Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 1: Món quà thiên đường




Đêm đông ngày 6 tháng 11 lịch Thiên Minh năm thứ 2002.
Mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ cả bầu trời, nuốt gọn mặt trăng.
Bóng tối nhấn chìm đại lục, không một tia sáng nào được le lói. Kể cả đom đóm hay đèn, tất cả ánh sáng đều bị triệt tiêu toàn bộ.
Mắt không thấy, tai không nghe. Ghê rợn không gian chẳng hề làm người dân hoảng loạn, mà thay vào đó là sự hân hoan, ngóng chờ.
Sự kiện huyền bí này đã được khắc sâu tận trong họ suốt vạn năm qua. Đây chính là ' Lời Chúc Phúc Của Thần Tối Cao '.
Món quà mà chủng tộc đứng đầu toàn đại lục - Thần tộc. Ban cho những đứa trẻ quyền năng hơn người, đúng hơn là ban cho thiên phú.
Uy áp trời cao ép buộc những con người bên dưới phải quỳ xuống. Bất kể hèn mọn, cao quý hay kẻ yếu, người mạnh.
Không thể chống cự, quy phục tuyệt đối. Sức mạnh của thần, há dám phản kháng.
Vòng xoáy lớn cuốn dòng chảy đám mây chậm rãi, từ tâm vòng xoáy. Cột lục sắc kì dị trồi dần ra và từ từ hạ xuống.
Lục sắc kì dị tiếp thêm ánh sáng trong màn đêm. Người dân an lòng và hớn hở vì có thể nhìn lại, kích động quỳ xuống hô:
" Thần tộc cao quý! Xin người hãy ban phước lành cho chủng tộc chúng thần! "
Bên trong cột sáng, màu đỏ rực ngày càng phình trướng. Cột rung lắc dữ dội phát ra tiếng 'u u' chói tai vô cùng.
Đoàng!!!
Tiếng nổ lớn vang dội của thiên lôi muốn oanh tạc mọi thứ. Thính giác không chịu được mà ù đi.
Cột sáng như phân tán cả vào không trung, đi qua mọi nơi, đánh mù đôi mắt vạn loài.
Không dùng được ma pháp, không thể cử động. Giác quan như vô hiệu.
Cầu đỏ gia tốc tốc độ hút đi sức mạnh người bị ánh sáng quét ngang.
Lòng dân hơi hoảng sợ và nao núng, đã từng nghe trong sách cổ rằng chúc phúc ma pháp cần năng lượng khá lớn.
Nhưng đây là lần đầu tiên đến cường giả đỉnh bị cũng bị hút sạch toàn bộ sức mạnh trong người.
- --Thần Tộc ---
Các vị thần đứng quanh mặt hồ nhìn khung cảnh quả cầu đỏ lơ lửng giữa không trung mà chậc lưỡi.
" Cưỡng ép chúc phúc lên người khác là không thể! "
" Im đi Tư Đỗ Cát, không được cũng phải làm! "
" Tất cả những lời chúc phúc này đều là do các ngươi cướp từ đứa trẻ kia đúng không? "
" Thì thế nào? Thần Tổ không cho ta giết hắn thì ta muốn cướp hết thiên phú của hắn đấy! "
" Ngươi là đang đi ngược với định luật của tạo hóa! "
" Hừ, để Thần Tộc vững mạnh. Ta nguyện dùng thủ đoạn! Khi nào tên nhóc kia còn sống, nó mãi là mầm họa! "
" Cần phải diệt tận nó, dù cho lợi dụng cả những đứa trẻ khác! "
Các vị thần khác mắt cũng nổi lên sát tâm.
Vợ chồng Tơ Nguyệt nhìn nhau khó xử. Mối nghiệt duyên bắt đầu từ đây.
- ---- Đại Dương ----- Thâm Hải Long Cung -----
" Phu nhân! Trời tối có làm nàng sợ không? " Long Giác Sa Mãng nắm lấy tay vợ nắn nắn.
" Thiếp không sao... Chỉ là, thiếp vừa có một giấc mơ kì lạ! Tuyết rơi rất nhiều, lạnh thấu tâm can. Tuyết nữ ngủ say thê lương biết bao! " Ngư Họa Bối Sắc bất an vuốt ve cái bụng nhô cao của mình. Vẻ mặt xinh đẹp nhuốm bi sầu càng thêm mĩ lệ.
