Nghịch Long

Chương 30: Trò Chuyện




sau khi nhìn thấy hai người kia động thân thì hắn cưc ky kinh ngạc bởi tốc độ thu triển thuật pháp của hai người kia cực kỳ nhanh chóng, giống như những vị đại tu sỹ chỉ cần thoáng động tay chân là có thể điều động linh khí vậy, thuật pháp xuất hiện nhanh tới một cách chóng mặt cũng khiến hắn sợ ngây người ; nhưng hắn cũng không phải là kẻ phàm phu tục tử hay kẻ không biết tu luyện gì, so với đồng cấp thì tốc độ thi triển pháp thuật của hắn cũng nhanh không kém, ý nghĩ vừ động thì noitj màn thuỷ tráo cũng đã xuất hiện ngay trước người hắn, thuỷ tráo vừa xuất hiện thì va chạm cũng sảy ra. Hắn bị thuật pháp đánh trúng lui lại gần ba bước
- Mấy vị tiền bối có gì từ từ nói chuyện - sau khi thoát khỏi được hai lần công kích cùng lúc thì hắn vội vàng hô lên, hắn thật sự sợ những người kia động thân lần nữa ; tốc độ thi pháp đó khiến hắn không thể tin nổi, nếu họ thật sự còn muốn tấn công thì hắn thật sự không có cách nào chống đỡ nổi
- Tiểu thanh, tiểu thiên! dừng lại ngay - lúc này người đàn ông trung niên mới lên tiếng, nhìn qua thì biết chắc người này chính là người dẫn đầu trong đoàn đội ba người này
Nãy giờ hắn không để ý tới nhưng khi người này lên tiếng với giọng sai khiến thì khiến hắn không thể không để tâm, không phải là hắn từ đầu tới giờ không để ý tới ba người này mà vì lo lắng việc tỉ tỉ có chuyện nên hắn mới hoàn toàn không muốn hay phải nói không có tâm trạng gì mà đi phân tích đối thủ
ba người trước mặt này nhìn qua thì họ giống như người bình thường không khác một tí tẹo nào? hắn dùng thần thức quan sát một lúc cũng chẳng thấy được một chút lực lượng linh lực nào ba động trong cơ thể họ cả, chỉ trừ thân thể của họ có chút chắc chắn hơn người thường mà thôi, à mà không thân thể họ không phải chắc chắn gơn người bình thường mà là cực kỳ rắn chắc, đây có thể là một sự rèn luyện cực độ nào đó khiến cho thân thể họ có thay đổi rõ rệt như vậy
- Thể tu - nhìn thấy hình ảnh ba người này làm hắn không ngừng nhớ tới những vị thể tu trong truyền thuyết,- không lẽ thể tu lại thịnh hành ở thế giới này như vậy? - thể tu là một loại thể thuật nằm trong đạo pháp, người tu luyện thể thuật thường là những người có thân thể cực kỳ cường tráng, không những vậy sức mạnh thể thuật của họ có thể nói là không kém hơn tu sỹ là bao ; còn có truyền thuyết kể rằng một tu sỹ thể thuật cao cấp có thể dùng tay không xé rách thân thể của hổ báo, dùng thân thể mình chiến đấu ngang tay cùng hoàng kim cự long vốn thiên về lực lượng
- Nhưng tại sao họ lại còn sử dụng được cả thuật pháp, chẳng lẽ là pháp thể song tu - nghĩ tới đây hắn cảm thấy rợn tóc gáy, nếu thật sự những người này là pháp thể song tu mà không là toàn bộ những tu sỹ ở đây là pháp thể song tu thì thật sự không ổn chút nào ; một tu sỹ thì họ rất ít khi đi rèn luyện thể thuật trừ khi có một số công pháp bắt buộc họ phải rèn thể thuật vì thực chất họ không muốn mình sa đà vào luyện thể thuật mà làm chậm tiến độ tu vi của họ đơn giản thì tu vi lúc nào cũng quan trọng nhất ; loại thứ hai đơn giản hơn là họ có tư chất cực thấp hoặc có thiên phú luyện thể: những người này từ đầu đã xác định đi theo con đường luyện thể nên họ sẽ cố gắng tăng cường dức mạnh thân thể của mình mà từ bỏ tu vi thuật pháp
