Nghịch Mệnh Lộ

Chương 1: Quyển I




Văn Nam quốc là một tiểu đế quốc chỉ có bốn châu mười hai tỉnh nằm ở phía Đông lục địa.
Ngoài Việt thành - Việt châu của Văn Nam quốc năm mươi dặm, dưới chân núi Ngưu Đầu có một tiểu thôn chừng ba mươi hộ gọi là Triệu gia thôn.
Thôn dân Triệu gia sống chủ yếu bằng nghề săn bắn, cuộc sống tuy cơ cực nhưng bình lặng và ấm áp.
Sáng sớm trong thôn không khí se lạnh, vùng núi Ngưu Đầu mờ ảo trong màn sương huyền bí và tịch mịch, nam nhân trong Triệu gia thôn luôn luôn dậy sớm, tốp năm tốp ba rủ nhau lên núi. Đợi khi ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào cửa thôn thì trong thôn chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con.
Từng nhóm thôn phụ ôm chậu giặc kéo nhau ra bờ sông giặt giũ, trong nhóm phụ nhân đó có một thiếu phụ chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, nụ cười hiền lành ôm trong tay một chậu gỗ, nàng đang cùng một đại thẩm trung niên vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu Lan, ngươi và Lý đại lang nhà lão Lý thành thân đã hai năm, sao vẫn chưa có tin tức gì vậy, ta định ngày mai dẫn A Ngọc nhà ta lên Thiến Vân am trên núi xem ngày lành xuất giá, ngươi đi cùng ta đi, cầu bồ tác cho một đứa con, ta không muốn nhìn Lý bà nương kia suốt ngày đem chuyện này ra chèn ép ngươi nữa.”
Thiếu phụ nghe vậy sắc mặt cũng thoáng qua một tia lo lắng, nhưng rất nhanh nàng dịu dàng cười nói.
“Mấy ngày này cha cùng đại lang đều không có ở nhà, ngày may sợ rằng con không đi với thẩm được.”
“Không phải trong nhà còn có Lý bà nương và Tiểu Yến sao? Chỉ có một ngày thôi, chẳng lẽ bà ta không thể tự lo được.”
Vị đại thẩm trung niên hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt bất mãn. Thiếu phụ liền giải thích.
“Tiểu Yến còn nhỏ, nương con lại không khỏe.”
“Không khỏe? Hừ! sợ là bà ta giả vờ không khỏe để lười biếng, cố tình chèn ép ngươi thôi.”
“Đại thẩm, nương không có chèn ép con, thẩm đừng nói như vậy.”
“Ngươi còn bênh vực bà ta… Hừ! Từ lúc ngươi vào nhà bọn họ, có ngày nào được an nhàn sung sướng đâu, Lý bà nương kia suốt ngày trốn trong nhà hết ăn lại nằm, tất cả mọi việc đều một mình ngươi gánh hết, có còn thiên lý không chứ?”
“Đại thẩm, nương không được khỏe, làm con dâu như con, hầu hạ mẹ chồng là bổn phận nên làm, vả lại còn có đại lang giúp, con không thấy cực khổ.”
Đại thẩm kia nhìn thiếu phụ, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ.
Tiểu Lan là đứa nhỏ ngoan ngoãn, cha mẹ Tiểu Lan mất sớm, từ nhỏ Tiểu Lan đã sống nhờ ở nhà bà, bà xem nàng như con ruột.
Gần hai năm trước, Tiểu Lan vừa tròn mười sáu, nhà lão Lý ở cuối thôn đến muốn cưới Tiểu Lan cho nhi tử Lý Đại Lang của bọn họ, vì hai vợ chồng lão Lý tính tình không tốt nên ban đầu bà không muốn gả, nhưng thấy Lý Đại Lang kia là người thành thật, lại hết lòng yêu thích Tiểu Lan, cuối cùng bà đành buộc lòng gã Tiểu Lan đi.
