chúc mừng ngài đậu kì thi này. Tái Khắc Lỵ tự hào về ngài muốn chết "
" Ấy chà, vài ba kì thi vặt vãnh còn muốn làm khó ta. Ha ha, lão mau về đi. Ta muốn ngủ sớm để mai đi học "
" Vâng "
Hịch Soái hí hoái mở quà, luồng năng lượng nồng độ thu hút Hỉ Sử và Tư Thần.
" Chà, ma pháp trượng cơ đấy. Nhà ngươi thương ngươi gớm."
" Ta còn chưa dùng được ma pháp thì tặng ma pháp trượng chi chứ?"
Hịch Soái sầu não đóng hộp, Hỉ Sử chỉ cho hắn " Dưới hộp còn 1 đáy kìa "
" À à, lại là nhân sâm... thảo dược phục dụng tăng thể lực và linh lực "
" Nhà ngươi giàu đủ, tặng toàn của hiếm "
" Ăn không ta cho, ở nhà dùng muốn ngán mà linh lực có lên xíu nào đâu?"
" Khỏi cần, gia tộc ta có chế độ riêng. Phục dụng linh thảo quá nhiều kẻo tác dụng phụ cũng nên "
Hịch Soái mém quên, Mạn Khái La tên này cũng giàu chả kém cạnh ai?
" Nè Tư Thần, lại đây "
Tư Thần phớt lờ cái kêu gọi từ Hịch Soái.
Thái độ gì vậy, định tặng đồ cho cậu ta vậy mà.
Cốc cốc!!!
Định mắng người một trận thì cửa lại kêu.
" Là ai thế?"
" Chào cậu, tôi muốn gặp thiếu gia Hỉ Sử. Không biết cậu ấy có ở đây không ạ?"
" Có! Hỉ Sử!"
Hỉ Sử thất thểu lết xác rời giường, tuy nhiên trên người vẫn vác kiếm.
" Quản gia đó à?"
" Vâng, tôi đây thưa thiếu gia. Bà chủ tặng cậu cái này!"
" Được rồi. Ông về đi!"
" Vậy tôi xin phép!"
Rầm!!!
Quà vừa vào tay thì trượt khỏi tay cậu rơi thẳng xuống sàn hình thành lỗ lún.
" Chúa tôi, cái gì ghê thế? Quản gia nhà cậu định ám sát người à?"
" Không đâu! Ta đoán là mấy cục tạ hoặc đại loại thế!"
" Thôi thôi. Tắt đèn đi ngủ, Tư Thần ngủ nãy giờ rồi kìa "
Hịch Soái chui vào chăn định thiếp mắt đi thì...
Cốc cốc!!!
" Lại ai nữa thế?"
Hắn tức giận gào um trời. Có để cho người ta ngủ không hả?
Uỳnh!!!
Mở mà như muốn hất cái cửa thẳng qua một bên. Nhìn ánh mắt lạnh băng kia, Hịch Soái họa mi nín hót.
Người nhìn có vẻ như kẻ xấu kia đưa gói hàng cho cậu.
" Chào cậu, xin giúp tôi giao cái này cho cậu Tư Thần!"
" Được được! Ngủ thôi, sáng mai giao cho cậu ta sau. Giờ kêu dậy có khi no đòn chứ đùa "
...
" Đúng rồi, ngồi thiền. Đầu ngón chân tụ hướng đất tay hướng trời."
Tư Thần xếp bằng trên giường, hai cậu bên cạnh đã chìm vào ngủ say từ lâu.
" Phương Thiểm Tâm này, trí lực thằng nhóc đạt đến bao nhiêu rồi?"
" Hỏi chi?"
" Biết thôi!"
" Hứ, để mốt nó thức tỉnh khí lực thì biết."
" Phương Thiểm Tâm này!"
" Sao nữa?"
Nàng quát tháo, vẻ nhịn không được thật muốn nhai Ca Lí Sư Bân cho rảnh nợ.
