Nghịch Mệnh Lộ

Chương 7: Nội công tâm pháp




Trong phòng chứa củi lạnh lẽo, Lý Phi Yến co mình lại ngồi trong góc, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn quật cường không chịu lùi bước, khiến cho Lý Quốc Đường đứng bên ngoài nhìn vào không khỏi nhíu mày.
Thật cứng đầu!
Cửa mở ra, Lý Phi Yến ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Quốc Đường bình thản tiến vào, nàng lại cuối đầu không nói lời nào, Lý Quốc Đường cũng không giận, hắn bước đến lạnh nhạt hỏi:
“Vẫn chưa nghĩ thông sao?”
“Con không có làm sai.”
Lý Phi Yến bình tĩnh nói, bộ dạng không một chút hối hận.
Lý Quốc đường thở dài một hơi, rút trong ngực ra một cuộn giấy đưa cho Lý Phi Yến, sau đó không nói gì quay đi.
Khi Lý Quốc Đường vừa ra đến cửa thì có mấy nha hoàn tiến vào, trên tay còn ôm theo chăn đệm, bọn họ bận rộn sắp xếp giường ngủ cho nàng, Lý Phi Yến liền hiểu được, Lý Quốc Đường là quyết tâm muốn nhốt nàng ở đây sám hối rồi, nhưng dù biết như vậy, Lý Phi Yến cũng không có ý định lùi bước.
Nàng bắt đầu chú ý đến cuộn giấy mà Lý Quốc Đường đưa đến.
Sau khi đọc qua một lượt, nàng liền biết nội dung viết trong đó chính là một bộ nội công tâm pháp.
Trong một năm qua Lý Quốc Đường đã dạy cho nàng rất nhiều kiến thức, những thứ mà trước đây nàng chỉ từng nghe nói sơ qua trong phim, hiện tại đã có thể hiểu được rõ ràng.
Như là: Nội công tâm pháp nói đơn giản chính là phương pháp tu luyện nội lực. Còn nội lực là một dạng lực lượng sinh ra trong thân thể, theo thời gian tập luyện lâu dài, nội lực sẽ ngày càng thâm hậu hơn, mà muốn nhanh chóng tăng lên nội lực thì phải nhờ đến nội công tâm pháp.
Nhưng không phải ai cũng có thể luyện được nội công, bởi vì chỉ những người có kinh mạch đủ vững chắc và thông suốt mới có thể sinh ra nội lực.
Tuy nhiên, thiên phú của một người không chỉ phụ thuộc vào kinh mạch, quan trọng hơn nữa chính là khả năng cảm nhận, hay còn còn gọi là “cảm quan”, chỉ khi cảm nhận được nội lực trong cơ thể mới vận dụng được nội công tâm pháp, điều động được nội lực.
Bình thường người luyện võ phải tốn rất nhiều thời gian, ít nhất cũng ba bốn năm, đồng thời phải trải qua rất nhiều thử thách, không ngừng rèn luyện, mài dũa cảm quan của mình mới có thể cảm nhận được nội lực.
Thế nhưng, có một số ít trường hợp ngoại lệ.
Nói là thiên tài cũng được, hoặc cũng có thể xem những người đó là thiên mệnh chiếu cố, vừa sinh ra liền có cảm quan cực kỳ mạnh mẽ, không chỉ có thể cảm thấu thân thể mình mà còn có thể cảm nhận được thiên địa xung quanh.
Những người này còn được gọi là người có linh căn, không chỉ có thể học nội công mà thậm chí có thể tranh đoạt cùng thiên địa, tu luyện linh lực, trở thành tiên nhân.
Lý Phi Yến may mắn, với cảm quan của nàng, Lý Quốc Đường đánh giá nàng có chín phần khả năng là người có linh căn.
Dù Lý gia chỉ là một võ gia phàm nhân, nhưng cũng có một chút dính dáng với tầng lớp cao cao tại thượng mà người ta gọi là tu sĩ, chính vì thế Lý Quốc Đường mới biết được một số kiến thức cơ bản ít ỏi như vậy.