Long Giác Sa Mãng phủ lấy bàn tay bé nhỏ của vợ, vỗ vỗ mặt nàng " Không lo lắng, không tốt cho hài nhi đâu? "
" Chàng... Thiếp sợ lắm! " Ngư Họa Bối Sắc ngả vào lòng phu quân.
Long Giác Sa Mãng cao mày bao bọc vợ vào trong lòng. Hắn nghe thấy biển đang dữ dội cuồn cuộn.
Trong đáy biển sâu, mắt to hung hăng trừng thẳng mặt biển cách đó ngàn mét. Rồng xanh uốn lượn gào thét một cái, tiếng gào đinh tai vang tận chân trời.
Grào!!!
Như để hưởng ứng, muôn thú ngửa đầu lên trời gào thét.
Ở dãy núi nhỏ thuộc lãnh thổ Nhân Tộc.
Bạch Hổ nằm rạp xuống đất gầm gừ, Chu Tước ngậm chặt chiếc mỏ đôi lúc phát ra tiếng ' gréc gréc ' khó nghe.
Như Hoa khó hiểu hỏi chúng " Có chuyện gì sao? "
" Hình như đây là cộng hưởng! " Anh Tú bảo hộ phía trước vợ, đến coi chừng tình hình của hai vị thần thú đang nổi cơn kia.
Grào!!!
Bạch Hổ đứng sững, hướng về phía Như Hoa thét một tiếng. Anh Tú thấy không ổn chắn cho vợ.
Như Hoa đột nhiên cảm thấy không ổn, tái mét ôm bụng. Chu Tước mắt đỏ rực liếc nhìn bụng nàng, cánh vỗ phành phạch.
Thần thú triệt để điên cả rồi sao? Hay là chúng đang báo hiệu thứ gì đó?
_________Tư Ca _______
Chỉ cần nhận được một lời chúc thôi thì người đó cũng đủ để trở thành đại nhân vật mai sau. Thậm chí phi thăng thành thần.
Các đại chủng tộc hi vọng người đó sẽ là ở trong tộc mình.
Trong lịch sử, sau ngày nhận được ' Lời Chúc Phúc Của Thần Tối Cao ' thì các chủng tộc sẽ tạm thời đình chiến.
Trung bình họ sẽ lặng tiếng một đến hai tháng. Lần này vô cùng đặc biệt, hiệp ước giữ hoà bình 3 năm được lập ra vì 2 lí do:
Lí do thứ nhất, họ cần hồi phục lại năng lượng đã mất.
Lí do thứ hai, mở cuộc tìm kiếm xuyên suốt chủng tộc để tìm ra đứa trẻ được chúc phúc cần bồi dưỡng.
Vào ngày 6 tháng 11 năm 2002, ở một nơi không ai hay.
Trong lãnh thổ nhân loại, có một toà thành lớn, cách xa đó về hướng Nam. Có một khu rừng, bên ngoài bị ngăn bằng những bức tường lớn.
Vào sâu vài ngàn mét, căn nhà gỗ nhỏ giữa cánh rừng to lớn. Không gian đáng sợ chỉ cần là người can đảm ở nơi đây một thân cũng hãi cả mặt.
Mà người phụ nữ kia, mặc cho không gian tĩnh mịch, bóng tối bao trùm.
Nằm trên chiếc giường tre nhỏ, miệng ngậm miếng vải, hai tay nắm chặt thành giường. Cả người động mạnh khiến chân giường phát ra tiếng ' ken két '.
Cô là một nữ nhân đang chuyển dạ, vận dụng khí lực nhỏ bé trong người, cô tựa hồ muốn ngất đi. Vẫn tự nhủ phải kiên trì.
Cả người cô gầy yếu, nhỏ nhắn, ngoại trừ bụng nhô cao thì chẳng giống phụ nữ có thay chỗ nào. Là một người mẹ lặng im kiên trì một mình trong đêm tối, cô quả đáng khâm phục. Dù cho không thấy gì, cô vẫn một lòng tin chắc con mình sẽ ra đời an toàn.
