Nghịch Long

Chương 1: Thiếu niên lạc vân tông




Lạc vân tông - một môn phái thần bí ; Nhân khí thịnh vượng, cao thủ như mây. tương truyền rằng môn phái này được một vị cao nhân trong lúc ngắm mây bay mà ngộ đạo rồi phi thăng tiên giới, trước khi phi thăng lão chỉ để lại một câu - nguyện làm mây trên trời, phiêu du cùng năm tháng, lạc trôi theo cơn gió, du ngoạn khắp thế gian
Những vị đệ tử của lão vì tưởng nhớ tới ân sư nên đã lập ra một môn phái nhỏ mang tên lạc vân tông. Kỳ lại thay từ khi môn phái này khai sinh thế gian này như bị nguyền rủa, vô số hạo kiếp từ cổ chí kim từng đợt từng đợt tràn tới nhân gian.
Như nghe thấu nỗi lòng của muôn dân trăm họ, các đệ tử của lão đã từ bỏ cuộc sống an nhàn nơi sơn môn để gia nhập trần thế, cùng với các vị tu sĩ khác đẩy lui các trường hạo kiếp.
Qua các trường hạo kiếp môn phái này càng ngày càng nổi tiếng, từ một môn phái nhỏ giờ đây lạc vân tông đã thành một trụ cột trong thiên hạ, sánh ngang với các đại môn phái trong nhân gian.
Tuy nổi tiếng đến vậy nhưng ngoài những môn nhân trong phái này ra thì chẳng ai biết môn phái này nằm ở đâu, hay nằm ở chỗ nào cả. chỉ khi có trường hạo kiếp mới sảy đến thì những đại nhân vật từ môn phái này mới xuất hiện.
Sau vô số lần tồn tại qua các hạo kiếp thì người ta lại càng tò mò về môn phái này, họ cố tìm hiểu và không ít lần hỏi thăm nhưng đáp lại họ chỉ là những cái lắc đầu rồi nhìn về phía chân trời xa xa. Từ đó người ta đồn đoán rằng môn phái này vốn dĩ không phải toạ lạc ở mắt đát mà sơn môn của họ bị che khuất bởi những ánh mây trên trời kia
Thanh vân thôn - một thôn xóm nhỏ nằm dưới chân núi thanh vân, tuy nói là thôn nhưng nhân khẩu ở đây cũng không ít. Tưng truyền năm xưa vị đạo nhân của lạc vân tông kia từng ngộ đạo tại ngọn núi thanh vân nên xung quanh vùng đất này đã có không ít danh nhân tu đạo lui tới, nhưng khi họ tới đây thì phát hiện một sự thật phũ phàng, tuy rằng nơi đây là một vùng đất trù phú, non nước hữu tình nhưng linh khí ở đây thì vô cùng nhạt, nên cuối cùng họ đã bỏ đi. Tuy rằng luyến tiếc thay cho một vùng đất xinh đẹp nhưng tu đạo thì luôn cần linh khí vì vậy họ chỉ xem đây như một vùng đất để những danh nhân phàm tục sáng tác thơ văn mà thôi.
vì nơi đây từng có rất nhiều danh nhân tu đạo lui tới nên ở đây ai ai cũng là những tu sỹ, tuy đạo hạnh không cao, chủ yếu là luện khí kỳ nhưng chừng ấy cũng đủ để cuòng thân kỵ thể, không lo ốm đau bệnh tật và cũng từng không ít người có thiên tư tu đạo đã được các môn phái trong thiên hạ chào đón nhận làm môn hạ đệ tử. môn đạo nhiều nhưng những tu sỹ có thiên tư kia lại không mấy mặn mà với vùng đất này nên khi có một số thành tựu nhất định thì họ thường đưa cả gia quyến của mình đi theo nên nhân khẩu nơi đây luôn biến đổi liên tục, hầu như không có một gia tộc to lớn nào tại đây cả.
Trời về đêm vùng đất này càng thêm hoang vắng, sau trận mưa rào buổi chiều không gian càng tĩnh lặng, cành tô lên hương vị thanh bình cho nơi đây.
Giếng làng phía đầu thôn lúc này bỗng dưng xuất hiện một vị thiếu niên, vị thiếu niên trẻ tuổi này khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ ngời ngời như một thanh kiếm sáng chói, trên thân mặc một bộ y phục màu xanh thêu những hoa văn hình đám mây màu trắng, hắn lẳng lặng nhìn cái giếng rồi quay mặt bước đi, người thiếu niên đi trong màn đêm càng tô thêm một nét cô độc, hắn bước nhẹ nhành từng bước như sợ làm kinh động đến những thôn dân trong xóm, ra khỏi thôn một khoảng cách khá xa lúc này hắn mới động pháp quyết, một làn mây xanh không biết từ đâu bây tới cuốn lấy hắn rồi bay lên không trung.
