Nghịch Long

Chương 11: Nguyệt Nhi, Uyển Phượng




- Chờ chút - cô gái tên nguyệt nhi khá bất ngờ trước câu nói của hắn, cái gì mà bảo về đi, cái gì mà vũng nước đục với lại còn bảo chỉ có mình nàng có thể ở lại, cứ như là chỉ có nàng mới có cơ hội sống sót ở đây vậy ; hình như câu này mình nên nói thì đúng hơn
- Đi qua vòng tuyến này là thiên địa của yêu thú kết đan kỳ, không đúng nơi đây đã là vòng tuyến đó rồi, nếu các ngươi muốn sống thì trở về đi - hắn không quay đầu lại như thể ý nói nếu các ngươi muốn sống thì quay lại còn kịp
- Nhưng còn ngươi - cô gái mang tên nguyệt nhi khá lưỡng lự, nàng cất công tới đây một chuyến mà chẳng lẽ về tay không hơn nữa kẻ khuyên bảo nàng tu vi còn kém hơn nàng nữa
- Cẩn thận - cô nàng nguyệt nhi như cảm ứng được điều gì thốt lên hoảng hốt, cùng lúc đó có một con yêu thú đang không ngừng lao tới về phía võ tam, con hung cầm này như kẻ thiêu thân, nó lao tới bất chấp hậu quả
- Két - một tiếng kêu vang lên, con hung thú như bị thứ gì bóp lấy cổ họng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh
- Ta nhắc lại đây là thế giới của yêu thú cấp cao ; nếu muốn sống thì nhanh biến đi - hắn tiếp tục nói một câu, dưới chân hắn là một con hung cầm kết đan kỳ đang nằm giãy chết ; đó là minh chứng thiết thực nhất dành cho họ
- Sư tỉ! đi thôi - sáu người còn lại thấy thế thì vô cùng sợ hãi, đứng dậy toan kéo cô gái đi
- Các ngươi về đi - cô nàng như đã quyết định, cô bước lên phía trước đi theo võ tam
- Con yêu cầm này ta không dùng đến! các ngươi nếu thích thì cứ lấy nhưng không được giết chết nó trước mặt ta - hắn không quay đầu lại mà bước vào teong trận pháp
- Đa tạ - đám người kia mừng rỡ vội bước lên nhặt con yêu cầm lên rồi chạy ra xa phía ngoài hắc ám sâm lâm
- Sao nàng không trở về - sau khi bước vào trận pháp thì hắn thấy phía sau có một bóng người con gái đang đứng ở ngoài nên hắn mở trận pháp cho nàng vào rồi quay đầu lại hỏi một câu
- Chẳng phải theo luân thường đạo lý thì ta phải theo chàng sao - cô gái ngượng tím mặt đáp
- Ừ! cũng đúng! nhưng với tu vi của nàng thì muốn là vợ ta thì không đủ, chỉ có thể làm tiểu thiếp của ta thôi - hắn cười đáp
- Nhưng ta sẽ mạnh mẽ hơn, ít nhất giờ ta mạnh hơn chàng - cô gái hoàn toàn bất ngờ trước câu nói của võ tam nhưng với thực lực của hắn bày ra lúc nãy thì không biết cái nàng thấy có phải là tu vi thật sự của tên kia không nữa
- Nàng nghĩ vậy sao? như vậy nàng làm tiểu thiếp thì hơi phí, hay là ta sẽ cho nàng làm tì nữ của ta, ngày đêm bên cạnh bảo vệ ta
- Gì cũng được! miễn sao được ở bên cạnh chàng là ta mãn nguyện rồi - cô gái cúi đầu xuống thật thấp đáp lời
- Thôi bỏ đi! ta chưa muốn thành thân cũng chưa nghĩ tới chuyện thành thân nên tạm thời gác lại đã - hắn cảm thấy trò đùa này đi hơi quá xa nên quyết định dẹp sang một bên
- Ta đã quyết rồi! kiếp này sẽ ở bên chàng - cô gái lí nhí trả lời như chỉ để nàng nghe thấy vậy
- Tuy mấy năm nay ta không hề rời khỏi nơi đây nửa bước nhưng những thông tin liên quan thì ta cũng có biết, nàng đang định tu luyện môn công pháp kia, và cũng muốn tìm thánh thú - hắn đi tới bên bờ hồ rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay bảo cô gái nguyệt nhi cùng ngồi xuống rồi nói