Lý Phi Yến nhìn nội dung trong cuộn giấy, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên.
Trước đây Lý Quốc Đường không cho nàng tu luyện nội lực, hiện tại sao đột nhiên lại đưa nội công tâm pháp cho nàng chứ?
Lý Quốc Đường làm người thâm sâu khó dò, bình thường làm gì cũng ít khi chịu giải thích rõ ràng.
Lý Phi Yến thở dài, mặc kệ nguyên nhân vì sao, hiện tại đã có tâm pháp thì cứ luyện thử xem, nàng cũng rất tò mò cảm giác của võ lâm cao thủ là như thế nào?
Lý Phi Yến cũng không chần chờ, bước đến cái giường vừa được chuẩn bị ngồi xuống, bắt đầu làm theo phương pháp ghi trong cuộn giấy, qua một thời gian nàng liền nhận ra có gì đó không đúng.
Theo lời gia gia thì tu luyện nội công tâm pháp là rèn luyện nội lực trong chính cơ thể của mình, còn loại nội công tâm pháp này lại càng lúc càng kéo cảm quan của nàng tập trung ra bên ngoài.
Như vậy là sao chứ?!
Lý Phi Yến khó hiểu nhưng vẫn kiên trì luyện tiếp.
Bất chợt, nàng cảm thấy một thứ gì đó nhỏ như sợ tóc… Không, còn nhỏ hơn sợi tóc rất nhiều từ đầu ngón tay nàng chui vào thân thể sau đó biến mất không thấy đâu.
Lý Phi Yến giật mình mở mắt, kiểm tra lại chính mình nhưng lại không thấy có điểm nào khác thường, nàng bắt đầu hồi thần nhớ lại cảm giác vừa rồi, một dự đoán lóe lên trong đầu nhưng chính nàng cũng không dám khẳng định.
Một lúc sau Lý Phi Yến mới điều chỉnh lại suy nghĩ loạn cào cào của mình, bỏ tạp niệm ra khỏi đầu, lại bắt đầu thử luyện lần nữa.
Qua thời gian gần nửa canh giờ, sợi tơ kia lại xuất hiện, lúc này, Lý Phi Yến không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục, dần dần sợi tơ kia xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Dù đang nhắm mắt đả tọa nhưng khóe môi Lý Phi Yến lại bất giác khẽ nhếch lên.
Ba hôm sau, Lý Quốc Đường trở lại nhìn nàng, Lý Phi Yến liền hỏi ra thắc mắc của mình.
“Gia gia, pháp quyết người cho con lần trước hình như có gì đó không đúng.”
Hai mắt Lý Quốc Đường đột nhiên sáng lên, cố che dấu vẻ kích động tiến tới bắt lấy hai vai Lý Phi Yến.
“Tiểu Yến, nói cho gia gia biết, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lý Phi Yến hơi sợ nhìn vẻ mặt thất thố của Lý Quốc Đường, nhưng vẫn lập tức kể lại cảm nhận của mình, còn cố tình miêu tả cảm giác khi sợi tơ kia chạy vào ngón tay.
Lý Quốc Đường càng nghe hai mắt càng phát sáng, đột nhiên ông kích động ngửa đầu cười lên ha hả.
“Tốt! Rất tốt, liệt tổ liệt tông phù hộ Lý gia ta.”
Sau khi kích động một hồi, Lý Quốc Đường cuối đầu nhìn Lý Phi Yến cười nói:
“Làm rất tốt, Tiểu Yến, ngươi được miễn lệnh cấm túc, trở về phòng đi.”
Lý Phi Yến nhìn Lý Quốc Đường, ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Gia gia, sợi tơ kia có phải là linh khí trong truyền thuyết không?”