Khoảnh khắc trụ sáng bùng nổ, quét ngang toàn đại lục. Cô hô to một tiếng, tiếng nổ to làm tai cô không nghe được tạm thời, cả mắt cũng muốn nhìn không thấy.
Cảm giác trong lúc cả trời đất muốn chao đảo đó, sinh mệnh nhỏ của cô đã có mặt trên thế gian này.
Hoảng sợ gắng gượng ngồi dậy, tay lần mò xuống giữa hai chân, chạm được vật nhỏ đang khẽ cựa nhẹ. Dùng chiếc khăn sẵn đã để sẵn bên cạnh phủ kín hài tử, nữ nhân kích động nặn ra nụ cười hạnh phúc.
Tạm thời có thể không thấy được mặt đứa bé, không nghe được tiếng khóc của nó. Nhưng xúc động bế nó trên các đầu ngón tay cũng đầy mĩ mãn.
" Mẹ sẽ bảo vệ con! "
Cả đại lục hiện tại tạm mù, người có thực lực cao cường cũng chỉ lờ mờ nhìn mờ mờ là cùng.
Năng lượng cạn kiệt cũng kéo theo đó năng lực cảm nhận của các chức nghiệp giả cũng yếu đến thê thảm. Nếu không họ sẽ cảm nhận được luồng uy áp kì dị đang tụ vào nhau kéo đến cùng một hướng.
Vô số vong hồn xám đen từ các chiến trường, mộ địa đồng loạt hướng về phía ngôi nhà nhỏ bay vờn quanh.
Số lượng quá khủng bố, dày đặc hệt màn sương vô tận không lối ra. Lần lượt vài ba bóng vong hồn chui xuyên vào nhà.
Trái tim đứa trẻ lập loè tia sáng nhỏ tạo lối cho các vong hồn thẩm thấu lọt vào trong người cậu.
Có tiếng xì xào chỉ dành cho cõi âm, các vong hồn không có hình dáng cụ thể:
" Ngày này đợi lâu ghê! Đã đời cũng tìm được! "
" Thân xác ta giờ này chắc cũng mục rữa ở xó nào rồi. Ngày trả hận không còn xa nữa! "
" Cậu nhóc, đừng làm phụ lòng chúng ta. Hãy nhớ, cậu là thiên mệnh của chúng ta. Là khắc tinh của cả thế giới này! "
" Hừ, tên nhóc này sẽ làm được gì chứ? Ta chẳng trông mong gì ở nó! " Một vong hồn ở cách xa suy hừ khó chấp nhận đứa trẻ.
Dứt lời, các vong hồn nhìn đứa bé, hướng nhau gật đầu, hóa nhỏ và chui tọt vào trái tim của cậu.
Trái tim khẽ run, tham lam hút lũ lượt các vong hồn bên ngoài nhà.
Chả biết đứa bé nghe hay hiểu được gì hay không? Nó khẽ ngọ nguậy hai tay đặt lên ngực trái. Tiếng ' y a' của trẻ nhỏ vang lên.
- ---- Sáng hôm sau -----
Ngày có sự kiện lớn như hôm qua mấy ai có cảm giác muốn ngủ. Mà có ánh sáng, quanh cảnh trông lành, mắt và tai trở lại như cũ làm họ thở phào nhẹ nhõm ra.
Cả đêm qua chả ai dám mở vật dụng chiếu sáng hay dùng ma pháp thắp sáng cả, nếu dùng thì điều đó được coi là bất kính với thần.
Toà thành to lớn cạnh mép bìa rừng là thuộc về một trong tam đại gia tộc của nhân loại. Gia tộc thống trị lục địa phía Nam nhân loại được coi là gia tộc cường đại nhất trong 3 gia tộc, Nhược gia.
Điều thích thú ở đây nữa là ba gia tộc này tự phong cho họ là hoàng tộc của nhân loại.
Căn phòng to lớn, sang trọng tính cổ điển, nam nhân có tuổi nét mặt cương nghị đầy nghiêm túc.
Một thân lục bào thêm cho hắn phần uy mãnh, hắn lúc này bộ dạng cung kính rót trà mời lão nhân đối diện.