Nhưng những người này hoàn toàn không thuộc về hai loại trên, thân thể mạnh mẽ thì không nói đằng này tốc độ thi pháp của họ cực kỳ nhanh, nói đơn giản là nhanh hơn gấp mấy lần so với tốc độ thi pháp của người nhanh nhất ở thế giới kia trong tu sỹ đồng cấp là hắn - chẳng lẽ tất cả những tu sỹ ở thế giới này đều là quái thai
- Tiểu huynh đệ! ngươi không sao chứ - người đàn ông trung niên nhìn thấy hắn dơ người như bị trúng tà, chẳng lẽ hắn bị trọng thương khi giao đấu cùng hai người kia - lão nghĩ vậy nên cố tình hỏi thăm
- Cám ơn tiền bối quan tâm, tại hạ không sao - hắn trong tâm trạng kinh sợ giật mình tỉnh lại, hắn thật không muốn đụng độ với mấy tên quái thai này nhất là gây hiểu nhầm thì toi luôn cái mạng của hắn nên hắn tính đường toan rút lui
Nỗi kinh sợ trong lần gặp gỡ này khiến hắn nhận ra một điều, thiên tài như hắn chẳng là cái thá gì ở cái thế giới đầy quái vật này cả, có thể đây chỉ là một đoàn đội đặc biệt nhưng hắn cũng không dám chắc rằng những tu sỹ khác không phải tu luyện theo cách điên cuồng như vậy - một thế giới đầy quái vật sẽ không có chỗ cho một kê thiên tài góc bếp như hắn, cuối cùng hắn quyết định trước mắt có lẽ nên cố gắng rèn luyện bản thân, tăng tiến tu vi trước khi đi gặp những kẻ quái vật này tại thế giới loài người
- Không sao thì tốt rồi! - người đàn ông trung niên cũng chẳng muốn nói nhiều, như thể lão cũng chẳng để tâm đến hắn vậy ; một kẻ thi triển thuật pháp chậm như rùa như hắn thì cũng đủ biết tương lai sau này của hắn như thế nào rồi, lúc đầu lão cũng tính mời hắn vào đoàn đội của lão nhưng khi nhìn thấy tốc độ thi triển pháp thuật của hắn cũng như cường độ thân thể của hắn thì người này quyết định bỏ qua, đoàn đội của ta thà thiếu chứ không đi nhận những kẻ thấp kém - lão nghĩ vậy rồi quyết định dẫn hai đồng bạn chuẩn bị trở về
- Các vị tiền bối! không biết các vị có thể giúp đỡ cho tại hạ một chút được không? - hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi ra giọng xin xỏ cực kỳ tội nghiệp và đáng thương
- Hi hi - thấy hắn tỏ vẻ tội nghiệp thì cô gái bên cạnh cười lên mấy tiếng tỏ vẻ thích thú, nhưng cũng không quá phận nàng nhìn về phía đội trưởng một chút như hỏi ý kiến của hắn, khi thấy người đội trưởng gật gật đầu thì mới đáp lại
- Chuyện gì nói đi, nếu được tiên tử xinh đẹp này sẽ giúp ngươi - tuy nói vậy nhiwng nàng dường như cũng đoán được việc mà hắn sắp thỉnh cầu, một kẻ tu vi thấp kém như hắn mà bị lạc vào chốn rừng sâu nước độc này khi nhìn thấy một đoàn đội khác thì việc dĩ nhiên sẽ có duy nhất một mục đích chính là xin đi nhờ về thành trì của nhân tộc ( nơi nhân tộc đóng quân)
Người trưởng đoàn trung niên cùng với người thanh niên như cùng một ý nghĩ như vậy - không biết đoàn đội nào mà mang theo một gã gà mờ này ra chiến trường để cuối cùng toàn đoàn bị diệt - tuy nghĩ vậy nhưng họ cũng không đành lòng để một tu sỹ là nguồn gốc sức mạnh của nhân tộc ở lại đây để cho sói lang làm thịt ; biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ là trụ cột của nhân tộc cũng nên