- Chàng biết cả chuyện này - cô gái hơi bất ngờ hỏi lại
- Đúng là nơi đây có thánh thú tồn tại, không những vậy nó còn là một con thánh thú vô cùng cường đại nhưng nó đã có chủ - hắn không trả lời nàng mà tiếp lời
- Vậy con thánh thú kia là thuộc tộc nào - sau khi tiếp nhận chuyện kia thì cô gái dường như đã tin tiếp tục hỏi hắn
- Là phượng tộc ; một trong tứ đại thánh thú - hắn cũng chẳng giấu diếm nói ra
- Vậy người được chọn chính là cô ta - cô gái như nhận thức được điều gì, sau khi suy ngẫm hồi lâu thì mới đáp lại
- Không phải được chọn mà là trở về, vì đó chính là huyết mạch thân nhân của nàng - hắn cúi đầu đáp lời như chúc phúc cho cô gái kia vậy
- Tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy - đang lúc trò chuyện thì có một bóng người đang tiến đến, người nọ cất tiếng hỏi
Người bước tới là một cô gái xinh đẹp, bộ y phục mày trắng toát càng làm tô thêm vẻ thánh khiết cùng cao ngạo của nàng
- Vì ta ở đây để đợi nàng! ta làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ muốn lấy phần thưởng - hắn như biết người tới là ai, cũng chẳng thèm đứng dậy mà đáp
- Ngươi đợi ta! phần thưởng? chẳng lẽ tất cả là do ngươi bày ra - cô gái mới tới hơi bất ngờ về câu nói của hắn, nên cố tình hỏi lại
- Chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ là muốn đợi cô tới để lấy phần thưởng mà thôi - hắn chẳng để tâm, mọi chuyện là do con cá kia sắp đặt và hắn chỉ làm theo để được nhận phần thưởng mà thôi
- Vậy ngươi là người của lạc vân tông ; không những vậy ngươi chính là người tìm ra bộ công pháp kia, hay nói đúng hơn là ngươi nhận được bộ công pháp kia từ nghĩa phụ của ta - cô gái như có được đáp án của mình, nên nói tiếp
- Vậy cô chính là uyển phượng rồi - hắn đứng dậy quay mặt lại nhìn cô gái tên uyển phượng đang đứng kia,nhìn thấy hân đứng dậy thì nguyệt nhi cũng đứng dậy theo ; theo bản năng nàng cũng quay lại nhìn cô gái ấy
- Đẹp! quá đẹp - nàng thốt lên một lời vô nghĩa,nàng biết là mình cũng xinh đẹp nhưng đứng trước cô gái này sắc đẹp của nàng chỉ như phù dung, như một phản ứng tự nhiên, nàng đưa tay véo võ tam một cái
Võ tam cũng không để ý vì hắn biết nàng đang ganh tị, thực trước vẻ đẹp của cô nàng đối diện thì bất kỳ cô gái nào thì cũng phải ganh ti mà thôi
Hắn nhìn cô nàng này một chút nhưng với hắn cô gái này có đẹp gấp mấy hay có, là thiên tiên đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng cái hồ cá trước mặt hắn, với hắn thiên nhiên là vĩnh cửu là thiws đẹp nhất trên trần đời
- Đây là thứ ta cần đưa cho cô, cầm lấy! hắn nói đoạn rồi đưa tay vứt chiếc long lân đang cầm trên tay nãy giờ cho cô gái tên uyển phượng kia
Cô gái tiếp lấy rồi như một phản ứng tự nhiên, hai mắt nàng ửng đỏ, hai hàng nước mắt chực trào ra
- Không cần phải thương xót,lão ra đi trong hạnh phúc - hắn thật không biết dỗ dành con gái cho lắm nên hắn nói bừa một câu chỉ mong sao cô ta đừng khóc là được, còn cái chuyện con cá kia ra đi có hạnh phúc không hắn cũng chẳng biết mà cũng chẳng để tâm