- Ai! một tiếng cảm thán vang lên từ đám mây nhỏ
- Đúng là tu vi của mình giảm xuống một cách tệ hại, nếu là còn trong thời điểm tu vi đỉnh cao kia có lẽ giờ này mình đã tới nơi rồi - người thiếu niên không ngừng lẩm bẩm cảm thán số phận trêu ngươi nhưng cũng không quá để ý
- Thôi nghỉ chân tại đây đã, lát nữa lại đi tiếp - dù không đành lòng nhưng hắn cũng bó tay vì khoảng cách tới chỗ hắn cần tới quá xa so với tu vi hiện tại của hắn ; như một điều hiển nhiên đám mây từ từ hạ xuống rồi tan biến, chỉ để lại một thiếu niên trơ trọi trong cánh rừng bạt ngàn, lúc hắn hạ xuống thì thế gian đã bước sang ngày mới
Hắn kiếm một chỗ khá bằng phẳng rồi ngồi xuống cắn một miếng đan dược hồi phục linh lực, cũng may nơi đây đang là vòng ngoài của hắc ám sâm lâm nên yêu thú qua lại thì nhiều nhưng tu vi lại quá kém cỏi, nên hắn cũng chẳng để ý, ngồi đả toạ hồi phục tu vi
- Có lẽ chỉ cần một hai lần phi hành nữa là tới nơi rồi - sau ba lần lặp đi lặp lại như vậy thì hắn cuối cùng cũng sắp tới được nơi cần tới, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi hạ xuống vùng đất gần đó. Nhưng đang chuẩn bị hạ xuống thì một tiếng động lớn làm hắn giật mình.
- Có tiếng đánh nhau, xem chừng là một đoàn đội săn yêu thú đây - hắn mở thần thức ra xem thì quả thực phía đông cách hắn không xa đang có một trận chiến, một trận chiến giữa người và yêu thú
nhóm người kia có bảy người, tất cả đều có cùng tu vi ngưng dịch sơ trung kỳ, phía đối diện là một con yêu thú trúc cơ hậu kỳ, lúc này nhóm người kia đang hoàn toàn ở thế thượng phong, con yêu thú đáng thương đang bị vây quang bởi sáu người không những vậy nó còn bị một trận pháp thâm ảo vây khốn. nó như một chiếc bao cát bị đánh đập dã man
- Còn một người nữa - lúc này hắn mới để ý thì ra chỉ có sáu người vây khốn con yêu thú, còn một cô gái nữa đang đứng ngoài vòng vây khởi động pháp thuật,nhìn động tĩnh của thuật pháp này có lẽ là một cao giai pháp thuật
- Thật hiếm có a! một tu sỹ ngưng dịch sơ kỳ mà có thể phát động cao giai pháp thuật thì có thể xem là nhân tài hiếm có, hơn nữa là một nữ tu sỹ, nhìn động tĩnh này có lẽ thật sự thành công không chừng
phía bên kia người nữ tu sĩ đang vô cùng tập trung vào pháp thuật của mình thì bỗng dưng cảm ứng được điều gì đó - có địch, một chút phân tâm ấy đã làm cho pháp thuật của cô gái dao động không ngừng như sắp sụp đổ, cô gái cố gắng bình tĩnh lại và cuối cùng thuật pháp cũng được phát động một băng trượng thật lớn được hình thành trên đầu cô gái
- Đi - dù khá là bận tâm tới kẻ ngoài cuộc kia nhưng cô gái cũng không nao núng mà khởi động pháp thuật
- Ầm! trượng băng lao băng băng tới con yêu thú tội nghiệp, nó nằm rạp xuống như một định luật tự nhiên vậy
- Ai! sau khi giết chết con yêu thú thì cô gái quay lại hét to, những người động bạn nghe thấy thế thì như bị dội một gáo nước lạnh, chẳng lẽ mình đang may áo cho người. tuy rằng khá bất ngờ nhưng họ cũng chẳng mấy nao núng, sau một tức thất thần thì họ cũng động thân, sáu người như một họ lao tới vây quanh cô gái, cô gái vẫn nhìn chằm chằm về phía hắn
- Bị phát hiện sao! hèn gì - hắn đang tự hỏi vì sao cô gái kia lúc nãy bị phân tâm ai ngờ thì ra mình bị phát hiện, hắn đang tính bước ra thì phía trước hắn cánh đó không xa, một người phụ nữ bước ra người phụ nữ này bước đi được vài bước thì quay mặt nhìn về phía hắn