- Nhưng nói trước việc gia nhập đoàn là điều không thể - người phụ nữ lên tiếng lần nữa để phụ hoạ cho suy nghĩ của mình cùng trưởng đoàn
- Tại hạ chỉ muốn xin một cái bản đồ của khu vực xung quanh và một ít kinh nghiệm săn giết yêu thú mà thôi - hắn nói ra suy nghĩ của mình, hắn biết điều cầu xin của hắn lúc này là hơi quá đáng nhưng không thể không xin được vì nó sẽ là hành trang duy nhất của hắn trong việc sống sót và tu luyện ở thế giới này
- Cái gì? ngươi nói ngươi muốn bản đồ cũng như kinh nghiệm săn thú - quá bất ngờ với câu trả lời của hắn, người phụ nữ thất thố hét lên, nàng thật không ngờ tên này lại còn ngu ngốc tới vậy người ta nói không sai ngu ngốc + nhiệt tình = phá hoại, không biết đoàn đội nào mà lại đi dẫn theo một kẻ như vậy đúng là chết cũng không đáng tiếc
- Bản đồ ghì bọn ta sẵn sàng cho ngươi nhưng kinh nghiệm săn thú thì không thể - tuy nói như vậy nhưng mấy người này cũng chẳng hề coi thường hắn không! phải nói đúng hơn họ chẳng để tâm đến hắn, lúc trước có lòng tốt muốn đưa hắn về nhưng có lẽ nên dẹp bỏ cái ý định ngu ngốc kia thì tốt hơn
- Ý của tại hạ không phải là kinh nghiệm săn giết yêu thú của các vị tiền bối mà là những khu vực có yêu thú cực mạnh mà được các tiền bối khác chỉ lại mà thôi - hắn nghe thấy vậy thì hắn biết mấy người kia hiểu lầm rằng hắn cần kinh nghiệm săn giết yêu thú của mấy người kia, thực ra điều hắn cần chính là vẽ lại một chút những nơi có yêu thú mạnh mẽ để sau này còn tính đường rút lui mà thôi
- Ít ra ngươi cũng không ngu lắm - người trung niên sau khi hiểu được ý trong lời nói của hắn thì cũng xác nhận kẻ này tu ngu nhưng cũng không tới nỗi ngốc nghếch, hắn nói xong thì ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh một cái
- nó chỉ tồn tại trong một giờ đồng hồ, cố mà ghi nhớ hết đi - nói xong người phụ nữ đưa tay lên rồi vẽ một cái, một chiếc ngọc giản bằng băng hiện lên rồi từ từ bay về phía hắn
- Đa tạ chư vị tiền bối, đa tạ tiên tử xinh đẹp - hắn không quên vỗ mông ngựa một cái, thực cũng lâu lắm rồi hắn chưa vỗ mông ngựa ai, lần này coi như là tạ ơn đi
Nhận lấy miếng ngọc giản hắn trầm tư một lúc rồi thả thần thức vào đó, hắn không biết rằng ba người kia đã không từ mà biệt
- Đại ca! làm vậy có ổn không? - người thanh niên ít nói kia lần đầu tự chủ lên tiếng, hắn vốn là kẻ thương người, khi thấy lý tam ở lại một mình thì hắn khá là lo lắng cho lý tam nên lên tiếng hỏi
- Ta biết đệ không nhẫn tâm nhưng chúng ta không thể làm khác được, hi vọng là hắn có thể sống sót - người trung niên cũng không đành lòng việc để lý tam ở lại một mình nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào khác
- Tất cả là do hắn lựa chọn! nhưng hi vọng là hắn sẽ sống - người phụ nữ cũng không đành lòng nhưng đành phải cam chịu, đường hắn chọn thì hắn phải có trách nhiệm, không ai có thể giúp hắn
- Cám ơn - sau khi đọc xong miếng ngọc giản hắn ngửa mặt lên trời thầm nói một tiếng cám ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.