- Cám ơn! cô nàng như cũng hiểu ra vấn đề, nàng dùng tay quẹt đi hàng nước mắt rồi lên tiếng cảm ơn
- Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy quà đâu - hắn như trút được gánh nặng, để thoát khỏi cảnh lúng túng hắn thốt lên một câu
- Quà! cô nàng ngớ người, phần thưởng sao? chẳng lẽ nghĩa phụ của ta lẩm cẩm - cô gái như hiểu được cái ý sâu xa trong đó mặt bắt đầu đỏ ửng
- Cô đỏ mặt làm gì? ta chỉ muốn phần thưởng của mình khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, cô có biết rằng năm năm ta phải ngây ngốc ở chốn này mà không dám ra ngoài không, ta chỉ sợ cô tới đây mà không gặp được ta thì phí cả thời gian chờ đợi - hắn nói một tràng dài, thực ra hắn cũng chẳng muốn cái gì cả chỉ cần cô đưa đại cho ta cái gì đó cũng được rồi hai ta đường ai nấy đi vậy thôi
- Nhưng...! ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà - lời nói của cô nàng chuẩn bị thốt ra thì ngay lập tức thu lại, nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp
- Sao cô lại nói vậy! nhiệm vụ của ta chỉ là đưa vật đó cho cô mà thôi - nãy giờ hắn như đi sâu vào một khu rừng rậm vậy, những tưởng đã thấy lối ra nhưng không ngoqf dù hắn đi kiểu nào thì cũng nằm trong khu rừng này mà thôi
- Chẳng phải nhiệm vụ của trượng phu chính là giúp đỡ phu nhân của mình trong hoàn cảnh khó khăn sao? - uyển phượng cúi đầu xuống, che đi sự xấu hổ của mình thốt lên
- Trượng phu! cô nói cái gì? ai là trượng phu của cô, với lại cái gì là phu nhân - hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hôm nay không biết là ngày gì mà có tới hai cô gái xinh đẹp lại muốn kết duyên cùng hắn, hơn nữa hai cô gái này thân phận cũng không tầm thường
- Tiểu muội! từ nay ta là đại tỉ của muội! sau khi ta nhận lại được nó thì ta sẽ tặng một món quà lớn cho muội - cô gái uyển phượng bắt chuyện với nguyệt nhi để che đi sự bối rối trong lòng, nếu mà người nghĩa phụ chọn thì ta sẽ hoàn toàn nghe theo
- Chờ đã cái gì mà tỉ muội ở đây ; các ngươi đang nói cái gì vậy - từ một khu rừng rậm hắn dường như đã biến vào sa mạc không lối thoát
- Nghĩa phụ đã chọn ngươi! vậy thì ngươi chính là trượng phu của ta, sau khi chuyện này kết thúc ta muốn ngươi dùng kiệu tám người khiêng đến trường sinh tông rước dâu - uyển phượng lên tiếng dõng dạc, chư đi sự bối rối của mình nàng lên tiếng
- Ta cũng vậy! ngươi đã sàm sỡ ta vì vậy ngươi phải có trách nhiệm với ta! sau khi chuyện này kết thúc ; khi ngươi đón biểu tỉ qua cổng thì cũng phải tới uyển nguyệt tông rước ta về bằng kiệu hoa - cô nàng nguyệt nhi này cũng lên tiếng giọng nói cũng to không kém
- Chờ đã! ta không hứa là sẽ lấy hai người, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thành thân sớm như vậy - hắn hoàn toàn lạc phương hướng
- Ngươi đã đồng ý rồi, đó là phần thưởng - hai cô nàng cùng lên tiếng tuy câu nói thì khác nhau nhưng ý nghĩa thì là một ; ngươi đã hứa thì ngươi phải làm, phần thưởng của ngươi thì ngươi phải nhận thế thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.