Ánh mắt Lý Quốc Đường sáng quắc nhìn nàng, sau đó cười hòa ái xoa đầu nàng nói:
“Sau này không được nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, khi nào thuộc tâm pháp kia rồi thì lập tức đốt cuộn giấy đi, có biết không?”
Trong lòng Lý Phi Yến run lên, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Tuy Lý Quốc Đường không nói nhưng Lý Phi Yến cũng có thể đoán được câu trả lời, trong lòng vui mừng cực kỳ.
Nàng không hỏi nhiều nữa, cầm cuộn giấy trở lại viện của mình, lệnh cấm túc đã giải, nàng không cần ở lại phòng chứa củi nữa.
Ngày hôm sau, Lý Phi Yến lại phải trở lại cuộc sống luyện tập cả ngày như cũ.
Còn về tâm pháp kia, hôm qua ngay khi về đến phòng mình nàng đã đốt đi rồi. Bởi vì nội dung trong đó nàng sớm đã thuộc nằm lòng.
Có thể vì thay một bộ thân thể mới, trí nhớ của nàng so với trước kia mạnh hơn rất nhiều lần, kinh thư bình thường còn có thể nhìn hai lần liền nhớ hết, nói gì đến chỉ một trang khẩu quyết.
Lại qua vài ngày, Lý phủ được một phen nhộn nhịp, mọi người chìm trong không khí phấn khởi. Nhưng đối với Lý Phi Yến, chuyện này không có gì đáng vui mừng.
Gia gia đã thay đại ca đi cầu hôn một nữ nhân khác.
Nữ nhân kia họ La, là cháu gái của gia chủ La gia.
La gia cũng là một thế gia, danh tiếng không hề thua kém Lý gia.
Đối với mối hôn sự này, phụ mẫu nàng cực kỳ hài lòng, nói cái gì mà môn đăng hộ đối.
Lý Phi Yến nghe mà chỉ muốn cười, cười cho thế sự nhân tình quá bạc bẽo, lạnh lùng.
Hai tháng sau.
Lý phủ hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, trong phủ đâu đâu cũng thấy treo đèn kết hoa. Hạ nhân trong phủ người người bận rộn. Bởi vì hôm nay là ngày thành thân của Lý Gia Thành và nữ nhân La gia kia.
Lý Phi Yến ngược lại rảnh rỗi, gia gia và Lưu tổng quản đều bận rộn, nàng được nghĩ một ngày.
Lý Phi Yến một mình đi dạo trong vườn hoa, nha hoàn Tiểu Thúy chậm rãi đi theo phía sau không dám lên tiếng.
Dù Lý Phi Yến còn nhỏ tuổi nhưng tính cách lại thích yên tĩnh, không hiếu động như những đứa trẻ bình thường, cùng với thân phận đại tiểu thư được gia chủ xem trọng nhất, hạ nhân trong phủ không ai dám quá tùy tiện trước mặt nàng.
Lý Phi Yến đi vào lương đình trong hoa viên ngồi xuống hóng mát, Tiểu Thúy lập tức tiến lên làm nhiệm vụ của mình, bận rộn pha trà bày điểm tâm.
Lý Phi Yến im lặng nhìn, bên tai lại loáng thoáng nghe được tiếng cười nói của nha hoàn đi lại trên hành lang. Bọn họ bàn tán đều là chuyện liên quan đến tân nương tử.
Nào là của hồi môn của thiếu phu nhân nhiều thế này, y phục của tân nương cầu kỳ thế kia.
Nhớ trước đây, đám nha hoàn trong phủ chưa từng cung kính đối với đại tẩu Tiểu Lan như thế. Bọn họ không lười biếng thất trách thì chính là nói xiên nói xỏ, vì đại tẩu hiền lành cho nên bọn họ mới dám bất kính như vậy.
Có lần một nha hoàn còn dám kiếm cơ nói trong phủ thiếu người làm muốn Tiểu Lan tự mình giặt quần áo, đúng lúc Lý Phi Yến nhìn thấy, cuối cùng Lý Phi Yến làm cho nha hoàn kia đi phòng giặc, suốt ngày ngâm tay vào nước bẩn cho chừa cái tật khi chủ.