" Vong hồn trữ trong Linh Hồn Giới Thể cạn sạch rồi!"
" Sao thế được?"
" Tại bốn vị trong kia nhai nuốt cả rồi "
" Chán thật, không còn vong hồn lấy đâu ra Tư Thần tu luyện đây? Tư Thần! Dừng ở đây, mai cùng ta đi kiếm mộ địa!"
Số vong linh trú trong Linh Hồn Giới Thể của Tư Thần đã từng lên tới mức vạn.
Thời gian trôi đều bị chuyển hóa thành linh lực, từ từ 7 vị hấp thu đến không còn.
...
" Tiểu tứ, tối qua có người kiếm ngươi! Người đó đưa ta cái này!"
Tháo lớp gói ngoài ra. Bên trong toàn là áo quần mới.
" Tuyệt đấy, mẹ ngươi may cho à?"
" Ta mồ côi!"
Im lặng ~~~
Hịch Soái miệng quạ lỡ phun lời không nên. Nhưng khó hiểu vậy nè.
" Hả? Vậy chỗ này ai tặng?"
" Không biết?"
Không biết vậy thôi chứ cũng đem mặc vào. Đồ tặng mà, cứ xài.
Tóc Tư Thần suôn mượt đen như mực hệt Hỉ Sử. Dài tới tận vai, tiện lợi đem dải vải ngắn tóc gọn buộc phía sau. Dải vải sắc tím đẹp mắt vô cùng.
Người tặng quà chả chút keo kiệt nào với hắn. Vải là hàng tốt tầm cái áo Hịch Soái cho mượn ngày trước.
" Ừm, quần áo cứu vãn cả nhan sắc. Tươm tất trông sáng sủa ra mặt. Tháo mặt nạ thì càng đẹp trai. "
Chả chịu bỏ ý định gì cả. Cố ý gạ Tư Thần tháo mặt nạ cho xem đây mà. Hỉ Sử khinh bỉ hắn.
" Đến lớp nào!"
Hịch Soái tinh ý nhận ra, mấy người trên đường cứ dòm bọn hắn mãi " Do ta quá đẹp trai nên bị ngắm riết!"
Cũng chả hiểu sao, bọn người nào cũng bu sáp lại cố bắt chuyện với bọn hắn. Hịch Soái thì vui rồi, được con gái bắt chuyện thì hớn hở.
Hỉ Sử xách Tư Thần kéo ra góc xa xa né bọn chúng. Đến khi bị Hỉ Sử trừng thì chả ai dám đến gần.
" Thầy vào kìa!"
Người bước vào rất trẻ, chừng 30 là cao. Mà nơi đây chả ai đánh giá tuổi ra vẻ ngoài. Mấy lão yêu bà rất thích dùng thảo dược hoặc đan dược dưỡng dung như thời con gái, nói ra mấy trăm tuổi ai cũng hú hồn.
" Chào mấy đứa, anh tên Kha Đạt đến từ khu 6. Hiện thực tập chỉ dẫn mấy đứa, sau này giúp đỡ nhau không thì rớt chung ráng chịu!"
" Ngày đầu nên dạy mấy đứa về chức nghiệp trước vậy. Nói ra thì rườm rà, theo anh qua khu 3 coi mấy anh chị tập luyện. Thích cái nghề nào thì vô học thử!"
Bọn học trò vui sướng la ó rùm beng.
" Có gì hay?"
Tư Thần thú thật chả định đi, Hỉ Sử giảng giải " Đi thử nào. Xem thử coi thú vị không đã!"
" Không!"
Không thấy, không xem. Vì vốn chả thấy gì mà.
Phương Thiểm Tâm thấy Tư Thần dạo này quá lười cũng mắng hắn " Còn không chịu đi, đến đấy xách kiếm đánh nhau cho ta!"
Tư Thần cũng chịu thua, nữ nhân này bạo lực quá.
Khu 3 - dành cho độ tuổi 12.