Không may là Tiểu Lan vào nhà họ Lý hai năm mà bụng vẫn chưa có tin tức, chính vì thế thái độ của hai vợ chồng lão Lý đối với nàng lại càng ác liệt hơn.
Lại nói Lý gia này là từ mười năm trước mới chuyển về đây, lúc đó bọn họ trông có vẻ là người có tiền, từ thái độ đến cách ăn nói đều là một bộ mắt cao hơn đầu, trong thôn không ai thích bọn họ, đến tận bây giờ vợ chồng lão Lý này vẫn còn cao ngạo như vậy, không thích giao thiệp với người trong thôn.
………
Trong ngôi nhà đất hai gian của Lý gia phía cuối thôn, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi sắc mặt trang nghiêm, cử chỉ đoan trang ngồi trên ghế giữa phòng, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà là một mỹ nhân, trên người bà mặc quần áo vải thô đơn giản sạch sẽ, ngoài cách ăn mặc ra, phụ nhân trung niên này nhìn không có chỗ nào là giống một phụ nhân nông thôn.
Người này chính là mẹ chồng của Tiểu Lan.
Lúc này Lý mẫu đang ngồi may vá, thần sắc nhìn như bình tĩnh nhưng động tác may vá lại hơi vướng vấp, nếu là người quen thuộc với bà sẽ không khó nhận ra bà đang thấp thỏm chờ đợi cái gì đó, lâu lâu bà lại liếc mắt nhìn sang một tiểu cô nương ngồi bên cạnh, trong ánh mắt có một loại ánh sáng chờ mong và hy vọng mãnh liệt.
Ngồi bên cạnh Lý mẫu là một tiểu cô nương chừng năm tuổi, nước da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khả ái, nhưng vẻ mặt tiểu cô nương lại không giống một đứa trẻ chút nào, thần sắc nhìn cứ như người lớn đang đâm chiêu, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, không ai biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì.
Phụ nhân nhìn tiểu cô nương yên lặng ngồi đó, trông vô cùng ngoan ngoãn, thần sắc của bà từ vui mừng chuyển sang hơi không hài lòng.
Từ khi tỉnh lại sau cơn bạo bệnh nửa tháng trước, tiểu nữ nhi của bà liền biến thành như vậy, thường hay thẩn thờ như đang nghĩ ngợi điều gì đó đến mức nhập thần, biểu hiện rất khác biệt với những đứa bé năm tuổi bình thường khác.
Trong lòng bà không khỏi lo lắng, nhưng nghĩ đến hy vọng kia, bà liền tự an ủi mình, chắc là vì vừa vừa khỏi bệnh nên có chút thay đổi mà thôi, nghĩ vậy phụ nhân mỉm cười, gương mặt bà buông lỏng, ánh mắt lộ ra tia từ ái hiếm thấy.
“Tiểu Yến, đã đói bụng hay chưa?”
Tiểu cô nương gọi là Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn Lý mẫu, sau đó hơi nở nụ cười nói:
“Con chưa đói.”
“Giờ này tại sao đại tẩu ngươi vẫn chưa về nấu cơm chứ, giặc có mấy bộ quần áo sao lại lâu như vậy. Hừ! Không chừng đã trốn việc đi chơi rồi.”
Lý mẫu sắc mặt tức giận, khi nhắc đến Tiểu Lan trong mắt bà có một tia ghét bỏ, tiểu cô nương hơi nhíu mày, không kềm được lên tiếng.
“Mẫu thân, đại tẩu giặt xong quần áo còn phải đi nhặt củi nữa, đại ca cùng đội săn lên rừng hai ngày rồi chưa về, cha đi Việt thành cũng chưa thấy trở lại, củi trong nhà sớm đã dùng hết, mẫu thân đừng trách oan đại tẩu.
Lý mẫu nghe tiểu cô nương lên tiếng nói giúp Tiểu Lan, sắc mặt liền trầm xuống.
Từ sau khi khỏi bệnh, nữ nhi càng ngày càng có hành động và thái độ nghiêng về phía Tiểu Lan, cố tình muốn chống đối bà, trong lòng bà không vui nhưng không nỡ la mắng nữ nhi mình, chỉ có thể phát tiết trên người con dâu Tiểu Lan.