Lão nhân người gầy gò, đôi mắt sắc xảo đầy nét mưu mô của người từng trải. Nghi ngờ liếc nhìn nam nhân, lão nghi hoặc:
" Ngươi đến gặp ta là có việc gì? "
Nam nhân giấu nét kích động trong lòng vội đáp, có vẻ lập lững:
" Phụ thân, đêm qua sắc tối đáng sợ đến vậy. Ta là sợ tỷ tỷ ngoài kia một thân bị kinh hãi, đại lục đã đình chiến và ăn mừng cả rồi. Có thể xin người đón tỷ ấy về hay không? "
Lão nhân mắt hơi mở to, đâm vẻ suy tư. Ông là chủ nhân của gia tộc lớn này, dễ dàng nắm kẻ khác trong tay.
Thế nhưng đến con gái của mình ông còn không bảo vệ được. Sống thật là thất bại.
" Phong Đoạn, ngươi cùng mẫu thân ngươi đến đón Phong Lan về đi! "
Phong Đoạn có chút vui mừng nhưng lập tức lại trầm hơn:
" Phụ thân! Vậy còn... Bà nội... Thì sao? "
Ông thở dài bất lực, vẻ tự giễu mình:
" Ngươi cứ đi đi, mọi việc ta sẽ chịu trách nhiệm. Đã bao nhiêu năm Phong Lan chịu khổ rồi! Ta nghĩ rằng bà ấy đã tạm tha thứ cho con bé. "
Chính ông cũng không dám chắc rằng mẫu thân ông sẽ tha thứ cho Phong Lan. Vì ông biết, bà ấy rất xem trọng danh dự gia tộc, mà Phong Lan lại là vết nhơ lớn nhất của Nhược gia.
Cộp cộp!!!
Phong Đoạn dùng tốc độ nhanh nhất của mình hối hả chạy đi, hắn đang gấp vô cùng. Thật muốn mau mau đem chị gái trở về gia tộc.
Hắn dừng chân ở tòa biệt viện sa hoa, trang trọng.
" Rầm!!! "
Chả còn nhớ đến lễ nghi mà xô hẳn cửa để vào.
" Phong Đoạn, con không nên đẩy mạnh cửa vào thế chứ! " giọng nói chả có vẻ gì là trách cứ cả.
Tay nhỏ khẽ vén màn lụa mỏng sang một bên, nữ nhân có tuổi lồ lộ hiện ra. Nhìn như bà và Phong Đoạn chả cách biệt tuổi tác là mấy, thực chất họ là mẹ con.
Người phụ nữ này không đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng ở bà có sự đôn hậu khiến lòng người ấm áp.
" Mẫu thân... Ta...! "
Bà yêu chìu nhìn hắn " Gấp cái gì? Cứ từ từ kể cho ta là được! "
" Mẫu thân, là... là phụ thân đã cho phép ta và người đến đón tỷ tỷ về! "
Hắn mừng đến độ hô to, bà cũng không giữ được sự phấn khởi, từng hạt lệ nối tiếp nhau rơi xuống, như không tin, bà hỏi lại:
" Con là nói thật chứ? "
Nhận ra sự đau khổ lại ngờ vực trong mắt bà, hắn nghèn nghẹn nặng ra câu chắc nịch:
" Là thật, con vì sao lại nói dối người? "
" Đi, chúng ta mau đi đón nàng. Ta không muốn để Phong Lan sống ở địa phương đó thêm phút giây nào nữa! Phong Lan... Phong Lan! "
Kích động gọi tên nàng, thân thể run lên muốn ngã sụp.
Phong Đoạn nhanh tay đỡ bàb, dìu về phía ghế dựa. Tình thâm mẫu thân dành cho tỷ tỷ khiến hắn không khỏi xúc động:
" Mẫu thân, ngươi hãy bình tĩnh lại. Tỷ ấy thấy ngươi thương tâm thế này sẽ buồn mất! "
" Được được, điều nghe ngươi! "
- ---- Tư Ca -----
Rào rào!!!
Suối chảy có phần siết, một nữ tử mới vừa chuyển dạ đêm qua mà nay lại đủ kiên cường rời giường để chuyển động. Khâm phục.