Hôm nay, chứng kiến cảnh tân thiếu phu nhân vừa mới vào phủ đám nha hoàn này đã bắt đầu muốn dựa hơi. Trong lòng Lý Phi Yến cảm thấy thực bi thương cho Tiểu Lan đại tẩu.
Chỉ vì xuất thân thôn quê liền bị người ta khinh rẻ, vì hiền lành liền bị người khác chèn ép.
Nàng tự hỏi, làm người hiền lành chẳng lẽ cũng là sai?
Không! Hiền lành không sai nhưng hèn yếu mới là sai. Tiểu Lan quá yếu đuối, không chịu thay đổi, không chịu đấu tranh, kết cục mới phải như vậy, nàng dù muốn giúp, nhưng lực bất tòng tâm.
Tiểu Thúy thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Phi Yến lộ ra vẻ đâm chiêu, ánh mắt hiện lên ý cười.
Lý Phi Yến mới bảy tuổi, dung mạo còn cực kỳ xinh đẹp khả ái, làm ra vẻ mặt nghĩ ngợi như vậy đương nhiên vào mắt người khác liền biến thành dễ thương chết người.
Thế nhưng Tiểu Thúy cũng không dám cười quá lộ liễu.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, Lý Phi Yến ngẩng đầu liền thấy Lý Gia Thành mặc một thân y phục tân lang đi đến, Dù trên người là hỉ phục đỏ đầy vui mừng nhưng sắc mặt của hắn lại không có một chút vui vẻ. Hắn đi vào lương đình, nhìn Lý Phi Yến, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Tiểu Yến!”
Trong lòng Lý Phi Yến thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tiểu Thúy nói:
“Đại ca và ta muốn trò chuyện một chút, ngươi lui đi đi.”
Tiểu Thúy không dám cải lời, lập tức rời đi.
Lý Gia Thành bước đến ngồi xuống đối diện với Lý Phi Yến. Đột nhiên cả hai đều trầm mặt, không ai nói gì.
Một lúc sau, Lý Gia Thành mới mở miệng nói chuyện, hắn như đang tự lẩm bẩm với chính mình vậy:
“Năm đó khi ta theo phụ thân và mẫu thân đến Triệu gia thôn, vì cha mẹ không hợp với thôn dân nên không có ai chịu chơi với ta.
Chỉ có mỗi Tiểu Lan mà thôi, nàng không chê ta nói chuyện khó nghe, cũng không chê ta vô dụng không làm được bất kì chuyện gì….
Tiểu Lan lớn lên là cô nương đẹp nhất trong thôn, ta biết đám A Đại bọn họ đều thích nàng, thậm chí bên ngoài thôn nam nhân để ý đến nàng cũng không ít, nhưng mà, Tiểu Lan vẫn chọn ta….
Ngày chúng ta đi Việt thành, Tiểu Lan nói nàng không cần vinh hoa phú quý, nàng muốn cùng ta ở lại Triệu gia thôn làm một đôi phu phụ bình thường…
Hôm đó, Tiểu Lan bị ép rời đi, ta chỉ biết cầu xin, ngoài ra không làm được cái gì khác... Ta so với muội thật sự rất vô dụng, ngay cả dũng khí đứng ra đấu tranh cho nàng mà cũng không có, càng không có can đảm cùng nàng rời đi.
Hôm nay, ta cũng không dám cải lời gia gia, nên mới mặc vào quần áo này chuẩn bị cùng nữ nhân La gia kia bái đường, ta thật sự là một tên vô dụng đến nhu nhược. Thật khốn nạn!”
“Đại ca… đừng nói nữa…”
“Tiểu Yến, muội nói, đại ca có phải rất đáng bị khinh thường không?”