Nhận ra ánh mắt khó chịu của Lý mẫu, tiểu cô nương Tiểu Yến bất đắc dĩ không nói gì nữa, đứng lên nhảy xuống đất muốn đi ra ngoài, Lý mẫu liền hỏi:
“Tiểu Yến, con đi đâu vậy?”
“Con muốn ra ngoài chơi.”
Chỉ nghe được một câu như vậy, bóng dáng nhỏ nhắn kia đã chạy mất, lúc này sắc mặt Lý mẫu mới giản ra, thoải mái nở nụ cười, thà nhìn thấy bộ dạng trẻ con ham chơi của nữ nhi còn khiến bà yên tâm hơn là bộ dạng thẫn thờ của nàng, nhìn nàng đờ đẫn ngồi một chỗ, bà cứ phải lo lắng lần bệnh nặng đó nàng bị sốt đến ngốc nghếch.
Lúc này đến phiên Lý mẫu thẩn thờ, phu quân bà đi Việt thành đã ba ngày mà vẫn chưa có tin tức, không biết có tìm được người không? Chỉ cần tìm được người chứng mình trong người Tiểu Yến có thứ kia, cả nhà mình liền có thể trở về rồi.
“Haizzz…! Mong là có thật, hy vọng của cả nhà đặc hết vào lần này.”
Lý mẫu bắt đầu lẩm bẩm, trí óc chạy về khoảng ký ức năm xưa, khoảng ký ức đó giống như thiên đường, ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ, không như bây giờ phải sống ở nơi khỉ ho cò gáy, ngày ngày đối mặt với một đám thôn phụ quê mùa dốt nát, thật sự không thể chịu được!
“Mười năm rồi, ta chịu đủ rồi, lần này nhất định thành công… nhất định.”
Lý mẫu nhíu mày, nghiến chặc hàm răng nhìn ra cửa sổ, nhìn ánh mặt trời sáng lạng bên ngoài, ánh mắt như đang thiêu đốt.
……
Phía sau Triệu gia thôn có một cái cây cổ thụ rất lớn, gốc cây lớn chừng bốn năm người ôm, cành lá xum xuê, bóng râm ngã dài một khoảng lớn, Tiểu Yến rời khỏi nhà liền chạy thẳng đến cây cổ thụ tìm một chỗ khuất ngồi xuống, sau đó tiếp tục ngẩn người.
Nhìn từng đợt khói bếp bốc lên trên từng cái nhà đất trong thôn, lại nhìn ngọn núi hùng vĩ hình đầu trâu phía sau lưng, trong lòng Tiểu Yến không khỏi thở dài một hơi.
Nàng xuyên qua đã được nửa tháng rồi, nhớ đến cái hôm định mệnh ấy, trong lòng nàng thật sự rất muốn khóc.
Hôm ấy là ngày chính thức đi làm đầu tiên của nàng, mới sáng sớm trời đã mưa lất phất, nàng dẫn xe ra chuẩn bị đi làm, cha mẹ dùng ánh mắt đầy chờ mong và tự hào để đưa tiễn.
Trên đường đi, tâm trạng của nàng vẫn rất là hăng hái, thế nhưng ai có ngờ đâu, mới đi được nữa đường thì bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng.
Ong…!
Đầu óc như bị cái gì giáng mạnh vào choáng váng, hai mắt tối sầm, lúc đó nàng còn lo lắng bản thân không giữ được tay lái té xuống làm hư cái xe, nhưng đợi khi nàng kịp định thần lại nhìn ra xung quanh thì ngay lập tức không thể suy nghĩ gì được nữa, trong một giây đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
Đúng như dự đoán, vì cú choáng vừa rồi mà nàng không giữ được tay lái, cổ xe nghiên một bên, nàng và cả cái xe cũng nghiêng theo một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đường nhưng lại lơ lửng như vậy mà không ngã xuống, một hiện tượng phản khoa học diễn ra trước mắt khiến nàng cảm thấy đầu óc một lần nữa muốn choáng váng.