- Sư phụ, sư thúc- đoàn người kia hô lên mừng rỡ nhưng khi thấy người phụ nữ không trả lời mà nhìn chăm chăm về phía sau thì họ có vẻ ngờ ngợ
- Tiểu hữu cũng xuất hiện đi - người phụ nữ nhìn về phía hắn rồi cất tiếng
- Chào tiền bối cùng các vị đồng hữu - hắn biết mình đã bị phát hiện nên cũng không cố che dấu nữa, hắn chậm rãi bước tới
- Tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua, cũng không tính dừng chân lâu nên tại hạ xin phép đi trước - hắn cố gắng bình tĩnh lại, đứng trước một tiền bối kết đan kỳ thì hắn phải hoàn toàn ăn nói khép nép, nếu mà là trước kia thì hắn có lẽ đã bỏ đi thừ lâu mà chẳng cần nói lời nào
- Cảm tạ đạo hữu đã giúp đỡ - lúc này người phụ nữ đã hoà hoãn hơn vì bà đã quan sát trận chiến này khá lâu nên cũng biết là hắn mới tới, hơn nữa người này từ lúc xem trận chiến tới lúc kết thúc thì không có xuất hiện một chút sát ý nào chứng tỏ hắn chẳng có ý niệm giết người đoạt bảo. không những vậy trong lúc vị sư điệt của mình sảy ra sai sót thì hắn không biết vô tình hay cố ý mà ra tay tương trợ
- Không có gì! tiền bối tại hạ xin đi trước - hắn khi nghe lời cảm ơn kia thì hắn cũng biết rằng đối phương cũng không có ác ý gì với mình nên hắn cũng cúi đầu chào rồi tính chuồn lẹ
- Chờ đã! tiểu hữu không biết xuất thân từ môn phái nào -từ khi quan sát người thiếu niên này càng làm cho bà một cảm giác thần bí, trên người hầu như không toát ra cỗ sát khí nào như thể hắn chưa từng giết người hay yêu thú nào cả. với lại trên thân hắn mặc một bộ y phục khá giống với miêu tả về môn phái thần bí kia
- Tại hạ không môn không phái chỉ là một tán tu bình thường - khi hắn được hỏi như vậy thì bất giác hắn nhìn lên phía bầu trời, rồi như phát hiện có gì đó không đúng nên hắn cúi xuống nhìn mặt đất rồi từ từ trả lời
tiểu hữu phải chăng có gì khó nói, nhưng thôi kệ dù sao ta cũng thay đám hậu bối cảm ơn tiểu hữu - người phụ nữ như nhớ lại điều gì cuối cùng cũng chẳng cố hỏi thăm nữa
- Đạo hữu ngươi tên gì? lúc này cô gái phía sau mới cất tiếng
- Võ tam, nếu không có việc gì khác thì tại hạ xin phép đi trước- nói đoạn hắn khởi động pháp quyết, một đám mây cuốn lấy hắn rồi đi mất
-
yểm nguyệt tông - nguyệt nhi, ta sẽ nhớ kỹ - đang ở trên không nhưng hắn không ngừng lẩm bẩm
Lại nói về nhóm người kia khi hắn đi khỏi thì cả đám nhao nhao vây quanh người phụ nữ hỏi thăm
- Sư phụ, người đó - nghuyệt nhi lên tiếng toan hỏi nhưng bị người phụ nữ ngăn lại
con đi ra đây với ta một chút - người phụ nữ bước ra khỏi đám đông đi về một phía khác, cô gái cũng đi theo phía sau còn đám người còn lại thì chia nhau thu lại trận pháo rồi xử lý con yêu thú
- Có lẽ con cũng đoán ra
- Ừ, chẳng lẽ hắn từ môn phái kia
- Nếu ta đoán không lầm thì chắc là như vậy rồi
- Vậy tại sao hắn lại xuất thế, chẳng lẽ sắp có tai kiếp sảy ra
- Ta cũng không biết nữa - nhưng hành vi của người này khá đáng ngờ, chẳng lẽ tông môn này đánh hơi được điều gì bất thường nên cho môn nhân đệ tử đi điều tra, người phụ nữ thầm nghĩ trong lòng, nếu chuyện này là thật thì phải báo ngay cho tông môn mới được
- Con làm rất tốt! gác lại mọi suy nghĩ người phụ nữ quay lại nói lời khen ngợi
- Tất cả là nhờ có công ơn của sư phụ
- Thôi không nói nữa, ta phải về tông môn một chuyến, lần lịch lãm này của các con có lẽ nên dừng ở đây thôi - nói xong người phụ nữ động pháp quyết rồi biến mất, chỉ còn lại cô gái đứng đó
- Võ tam, nhớ nhé TA CHỌN NGƯƠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.