Keng keng!!!!
Vũ khí sắc bén va vào đến đinh tai nhức óc. Bọn kia ngắm người đấu tập đến quên trời đất.
" Rồi, vũ khí cho mấy đứa đằng kia. Lựa cái nào thích thì lụm. Anh chia cặp đấu thử "
Kha Đạt dẫn chúng nó đến một sân tập trống gần đó. Cái sàn đấu giữa sân bày la liệt vũ khí đa dạng.
Vũ khí chuẩn bị sẵn để bọn nhóc 5 tuổi dùng được. Kích cỡ hợp lí, có điều...
" Nặng quá!"
Hịch Soái khinh mãi lên không nổi cây thương diêm dúa hoa hòe. Dám chắc hắn lựa theo vẻ ngoài.
Tư Thần ném vào tay hắn cái liềm gặt lúa như muốn nói: " Ngươi hợp với cái này hơn "
Hỉ Sử không lựa gì cả. Dùng chính cây kiếm trên lưng hoặc tay trần cho khoẻ.
Tư Thần bừa bãi chọn. Không, hắn chả còn cái sự lựa chọn nào khác. Cái còn sót lại duy nhất và nặng nhất.
Khối lượng lên đến 13 cân - lưỡi hái.
Cao đến 13 tấc, cao hơn cả Tư Thần.
Cầm nó cũng khó khăn đó. Cậu còn muốn nghiêng theo chiều độ nặng nè. Bị đè chết mất.
" Hỉ Sử đấu với Dương Phương "
Dương Phương, cậu bạn đạt hạng 2 sau Hỉ Sử. Điểm cậu ta đạt kém xa xa hạng nhất hơi bị lớn.
Thế là Dương Phương đo ván. Hỉ Sử nương tay rất nhiều, chủ tán u đầu đối thủ.
Hịch Soái thắng lợi huy hoàng. Dùng tiền bạc mua chuộc cả kẻ thù. Kha Đạt thầy giáo không cấm cách làm này.
" Ừm... Bỗ Lô Lử cùng Tư Thần vậy!"
" Tư Thần là cậu phế vật đó hả?"
" Ừ, được bảo không thể tu luyện!"
" Đeo mặt nạ, dị sao ấy?"
Hịch Soái tốt bụng cổ vũ Tư Thần " Đánh nhau nào cần mặt nạ. Nà, tháo ra để nhị huynh giữ cho."
" Không cần!"
" Quái, nó định đeo mặt nạ để đánh kiểu gì?"
Hịch Soái ngày càng chả theo kịp tư duy cậu tứ này.
Bỗ Lô Lử có quá to con không đây. Hắn hình như bự nhất đám bạn.
" Phế vật thì lo về nhà uống sữa mẹ thêm lớn. Bày đặt vào học viện, mày nghĩ có Hỉ Sử bảo hộ thì lầm to. "
Tư Thần muốn thắc mắc. Mắc cái gì thằng này nhắc đến Hỉ Sử? Rảnh nhỉ?
" Xem tao đánh phế mày. Chỉ cần mày thương nặng đến nghỉ học. Thằng Hỉ Sử sẽ theo đó mà đi luôn. Ha ha, từ đó tao nắm trùm khu 1"
Định muốn ra khỏi đây sớm nhưng không được rồi. Mình muốn đánh người!
Tư Thần cũng phải bị tên này làn cho lên tiếng.
" Nói hơi nhiều đấy!"
" Con người đầu tiên thử nghiệm. Vận dụng cách ta dạy nhóc nào!" Phương Thiểm Tâm cực hứng chí cái vụ xô xát huých nhau trầy trụa.
Mắt không thấy nhưng tai có thể nghe. Chỉ cần lắng nghe thì đến cân nặng, hơi thở, bóng dáng của hắn thoát nào được khỏi ta.
Đặc điểm của hắn như rõ rành rành trước mắt. Mắt bị hạn chế nhưng đối thủ như thể xuất hiện trước mặt.