Dù trong lòng vừa hoảng vừa bất an nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, ra sức cảm nhận xung quanh.
Thân thể cũng như mọi thứ xung quanh đều bất động, kể cả gió hay không khí cũng không hề di chuyển lấy một chút nào, ngay cả trái tim trong ngực cũng không đập, chỉ có ý thức là vẫn còn mà thôi.
Phía trước mặt có mấy người cũng chạy xe trên đường nhưng kỳ lạ là bọn họ hình như không hề bị choáng vì tiếng động lớn kia, vẫn vững vàng cầm tay lái, thần sắc bình thản động lại trên mặt, chẳng lẽ bọn họ không nghe thấy tiếng động vừa rồi?
Chuyện gì đã xảy ra?
Hiện tượng này khiến nàng nhớ đến một khái niệm từng thấy trong phim viễn tưởng – Ngưng đọng thời gian. Ngay khi vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng thở dài và một giọng nói đầy cảm thán.
“Haizzz!... chỉ có mấy người như vậy thôi à, quả là càng lúc càng tệ…”
“Ai đó, ai đang nói vậy?”
Nàng điên cuồng gào lên trong lòng, giọng nói kia giống như nghe được tiếng lòng của nàng, cười khẽ một tiếng, sau đó dùng giọng điệu hết sức miệt thị nói:
“Mấy con kiến vừa mới mất mạng các ngươi không có tư cách biết ta là ai, vũ trụ này sắp diệt vong, ta cho mỗi người các ngươi một vạn năm, trong một vạn năm nếu không đạt được tu vi tiên đế, tiên hoàng…. Hừ! Vậy thì người thân của các ngươi cùng với thế giới này sẽ hóa thành tro bụi.”
“Cái gì?!”
“Không cần nói nhiều, đi đi… Hừ! Mong là đám rác rưởi các ngươi còn có thể dùng được.”
“Khoang, khoang đã …”
Chưa kịp hỏi được gì thì đã bị một lực hút vô hình cuốn lấy, linh hồn nàng rời khỏi thân thể bay lên. Trong lúc đó, nàng còn chứng kiến thân thể mình nát thành tro bụi.
Nhìn thấy thân thể bị hủy, dù không thật sự có xúc giác nhưng vẫn cảm thấy trong lòng đau nhói, sợ hãi tức giận bao phủ lấy nàng.
Lại nhìn ra xa hơn, nàng ngạc nhiên phát hiện tầm nhìn của bản thân xa đến không tưởng, dù đã bay trên tận tầng mây nhưng vẫn có thể nhìn rõ thời gian thật sự bị ngưng đọng lại, nàng thấy cha mẹ mình bất động ngồi trong nhà, mấy người hàng xóm đi ngoài đường cũng giữ nguyên tư thế bước đi, cành cây ngọn cỏ cũng thế, tịch mịch yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau đó nàng lại bị hút vào một vòng xoáy màu đen, ý thức liền mất đi.
Đợi khi nàng lấy lại ý thức thì liền phát hiện mình đã sống lại trong thân xác của một đứa bé gái gần sáu tuổi tên là Lý Phi Yến, dù đã qua nửa tháng như nàng có cảm giác chuyện hôm đó chỉ vừa diễn ra mà thôi.
Tất nhiên, nàng cũng từng không chấp nhận được sự thật rằng mình đã trở thành một đứa bé, thậm chí từng tự thôi miên mình bằng ý nghĩ là bản thân chỉ đang nằm mơ, nhưng thời gian cứ luôn là câu trả lời thiết thực nhất, nữa tháng rồi, có muốn không chấp nhận cũng không được khi sự thật cứ rành rành ra đó, nàng thật sự đã chết và xuyên đến thế giới khác, trọng sinh làm trẻ con, trên lưng còn mang theo một trọng trách nặng nề mà không được một lời giải thích.
VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.