Nàng lảo đảo ngồi sụp xuống tảng đá xanh lớn cạnh dòng xuống. Trải tấm vải nát mỏng lên đùi.
Giờ nhìn kĩ lại, quần áo trên người nàng cũng đều sờn màu và rách cả rồi. Dáng người cũng gầy đến mức không ai nghĩ là người vừa sinh con.
Đôi tay chai sần của nàng nâng niu đứa trẻ, bế từ trong rổ ra mà đặt lên đùi trải vải.
Đứa bé thật rất nhỏ, chỉ bằng phân nữa với những đứa trẻ sơ sinh thông thường khác. Tay chân không chỉ gầy mà còn nhăn nheo nữa. Không giống con người nhưng chí ít còn có chút hình dạng của nhân loại.
Nàng không vì như thế mà vứt bỏ con, ngược lại cơ. Nàng chỉ hối hận không thể mang mọi điều tốt đẹp nhất cho nhi tử. Dù là một người cha.
Tách tách!!!
Cảm xúc dâng trào, nàng khóc khi nhớ lại những gian khổ, cay đắng đã chịu đựng. Mọi thứ, đều đáng giá cả.
Nỗi sợ hãi lớn dần trong nàng, sợ lại không đủ khả năng bảo vệ con. Sợ lần nữa mất đi con của cô, mất đi bằng chứng tồn tại duy nhất rằng người nam nhân kia để lại cho cô.
Vắt nước chiếc khăn nhỏ, cô cẩn trọng lau sạch máu cô đặc trên làn da trẻ nhỏ. Da có chút đỏ hơi bị ghê sợ, tuy nhiên ưa nhìn hơn lúc đầy máu.
Ngón tay nàng điểm nhẹ lên má phúng phính của trẻ, nàng cười:
" Mẹ yêu con! "
Phịch!!!
Tiếng động khiến Phong Lan đang tận hưởng bầu không khí hạnh phúc cũng phải xoay đầu nhìn. Sẽ không phải là thú dữ chứ?
Vùng núi Phong Lan sống hầu như chỉ có duy nhất nàng ở đây. Nơi đây thuộc địa phận của Nhược gia, trừ khi được họ cho phép thì không được tự tiện vào.
Mà người vào càng khiến Phong Lan kinh ngạc, chính là mẫu thân nàng - Tịch Mạn Ái. Phu nhân cao quý của Nhược gia hùng mạnh.
Phải, bà ấy cao quý, lụa gấm sang trọng. Còn nàng bần tiện, rách rưới.
Nhìn qua chẳng có quan hệ gì giữa cả 2 cả, không có gì cả...
Tịch Mạn Ái hiền lành lúc này khuôn mặt lại biến hoá có chút vặn vẹo, rõ là bà đang giận:
" Chuyện này là sao? Ngươi vừa nói cái gì? Đứa bé này thế nào? Phong Lan! "
Bà gần như muốn gào thét lên nhưng đến khi gọi tên nàng thì có phần dịu lại. Thế nhưng đôi mắt kia lại hung hăng liếc về phía đứa bé trong tay nàng.
Phong Đoạn đứng bên cạnh dìu Tịch Mạn Ái nhìn đứa bé cũng đầy kinh hãi.
Sao lại có thể thế này? Tỷ tỷ mà hắng yêu thương nhất! Là kẻ nào dám vào tận vùng núi này hạ nhục tỷ ấy, ép tỷ ấy hạ sinh nghiệt chủng?
Phong Đoạn mặt nóng đỏ, khó khăn nặn ra câu hỏi:
" Tỷ, đứa bé đó là ai? Nó... là của ai? "
Phong Lan bỏ hết mọi biểu cảm của 2 người họ ra khỏi mắt. Nghiêng đầu che giấu tâm trạng rối bời.
Sao họ lại ở đây? Khi hạnh phúc của cô vừa có thì họ lại xuất hiện? Là lại đến giết chết niềm vui của cô sao?
Phong Lan cũng thở hừ, nhàn nhạt đáp: " Phong Đoạn, đây là hài tử của tỷ! Bé gọi Tư Thần! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.