“Muội không có tư cách xem thường ca, bởi vì muội cũng giống như ca thôi, bất lực nhìn đại tẩu rời đi, muội có giúp được cái gì đâu chứ?”
Lý Phi Yến cười tự giễu, Lý Gia Thành nhìn khuôn mặt non nớt nhưng thần sắc lại bình tĩnh đến bất thường của Lý Phi Yến, tâm trạng càng thêm nặng nề, hai mắt hắn đỏ lên, run giọng hỏi:
“Vì cái gì ta lại vô dụng như vậy chứ? Vì cái gì phụ thân mẫu thân và gia gia lại phải làm như vậy?”
Nhìn Lý Gia Thành khổ sở, Lý Phi Yến đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười nhìn như hồn nhiên ngây thơ nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng âm u.
“Vấn đề không phải nằm ở bọn họ, vấn đề chính là… Chúng ta bất lực vì chúng ta là kẻ yếu.”
Lý Gia Thành ngẩng đầu nhìn Lý Phi Yến, hắn cắn răng, đột nhiên đứng bật dậy.
Ngay lúc này, tiếng hô mừng rỡ của Lưu tổng quản rơi vào tai hai người.
“Thành thiếu gia, thì ra thiếu gia ở đây, chúng ta mau đi thôi, kiệu hoa đã đến.”
Lý Gia Thành hít sâu một hơi, cười khổ nhìn Lý Phi Yến nói:
“Đại ca phải đi rồi.”
Lý Phi Yến cười khẽ gật đầu, nhìn Lý Gia Thành theo Lưu quản gia rời đi, Lý Phi Yến cuối đầu thở dài một hơi.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Lý Phi Yến còn đang say ngủ thì đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ xa kéo đến, Lý Phi Yến bị Tiểu Thúy đánh thức.
Lý Quốc Đường sắc mặt bình thản bước vào, không đợi Lý Phi Yến mở miệng hỏi, Lý Quốc Đường đã lên tiếng trước.
“Tiểu Yến, hôm qua nghe nói Gia Thành có đi tìm ngươi nói chuyện?”
“Đúng vậy, gia gia, có chuyện gì sao?”
“Sáng nay nha hoàn đến báo, nó đánh thuốc mê tân nương rồi bỏ trốn, nó có đến tìm ngươi không?”
“Con ngủ thẳng từ tối qua, không có gặp đại ca.”
Lý Quốc Đường nhìn thẳng hai mắt Lý Phi Yến, nàng cũng không trốn tránh, thấy vậy Lý Quốc Đường gật đầu nói:
“Vậy được rồi, ta đi trước.”
Lý Quốc Đường vừa quay lưng đi thì lại có nha hoàn hốt hoảng chạy vào báo.
“Gia chủ, không xong rồi, thiếu phu nhân khóc đòi bỏ về nhà mẹ đẻ.”
Lý Quốc Đường cau chặt chân mày, sải bước nhanh chóng rời đi.
Lý Phi Yến suy nghĩ một chút liền đoán được, Lý Gia Thành có thể là đã đi tìm Tiểu Lan rồi.
Nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần bọn họ được ở bên nhau, nàng liền yên tâm.
Cuối cùng, tân thiếu phu nhân bị Lý Quốc Đường thuyết phục, chấp nhận ở lại Lý gia.
Lý Quốc Đường thì cho người đi tìm Lý Gia Thành khắp nơi nhưng không thấy, đến một tháng sau, Lý Quốc Đường tức giận đến nổi phái rất nhiều người trong tộc đi tìm, cả phủ đệ rộng lớn số người giảm đi gần nữa.
Hành động của Lý Quốc Đường khiến Lý Phi Yến giật mình sợ hãi, Lý Gia Thành chỉ đào hôn thôi, sao phải làm lớn chuyện đến vậy kia chứ. Với hiểu biết của nàng đối với Lý Quốc Đường thì bình thường ông sẽ không làm vậy.
Có gì đó bất thường!
VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.