" Tư Thần, sau lưng cậu kìa!"
" Cuống cái gì? Tư Thần thắng rồi!"
Bỗ Lô Lử cầm cái dùi lớn đánh mạnh lên đầu Tư Thần. Con nít vui đùa vô tư nào biết nương tay.
Chính bản thân Tư Thần cũng như thế. Vai hơi chùng xuống bên phải, bọn này quên mất hôm qua Tư Thần vừa phá kỉ lục gì sao?
Tốc độ đánh đố lứa tuổi trang lứa theo kịp. Từ người phía trước thoắt cái đã vòng ra sau người Bỗ Lô Lử.
Vung lưỡi hái và chém hắn là xong. Tư Thần chả nề nà hay đắn đo, đường liềm sắc bén nhắm cái cổ mà cắt.
Bỗ Lô Lử lần đầu tiên trong đời cảm giác hắn sẽ bị giết chết. Còn Tư Thần hệt Tula giáng xuống phán xét hắn. Không, là Tử Thần mới đúng.
Vụt!!!
Cắt sâu vào cổ thịt chưa đủ sâu thì lưỡi hái gãy lìa. Hàng cho con nít xài quả nhiêm dỏm.
Tư Thần ném cáng lưỡi hái đi, tiếc rẻ " Còn chưa giết được!"
" Em định lấy mạng bạn học thiệt à?"
" Vũ khí là để giết, không phải vậy à?"
Hư ư!
Tên Bỗ Lô Lử sợ đến khóc. Kinh hãi đến quỳ rạp cả người run rẩy " Chịu thua, cậu tha cho tớ đi!"
" Ta không có bạn. Tự ý gán ghép ta và kẻ khác như thể thân quen lần nữa xem!"
" Tớ sai rồi. Cậu tha cho tớ đi!"
Bỗ Lô Lử nào dám to mồm nữa. Người này đậu bài thi thể lực điểm tuyệt đối đó nha. Hắn nào đánh lại. Người ta có là phế vật cũng dư sức dần chết hắn.
Hỉ Sử nhìn Tư Thần mà không kìm hết nỗi hưng phấn " Tư Thần, đấu với ta đi!"
" Không!"
" Sao chứ? "
" Khi nào ta thích đã!"
- ----------- Tư Ca -----------
Mồ hôi nhễ nhại tuôn rơi, ướt thấm cả người. Bóng lưng trần trắng sáng dưới đêm trăng.
Trên cổ tay chân cậu có xiềng xích vô hình đè nặng lấy linh hồn.
" Lực tay không đủ. Cận chiến bị yếu nhiều, đổi qua mỗi tay 5 cân "
Phương Thiểm Tâm không quá hài lòng về thể trạng Tư Thần lúc này. Phải mau chóng cho nó thức tỉnh khí lực sớm.
Nếu Hỉ Sử ngày đêm cần cù vác đao thì Tư Thần viễn xa đeo những cục tạ trên người. Cơ thể thêm cường tráng mới thể chứa nhiều vong hồn hơn.
Cần mẫn như thế, linh lực trung bình mỗi ngày tăng lên tận 2-3 điểm. Gần đây không như ý nữa. Linh lực mãi dậm chân tại chỗ, nguyên do là hết vong linh để làm nguồn năng lượng.
Hắn vất vả tìm ra khu mộ nhỏ gần trường, lao lực mở ra Linh Hồn Giới Thể thu sạch vong linh quanh đây.
Cách tu luyện thế này có xu hướng theo phái tàn bạo bị nghiêm cấm.
Tệ hơn nữa, thật sự bị phát hiện thì cậu có thể bị giết chết. Người đời luôn kinh sợ thể loại tu luyện kiểu này.
Không phải tự nhiên họ sợ, trong lịch sử từng trải qua mấy vụ thế này rồi. Để thảm họa không xảy ra thì cần diệt sạch tận gốc người tu hành tà đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.